“Thật không ngờ Lý Thiệu Minh này lại là tên giả mạo, hình như hắn là Lý Phong đúng không? Sớm biết Lý Phong sẽ trở nên như vậy, lúc đầu tôi không nên khuyên các anh, nên giết hắn luôn thì hơn. Bây giờ hắn đã trở thành một tai họa còn khó giải quyết hơn Lý Thiệu Minh nữa”.
Trụ sở chính của lính đánh thuê toàn cầu ở Châu Phi.
Hàn Sương mặc một bộ quân phục đại tướng, đi cùng với hai người nắm binh quyền là Tà Phong và Hỏa Sơn. Phía sau họ là một nhóm tướng quân, họ vừa đi đến phòng họp của trụ sở chính lính đánh thuê, hắn vừa không cảm xúc nói với Tà Phong và Hỏa Sơn.
“Đại ca, không ngờ tên Lý Phong này còn tàn nhẫn, độc ác hơn Lý Thiệu Minh. Lúc đầu còn chưa có võ công, mỗi ngày đều nịnh nọt chúng ta. Chúng ta cứ tưởng hắn là Lý Thiệu Minh nên thầm nghĩ mỗi ngày có thể nhìn thấy nhân vật lớn như Lý Thiệu Minh nịnh nọt chúng ta như vậy cũng rất tốt, hơn nữa hắn còn ủng hộ chúng ta, dù chúng ta có làm gì phạm pháp, hắn cũng dốc hết sức hợp tác với chúng ta. Hắn không làm ảnh hưởng đến lợi ích của chúng ta, hơn nữa còn có lợi cho chúng ta nên mọi người còn rất mến hắn”.
“Ai mà ngờ hắn lại lộ bộ mặt thật của mình khi đã đủ lông đủ cánh. Không những ngày càng coi thường chúng ta mà còn tham lam. Trước đây là Lý Thiệu Minh nhiều chuyện, cố ý phá hỏng các vụ làm ăn của chúng ta, vơ vét đồ cổ nhập lậu của chúng ta rồi trả lại cho các nước. Bây giờ Lý Phong này là tên tham lam, hắn lập ra một đội cướp biển của riêng mình, đội cướp biển này chuyên cướp giật đồ của chúng ta lấy làm của riêng. Mấy ngày trước tôi đã tổn thất mất một chiếc thuyền nữ trang trị giá khoảng hai tỷ đô, đàn em đều bị hắn giết người diệt khẩu hết. Đại ca, anh phải làm chủ chuyện này cho bọn tôi”, Hỏa Sơn kìm nén cơn giận và nói với Hàn Sương.
“Đại ca, dung tha cho địch, về sau sẽ gặp tai họa…”, trong khoảng thời gian này, Tà Phong cũng tổn thất không ít, hắn muốn nói rất nhiều với Hàn Sương nhưng không kịp thốt ra lời đã phải nuốt ngược trở lại, chỉ nói một câu như vậy.
“Hắn không sống được bao lâu nữa đâu, tôi sẽ khiến hắn phải chết”, vẻ mặt Hàn Sương không có cảm xúc nói.
Chẳng mấy chốc, Tam đại binh vương dẫn đoàn người bước vào phòng họp, họ thấy Lý Phong đã đến. Vẻ bề ngoài của Lý Phong giống y hệt Lý Thiệu Minh nhưng khí chất của anh ta lại ngày càng không giống Lý Thiệu Minh.
Anh ta đã uống quá nhiều đan dược, đan dược này đều có độc. Lúc này từng luồng khí đen đã bao quanh gương mặt Lý Phong, Lý Phong không thể loại bỏ những khí đen này đi nên đành phải để mặc nó chuyển động trên mặt mình. Anh ta hung hãn nhìn mọi người, bên cạnh là các cô gái xinh đẹp hàng đầu, phía sau là Hàn Vũ Triết độc ác y như anh ta và một đám đàn em.
Anh ta mặc một bộ quân phục đại tướng, hai tay mở rộng để lộ cơ bắp chắc khỏe và một hình xăm con rồng của phương Tây. Khi bàn tay ngọc ngà của người đẹp tóc vàng chạm vào cơ ngực, anh ta không khỏi lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, châm một điếu xì gà Cuba.
