Người đàn bà này thật ngang ngược! Hàn Phi Phi trông thấy Tiểu Bình An bị bắt nạt cũng vội vã chạy qua. Nghe người phụ nữ cay nghiệt này nói cô suýt nữa tức chết.
Gia đình cô thế nào, gia đình người đàn bà này thế nào? Cô còn chưa lấy cái danh nhà giàu thứ hai thành phố cảng biển ra mà bà ta đã khoe nhà mở chợ bán hàng để chèn ép họ rồi.
Con trai bà ta mặc đồ hiệu trẻ em Little Genius nhưng đồ con gái nuôi cô mặc đều là của hiệu Chanel Lý Thiệu Minh lúc trước mua cho.
Cho dù người đàn bà này có lôi hết tiền mặt ra đây cũng chưa chắc mua nổi một bộ quần áo trên người con gái nuôi của cô.
Hàn Phi Phi lập tức nổi điên, cãi nhau với bà ta: “Mụ kia, bà tưởng bà là ai hả mà đòi khoe gia thế với chúng tôi? So về tiền, thân phận và địa vị, chúng tôi có cái nào không bằng bà? Chúng tôi còn chưa lấy gia thế của mình ra đe dọa bà thì thôi. Làm như chỉ có con trai bà học trường mẫu giáo quý tộc, thế con nhà chúng tôi không học chắc?”
“Dù thế nào bà cũng là một người lớn, trẻ con không hiểu chuyện cướp đồ chơi trêu đùa nhau một tý thì làm sao? Sức bà so với trẻ con lớn hơn bao nhiêu mà đẩy một đứa bé như thế, trẻ em chịu nổi sao? Bà thật vô liêm sỉ, đồ quái vật!”
“Mẹ kiếp, mày dám chửi tao là quái vật? Con yêu tinh này, không phải chỉ qua trông trắng trẻo, tươi trẻ và thon thả hơn một chút thôi sao? Mày là con bồ của gã đại gia nào? Loại gái như chúng mày mua được đồ trang điểm không phải đều dựa vào chồng giàu của bọn tao bao nuôi à? Nào, mày nói xem, gã nuôi mày là ai, tao bảo chồng tao gọi điện hỏi xem ông ta có biết không. Nếu quen biết, tao bảo gã đó lập tức đá mày đi, cho con yêu tinh như mày không kiếm được tiền”, người đàn bà trung niên rống lên.
“Hàn Phi Phi tôi mà còn phải để đàn ông bao nuôi à? Cái loại nhà giàu mới nổi như bà kiếm được chút tiền đã lên mặt không biết mình là ai. Bố tôi là đại gia giàu thứ hai thành phố cảng biển, ông nội tôi là tổng tư lệnh quân đội phía Bắc – Hàn Uy Phong, giờ bà gọi điện cho chồng xem có biết Hàn Phi Phi là ai không. Có khi chồng bà không đủ đẳng cấp, không biết Hàn Phi Phi tôi là ai, bà bảo ông ta gọi điện cho lãnh đạo bộ Công Thương để hỏi người ta xem có quen biết tôi không”, Hàn Phi Phi bị người đàn bà này làm cho tức điên, tự hỏi ở đâu ra loại nhà giàu mới nổi như thế này.
“Con yêu tinh kia, mày thật vô liêm sỉ, chém gió mạnh phết nhỉ. Người mày nồng nặc mùi phấn son, nhìn như gái ngành mà cũng có con cái giàu được à?”, người đàn bà trung niên cười khinh miệt, chỉ nghĩ Hàn Phi Phi đang nói điêu.
“Mẹ kiếp, bây giờ bổn tiểu thư đây thể hiện thực lực ra cho bà xem, cho bà biết bà đã bắt nạt con gái nuôi của ai!”, Hàn Phi Phi không nhịn được chửi tục, lấy chiếc chìa khóa xe Ferrari ra.
Nhưng sau khi cô lấy chìa khóa xe ra, không thấy xe của mình đâu. Lúc này cô mới nhớ ra, xe của mình chỉ ngồi được hai người, hôm nay cô và Hiên Tịnh Vũ tan làm sớm, định đón Tiểu Bình An tan học xong đi chơi. Mà trường mẫu giáo của Tiểu Bình Anh có một chiếc cầu trượt mới, cô bé chơi hăng say với các bạn nhỏ trong trường, lúc đến họ chỉ lái con xe Volkswagen Passat của Hiên Tịnh Vũ, không lái siêu xe.
“Yêu tinh, đây là thực lực của mày sao?”, người đàn bà trung niên trông thấy Hàn Phi Phi sững sờ, không khỏi cười khinh.