Thấy Hàn Sương dẫn đám người bước vào, anh ta không vội cầm lấy một ly rượu vang trong tay một người đẹp, sau đó khẽ nâng ly với Hàn Sương, khàn giọng nói: “Xin chào”.
Hàn Sương không khỏi cau mày, đôi mắt trở nên trắng bệch, khí chất trên người càng trở nên lạnh giá.
Hắn phớt lờ Lý Phong, đi đến chỗ ngồi chính giữa đối diện với Lý Phong. Tà Phong và Hỏa Sơn ngồi hai bên hắn. Đám quân phiệt và các thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê lần lượt tự tìm chỗ ngồi của mình.
Khi mọi người đã tìm được chỗ ngồi thích hợp, Lý Phong khẽ tựa vào lòng một cô gái đẹp, vẻ mặt thoải mái lười biếng, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu đen nhìn đám quân phiệt ở khắp phòng rồi khàn giọng nói: “Có bạn từ phương xa đến, tôi cực kì vui mừng. Các anh đến địa bàn của tôi thì là bạn của tôi. Dĩ nhiên Lý Phong tôi sẽ chiêu đãi các anh những thứ tốt nhất”.
“Các vị tướng quân, anh Lý Phong đã chuẩn bị cho mọi người những cô gái xinh đẹp nhất và rượu ngon thượng hạng nhất, mọi người cứ việc thưởng thức”, vẻ mặt Hàn Vũ Triết tà ác đứng phía sau Lý Phong, hắn khẽ vỗ tay.
Chẳng mấy chốc, một nhóm các cô gái xinh đẹp đỉnh cấp mặc những bộ đồ sexy bước vào. Họ đi đến cạnh từng quân phiệt một sau đó ngồi xổm xuống, cúi đầu thật thấp với các quân phiệt rồi thể hiện kĩ năng quyến rũ của mình.
“Không, không, không, không cần…”, một quân phiệt từ chối hết mức nhưng quả thực không cách nào từ chối sự nhiệt tình của các cô gái đẹp, hắn dứt khoát nhắm mắt lại hưởng thụ.
Đây là trụ sở chính của lính đánh thuê toàn cầu, người nào có thể ngồi ở trụ sở chính thì người đó là thủ lĩnh của các quân phiệt trên thế giới.
Lúc Lý Phong biến phòng họp trang trọng của trụ sở lính đánh thuê này thành nơi uống rượu hưởng vui của mọi người, anh ta nhìn thấy từng gương mặt hưởng thụ của quân phiệt, vừa hưởng thụ sự dịu dàng của các cô gái đẹp vừa thưởng thức rượu ngon. Anh ta lập tức nở một nụ cười tà ác, giọng nói khàn khàn bật cười.
“Lý Phong, trong hồ lô của anh có bán thuốc gì?”, lúc một cô gái tháo thắt lưng của Hàn Sương ra, Hàn Sương lập tức nắm lấy mái tóc vàng của cô ta, dùng sức đẩy cô ta ngã xuống đất.
Đồng thời trong tay hắn xuất hiện một khẩu súng màu vàng, họng súng nhắm vào đầu của Lý Phong.
“Thuốc gì? Thuốc tốt…”, đối diện với họng súng của Hàn Sương, vẻ mặt Lý Phong vẫn ung dung như trước. Anh ta vẫn lười nhác tựa vào lòng cô gái phía sau, hưởng thụ sự dịu dàng của cô gái dành cho anh ta.
“Đan dược tôi mời các anh uống là từ một cuốn sách quý thất lạc mà tôi tìm được trong kho cất giấu bảo vật của Lý Thiệu Minh. Đó là thuốc độc thượng hạng mà Lý Phong tôi đích thân chế ra, Tam thể não thần đan, đan dược tốt như vậy, sao có thể không phải là thuốc tốt chứ?”, Lý Phong tà ác nhìn Hàn Sương.
“Cái gì? Tam thể não thần đan? Đây là thuốc độc mà Lý Phong dùng để khống chế đàn em!”, nghe Lý Phong nói vậy, các quân phiệt lập tức tỉnh ngộ, nhanh chóng đẩy các cô gái xinh đẹp ra, đẩy rượu ngon trên bàn ra xa rồi. Sau đó vội ngồi sụp xuống gầm bàn, móc cổ họng mình ra.
Lúc một đám côn trùng cực nhỏ theo viên thuốc tan vào trong rượu bò ra ngoài, Hàn Sương nhìn ly rượu vang trước mặt bỗng chứa đầy xác côn trùng, sắc mặt hắn lập tức xanh mét.
“Lý Phong, anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn các anh làm đàn em của tôi, mãi trung thành với tôi. Phái đội cướp biển cướp tàu chở hàng của các anh quá lâu, tôi lại không thể khống chế được các anh để mỗi người các anh chia cho tôi chín mươi phần trăm tài sản của mình”, Lý Phong mỉm cười nham hiểm.
“Lý Phong, quân phiệt này của chúng tôi đã thống trị một mình nhiều năm, mỗi người ít nhất có năm mươi tỷ, thậm chí quân phiệt lớn có mấy trăm tỷ. Anh phái người đến cướp hàng của chúng tôi đã đành, thế mà muốn lấy hết chín mươi phần trăm tài sản, anh tham lam quá đấy. Chúng tôi đưa anh nhiều tiền như vậy, anh tiêu hết sao?”, một quân phiệt lập tức lớn tiếng nói.
“Tiêu hết chứ, sao tôi lại không tiêu hết? Bây giờ quân đoàn Thiên Chu của tôi phải nuôi hàng nghìn cô gái xinh đẹp. Mỗi ngày tôi phải uống ít nhất một viên đan dược thượng hạng mới có thể làm việc với các cô ấy. Thức ăn của tôi được nấu bằng nhân sâm, nước tôi uống dùng tiền giấy để đốt. Tôi không nghĩ cách lấy thêm tiền thì sao có thể sống một cuộc sống tốt đây?”
“Thế nên tôi phải kiếm tiền, khống chế mấy đàn em của các anh để kiếm tiền cho tôi…”, Lý Phong bỗng lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, khẽ nhắm mắt lại.
“Lý Phong, anh không sợ tôi giết anh sao?”, Hàn Sương lạnh lùng hỏi.
“Ha ha ha, trước đây chẳng phải anh là đối thủ của Lý Thiệu Minh sao? Bây giờ tôi học được tất cả võ công của anh ta, còn tự mình chế ra một loại độc công chuyên phá vỡ chân khí bảo vệ của cao thủ Thần Cấp cấp cao, anh là đối thủ của tôi sao?”, Lý Phong khẽ nhắm mắt lại, râu ria lồm xồm, khàn giọng cười.
Anh ta giơ bàn tay phải ra, một hạt đen lớn dần mọc lên trong lòng bàn tay anh ta theo hình ốc xoắn, dần dần biến thành một cơn cuồng phong màu đen. Hạt đen trong tay anh ta là thủy ngân do bậc thầy luyện đan đặc biệt chế ra để luyện đan, anh ta phát hiện sau khi thủy ngân này được tiêm vào chân khí, uy lực của nó rất mạnh, không có võ công nào có thể phá được.
“Tôi có cách để giết anh”, Hàn Sương nói.
“Cái cách anh giết tôi là cái gia tộc Tu Chân ủng hộ anh, gia tộc Đệ Ngũ đó à? Tôi đã bỏ ra mười tỷ để mua chuộc đàn em của anh, tôi đã biết bí mật của anh rồi. Tu Chân? Ha ha, tôi cũng rất có hứng thú với Tu Chân… Tôi đã từng gặp gia chủ của anh, ông ta rất mến tôi, đã nhận tôi làm con nuôi rồi…”, Lý Phong chậm rãi mở mắt ra nhìn Hàn Sương, cười gian xảo.
“Anh nói cái gì?”, nghe Lý Phong nói vậy, khẩu súng vàng trong tay Hàn Sương khẽ run, ánh mắt nhìn Lý Phong hơi thay đổi.
Pằng, khẩu súng lục trong tay Hàn Sương rung lên, một viên đạn màu vàng bay thẳng về phía Lý Phong.
Lý Phong lấy tay nhẹ nhàng bắt lấy viên đạn của hắn.
Anh ta khẽ đẩy ba cô gái xinh đẹp dưới thân rồi từ từ đứng dậy. Nhìn thấy các quân phiệt khắp phòng đang kinh hãi nhìn anh ta và nở nụ cười.
Anh ta nhìn viên đạn của Hàn Sương bằng ánh mắt chế giễu, anh ta bóp nhẹ, viên đạn lập tức trở thành bột màu vàng: “Muốn so trí thông minh với tôi à, các anh đều là rác rưởi”.