Hàn Phi Phi chỉ căm tức nhìn bà ta không nói gì.
“Đến xe cũng không mua nổi còn đắc ý gì với tao? Con yêu tinh này, để tao cho mày biết thực lực của tao”, người đàn bà trung niên lôi chìa khóa xe Mercedes ra, ấn nhẹ một cái, một chiếc xe Mercedes-Benz E-Class lập tức sáng đèn trước cổng trường mẫu giáo.
“Không ngờ là xe Mercedes, bà ta cũng có chút tiền đấy…”
Lúc này, vì Hàn Phi Phi và người đàn bà trung niên cãi nhau, một nhóm phụ huynh trẻ em và các giáo viên cũng vây quanh, giáo viên mầm non sợ gây gổ đánh nhau nên vội vã tách hai người họ ra. Người đàn bà trung niên thấy Hàn Phi Phi không có xe, bà ta đắc ý nhìn cô cười khinh bỉ: “Đồ yêu tinh ăn bám đàn ông, mày mua nổi Mercedes không?”
“Xe của bà có mỗi năm trăm nghìn tệ, chẳng lẽ tôi không mua nổi?”, Hàn Phi Phi tức đến nỗi lửa giận dâng trào.
“Mỗi năm trăm nghìn tệ? Vậy cô mua thử coi?”, bà ta cười khinh miệt.
“Bà có dám đợi tôi ba mươi phút không?”, Hàn Phi Phi hỏi.
“Được, tao đợi mày ba mươi phút”, người đàn bà trung niên hai tay chống hông, con trai bà ta đã nín khóc, lúc này đang nhìn Hàn Phi Phi và Tiểu Bình An với vẻ mặt đắc ý.
“Hai phụ huynh à, đây là trường mẫu giáo, hai người đừng đánh nhau…”, giáo viên mầm non khuyên ngăn.
“Mẹ ơi, thật ra vừa nãy con không cướp đồ chơi của cậu ta, là lúc con trượt cầu trượt xuống đụng phải đồ chơi của cậu ta, nhưng cậu ta lại nói con cướp đồ chơi. Còn nói đồ chơi của cậu ta tốt, chắc chắn con chưa từng chơi đồ chơi nào tốt như vậy và mắng con không biết xấu hổ. Con tức quá mới đẩy ngã cậu ta…”, Tiểu Bình An được Hiên Tịnh Vũ ôm, mếu máo ấm ức không nói nên lời.
Tiểu Bình An là một bé nhỏ xinh xắn, tuy không có vẻ đẹp lạnh lùng trời sinh như Hiên Tịnh Vũ nhưng cô bé có một đôi mắt to, nước da màu lúa mạch trông rất khỏe mạnh. Rồi được Hiên Tịnh Vũ và Lý Thiệu Minh cho ăn diện một chút, cô bé gầy nhỏ không thua kém gì đứa trẻ khác.
“Tiểu Bình Anh, mẹ biết con là đứa trẻ ngoan”, Hiên Tịnh Vũ ôm chặt lấy Tiểu Bình An, trong lòng không khỏi xót xa.
Cho dù Tiểu Bình An làm gì sai, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, người đàn bà trung niên đó không nên đẩy cô bé.
Thấy Tiểu Bình An nói còn chảy nước mắt, Hiên Tịnh Vũ không kìm được lau nước mắt của cô bé.
“Tiểu Trương, mau lái xe Ferarri của tôi tới đây”, Hàn Phi Phi bực mình thật sự.
“Chồng ơi, con trai chúng ta bị người ta bắt nạt, ông mau đến trường mẫu giáo xem đi”, người đàn bà trung niên nhìn chằm chằm Hàn Phi Phi.
“Mẹ ơi, bao giờ chú Lý Phong về ạ?”, lúc Tiểu Bình An được Hiên Tịnh Vũ dỗ dành, cô bé không nhịn được khóc, nhìn Hiên Tịnh Vũ chờ mong với ánh mắt chờ mong.
“Con yêu, Lý Phong sẽ không quay lại, nhưng con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con bằng mọi giá”, Hiên Tịnh Vũ cảm thấy trong lòng đau nhói, khó chịu như bị dao đâm.
“Con yêu tinh kia, chúng ta sẽ ở đây đợi nửa tiếng, trong thời gian đó không ai được đi, không phải mày ỷ mình rất có bản lĩnh sao? Giờ xem ai bản lĩnh hơn ai”, người đàn bà trung niên khoanh tay, hung tợn nhìn Hàn Phi Phi nói.