“Không phải Lý Phong tôi bẩm sinh là thứ vô dụng, chỉ là không có được tài nguyên tốt như Lý Thiệu Minh thôi…”
Trụ sở chính của lính đánh thuê toàn cầu ở Châu Phi.
Hàn Sương mặc một bộ quân phục đại tướng, đi cùng với hai người nắm binh quyền là Tà Phong và Hỏa Sơn. Phía sau họ là một nhóm tướng quân, họ vừa đi đến phòng họp của trụ sở chính lính đánh thuê, hắn vừa không cảm xúc nói với Tà Phong và Hỏa Sơn.
“Đại ca, không ngờ tên Lý Phong này còn tàn nhẫn, độc ác hơn Lý Thiệu Minh. Lúc đầu còn chưa có võ công, mỗi ngày đều nịnh nọt chúng ta. Chúng ta cứ tưởng hắn là Lý Thiệu Minh nên thầm nghĩ mỗi ngày có thể nhìn thấy nhân vật lớn như Lý Thiệu Minh nịnh nọt chúng ta như vậy cũng rất tốt, hơn nữa hắn còn ủng hộ chúng ta, dù chúng ta có làm gì phạm pháp, hắn cũng dốc hết sức hợp tác với chúng ta. Hắn không làm ảnh hưởng đến lợi ích của chúng ta, hơn nữa còn có lợi cho chúng ta nên mọi người còn rất mến hắn”.
“Ai mà ngờ hắn lại lộ bộ mặt thật của mình khi đã đủ lông đủ cánh. Không những ngày càng coi thường chúng ta mà còn tham lam. Trước đây là Lý Thiệu Minh nhiều chuyện, cố ý phá hỏng các vụ làm ăn của chúng ta, vơ vét đồ cổ nhập lậu của chúng ta rồi trả lại cho các nước. Bây giờ Lý Phong này là tên tham lam, hắn lập ra một đội cướp biển của riêng mình, đội cướp biển này chuyên cướp giật đồ của chúng ta lấy làm của riêng. Mấy ngày trước tôi đã tổn thất mất một chiếc thuyền nữ trang trị giá khoảng hai tỷ đô, đàn em đều bị hắn giết người diệt khẩu hết. Đại ca, anh phải làm chủ chuyện này cho bọn tôi”, Hỏa Sơn kìm nén cơn giận và nói với Hàn Sương.
“Đại ca, dung tha cho địch, về sau sẽ gặp tai họa…”, trong khoảng thời gian này, Tà Phong cũng tổn thất không ít, hắn muốn nói rất nhiều với Hàn Sương nhưng không kịp thốt ra lời đã phải nuốt ngược trở lại, chỉ nói một câu như vậy.
“Hắn không sống được bao lâu nữa đâu, tôi sẽ khiến hắn phải chết”, vẻ mặt Hàn Sương không có cảm xúc nói.
Chẳng mấy chốc, Tam đại binh vương dẫn đoàn người bước vào phòng họp, họ thấy Lý Phong đã đến. Vẻ bề ngoài của Lý Phong giống y hệt Lý Thiệu Minh nhưng khí chất của anh ta lại ngày càng không giống Lý Thiệu Minh.
Anh ta đã uống quá nhiều đan dược, đan dược này đều có độc. Lúc này từng luồng khí đen đã bao quanh gương mặt Lý Phong, Lý Phong không thể loại bỏ những khí đen này đi nên đành phải để mặc nó chuyển động trên mặt mình. Anh ta hung hãn nhìn mọi người, bên cạnh là các cô gái xinh đẹp hàng đầu, phía sau là Hàn Vũ Triết độc ác y như anh ta và một đám đàn em.
Anh ta mặc một bộ quân phục đại tướng, hai tay mở rộng để lộ cơ bắp chắc khỏe và một hình xăm con rồng của phương Tây. Khi bàn tay ngọc ngà của người đẹp tóc vàng chạm vào cơ ngực, anh ta không khỏi lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, châm một điếu xì gà Cuba.
Thấy Hàn Sương dẫn đám người bước vào, anh ta không vội cầm lấy một ly rượu vang trong tay một người đẹp, sau đó khẽ nâng ly với Hàn Sương, khàn giọng nói: “Xin chào”.
Hàn Sương không khỏi cau mày, đôi mắt trở nên trắng bệch, khí chất trên người càng trở nên lạnh giá.
Hắn phớt lờ Lý Phong, đi đến chỗ ngồi chính giữa đối diện với Lý Phong. Tà Phong và Hỏa Sơn ngồi hai bên hắn. Đám quân phiệt và các thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê lần lượt tự tìm chỗ ngồi của mình.
Khi mọi người đã tìm được chỗ ngồi thích hợp, Lý Phong khẽ tựa vào lòng một cô gái đẹp, vẻ mặt thoải mái lười biếng, đôi mắt lóe lên ánh sáng màu đen nhìn đám quân phiệt ở khắp phòng rồi khàn giọng nói: “Có bạn từ phương xa đến, tôi cực kì vui mừng. Các anh đến địa bàn của tôi thì là bạn của tôi. Dĩ nhiên Lý Phong tôi sẽ chiêu đãi các anh những thứ tốt nhất”.
“Các vị tướng quân, anh Lý Phong đã chuẩn bị cho mọi người những cô gái xinh đẹp nhất và rượu ngon thượng hạng nhất, mọi người cứ việc thưởng thức”, vẻ mặt Hàn Vũ Triết tà ác đứng phía sau Lý Phong, hắn khẽ vỗ tay.
Chẳng mấy chốc, một nhóm các cô gái xinh đẹp đỉnh cấp mặc những bộ đồ sexy bước vào. Họ đi đến cạnh từng quân phiệt một sau đó ngồi xổm xuống, cúi đầu thật thấp với các quân phiệt rồi thể hiện kĩ năng quyến rũ của mình.
“Không, không, không, không cần…”, một quân phiệt từ chối hết mức nhưng quả thực không cách nào từ chối sự nhiệt tình của các cô gái đẹp, hắn dứt khoát nhắm mắt lại hưởng thụ.
Đây là trụ sở chính của lính đánh thuê toàn cầu, người nào có thể ngồi ở trụ sở chính thì người đó là thủ lĩnh của các quân phiệt trên thế giới.
Lúc Lý Phong biến phòng họp trang trọng của trụ sở lính đánh thuê này thành nơi uống rượu hưởng vui của mọi người, anh ta nhìn thấy từng gương mặt hưởng thụ của quân phiệt, vừa hưởng thụ sự dịu dàng của các cô gái đẹp vừa thưởng thức rượu ngon. Anh ta lập tức nở một nụ cười tà ác, giọng nói khàn khàn bật cười.
“Lý Phong, trong hồ lô của anh có bán thuốc gì?”, lúc một cô gái tháo thắt lưng của Hàn Sương ra, Hàn Sương lập tức nắm lấy mái tóc vàng của cô ta, dùng sức đẩy cô ta ngã xuống đất.
Đồng thời trong tay hắn xuất hiện một khẩu súng màu vàng, họng súng nhắm vào đầu của Lý Phong.
“Thuốc gì? Thuốc tốt…”, đối diện với họng súng của Hàn Sương, vẻ mặt Lý Phong vẫn ung dung như trước. Anh ta vẫn lười nhác tựa vào lòng cô gái phía sau, hưởng thụ sự dịu dàng của cô gái dành cho anh ta.
“Đan dược tôi mời các anh uống là từ một cuốn sách quý thất lạc mà tôi tìm được trong kho cất giấu bảo vật của Lý Thiệu Minh. Đó là thuốc độc thượng hạng mà Lý Phong tôi đích thân chế ra, Tam thể não thần đan, đan dược tốt như vậy, sao có thể không phải là thuốc tốt chứ?”, Lý Phong tà ác nhìn Hàn Sương.
“Cái gì? Tam thể não thần đan? Đây là thuốc độc mà Lý Phong dùng để khống chế đàn em!”, nghe Lý Phong nói vậy, các quân phiệt lập tức tỉnh ngộ, nhanh chóng đẩy các cô gái xinh đẹp ra, đẩy rượu ngon trên bàn ra xa rồi. Sau đó vội ngồi sụp xuống gầm bàn, móc cổ họng mình ra.
Lúc một đám côn trùng cực nhỏ theo viên thuốc tan vào trong rượu bò ra ngoài, Hàn Sương nhìn ly rượu vang trước mặt bỗng chứa đầy xác côn trùng, sắc mặt hắn lập tức xanh mét.
“Lý Phong, anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn các anh làm đàn em của tôi, mãi trung thành với tôi. Phái đội cướp biển cướp tàu chở hàng của các anh quá lâu, tôi lại không thể khống chế được các anh để mỗi người các anh chia cho tôi chín mươi phần trăm tài sản của mình”, Lý Phong mỉm cười nham hiểm.
“Lý Phong, quân phiệt này của chúng tôi đã thống trị một mình nhiều năm, mỗi người ít nhất có năm mươi tỷ, thậm chí quân phiệt lớn có mấy trăm tỷ. Anh phái người đến cướp hàng của chúng tôi đã đành, thế mà muốn lấy hết chín mươi phần trăm tài sản, anh tham lam quá đấy. Chúng tôi đưa anh nhiều tiền như vậy, anh tiêu hết sao?”, một quân phiệt lập tức lớn tiếng nói.
“Tiêu hết chứ, sao tôi lại không tiêu hết? Bây giờ quân đoàn Thiên Chu của tôi phải nuôi hàng nghìn cô gái xinh đẹp. Mỗi ngày tôi phải uống ít nhất một viên đan dược thượng hạng mới có thể làm việc với các cô ấy. Thức ăn của tôi được nấu bằng nhân sâm, nước tôi uống dùng tiền giấy để đốt. Tôi không nghĩ cách lấy thêm tiền thì sao có thể sống một cuộc sống tốt đây?”
“Thế nên tôi phải kiếm tiền, khống chế mấy đàn em của các anh để kiếm tiền cho tôi…”, Lý Phong bỗng lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, khẽ nhắm mắt lại.
“Lý Phong, anh không sợ tôi giết anh sao?”, Hàn Sương lạnh lùng hỏi.
“Ha ha ha, trước đây chẳng phải anh là đối thủ của Lý Thiệu Minh sao? Bây giờ tôi học được tất cả võ công của anh ta, còn tự mình chế ra một loại độc công chuyên phá vỡ chân khí bảo vệ của cao thủ Thần Cấp cấp cao, anh là đối thủ của tôi sao?”, Lý Phong khẽ nhắm mắt lại, râu ria lồm xồm, khàn giọng cười.
Anh ta giơ bàn tay phải ra, một hạt đen lớn dần mọc lên trong lòng bàn tay anh ta theo hình ốc xoắn, dần dần biến thành một cơn cuồng phong màu đen. Hạt đen trong tay anh ta là thủy ngân do bậc thầy luyện đan đặc biệt chế ra để luyện đan, anh ta phát hiện sau khi thủy ngân này được tiêm vào chân khí, uy lực của nó rất mạnh, không có võ công nào có thể phá được.
“Tôi có cách để giết anh”, Hàn Sương nói.
“Cái cách anh giết tôi là cái gia tộc Tu Chân ủng hộ anh, gia tộc Đệ Ngũ đó à? Tôi đã bỏ ra mười tỷ để mua chuộc đàn em của anh, tôi đã biết bí mật của anh rồi. Tu Chân? Ha ha, tôi cũng rất có hứng thú với Tu Chân… Tôi đã từng gặp gia chủ của anh, ông ta rất mến tôi, đã nhận tôi làm con nuôi rồi…”, Lý Phong chậm rãi mở mắt ra nhìn Hàn Sương, cười gian xảo.
“Anh nói cái gì?”, nghe Lý Phong nói vậy, khẩu súng vàng trong tay Hàn Sương khẽ run, ánh mắt nhìn Lý Phong hơi thay đổi.
Pằng, khẩu súng lục trong tay Hàn Sương rung lên, một viên đạn màu vàng bay thẳng về phía Lý Phong.
Lý Phong lấy tay nhẹ nhàng bắt lấy viên đạn của hắn.
Anh ta khẽ đẩy ba cô gái xinh đẹp dưới thân rồi từ từ đứng dậy. Nhìn thấy các quân phiệt khắp phòng đang kinh hãi nhìn anh ta và nở nụ cười.
Anh ta nhìn viên đạn của Hàn Sương bằng ánh mắt chế giễu, anh ta bóp nhẹ, viên đạn lập tức trở thành bột màu vàng: “Muốn so trí thông minh với tôi à, các anh đều là rác rưởi”.
“Không phải Lý Phong tôi bẩm sinh là thứ vô dụng, chỉ là không có được tài nguyên tốt như Lý Thiệu Minh thôi…”
Danh sách chương