“Tôi rất hiểu bà muốn bảo vệ con mình”, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên thả Tiểu Bình An xuống, bước chân đoan trang đi về phía người đàn bà trung niên:“Nhưng tôi muốn nói rằng, bà là người lớn tầm ba mươi mấy tuổi, hành động đẩy ngã một đứa trẻ thật sự không tốt”.
“Con trai tôi quý giá hơn con gái cô”, bà ta lạnh lùng nói.
“Quý giá thật sao?”, Hiên Tịnh Vũ cười khẩy.
“Cô nói xem?”, bà ta hỏi.
“Mọi người yên tâm, tôi sẽ không đánh nhau với bà ta, bà ta đẩy ngã con gái tôi để bảo vệ con trai mình, mà tôi muốn bảo vệ con gái mình nên muốn nói chuyện với bà ta một chút”, Hiên Tịnh Vũ là một cô gái rất có học thức, cho dù lúc này cực kỳ tức giận nhưng cô cũng chỉ lạnh lùng nhìn người đàn bà kia và nói năng lịch sự.
“Xin đừng đánh nhau”, mọi người kiêng dè để Hiên Tịnh Vũ đi qua.
“Tôi chỉ đơn thuần muốn đập bà ta một trận thôi!”, đột nhiên, ánh mắt Hiên Tịnh Vũ trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, liên tục nhấc chân đi giày cao gót đạp vào mặt người đàn bà trung niên.
“Làm người lớn mà lại đánh trẻ nhỏ, bà quá vô liêm sỉ!”
Tiểu Bình An à, Lý Phong sẽ không bao giờ quay trở về nữa, anh ta đã có người mới rồi. Nhưng con yên tâm, cho dù không có bố, mẹ vẫn sẽ bảo vệ con.
Con luôn là con gái ngoan của mẹ.
Lúc một chân Hiên Tịnh Vũ đá bay người đàn bà ra ngoài, trong lòng cô buồn bã không nói nên lời.
Lý Phong, chắc anh ta sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Gia đình cô thế nào, gia đình người đàn bà này thế nào? Cô còn chưa lấy cái danh nhà giàu thứ hai thành phố cảng biển ra mà bà ta đã khoe nhà mở chợ bán hàng để chèn ép họ rồi.
Con trai bà ta mặc đồ hiệu trẻ em Little Genius nhưng đồ con gái nuôi cô mặc đều là của hiệu Chanel Lý Thiệu Minh lúc trước mua cho.
Cho dù người đàn bà này có lôi hết tiền mặt ra đây cũng chưa chắc mua nổi một bộ quần áo trên người con gái nuôi của cô.
Hàn Phi Phi lập tức nổi điên, cãi nhau với bà ta: “Mụ kia, bà tưởng bà là ai hả mà đòi khoe gia thế với chúng tôi? So về tiền, thân phận và địa vị, chúng tôi có cái nào không bằng bà? Chúng tôi còn chưa lấy gia thế của mình ra đe dọa bà thì thôi. Làm như chỉ có con trai bà học trường mẫu giáo quý tộc, thế con nhà chúng tôi không học chắc?”
“Dù thế nào bà cũng là một người lớn, trẻ con không hiểu chuyện cướp đồ chơi trêu đùa nhau một tý thì làm sao? Sức bà so với trẻ con lớn hơn bao nhiêu mà đẩy một đứa bé như thế, trẻ em chịu nổi sao? Bà thật vô liêm sỉ, đồ quái vật!”
“Mẹ kiếp, mày dám chửi tao là quái vật? Con yêu tinh này, không phải chỉ qua trông trắng trẻo, tươi trẻ và thon thả hơn một chút thôi sao? Mày là con bồ của gã đại gia nào? Loại gái như chúng mày mua được đồ trang điểm không phải đều dựa vào chồng giàu của bọn tao bao nuôi à? Nào, mày nói xem, gã nuôi mày là ai, tao bảo chồng tao gọi điện hỏi xem ông ta có biết không. Nếu quen biết, tao bảo gã đó lập tức đá mày đi, cho con yêu tinh như mày không kiếm được tiền”, người đàn bà trung niên rống lên.
“Hàn Phi Phi tôi mà còn phải để đàn ông bao nuôi à? Cái loại nhà giàu mới nổi như bà kiếm được chút tiền đã lên mặt không biết mình là ai. Bố tôi là đại gia giàu thứ hai thành phố cảng biển, ông nội tôi là tổng tư lệnh quân đội phía Bắc – Hàn Uy Phong, giờ bà gọi điện cho chồng xem có biết Hàn Phi Phi là ai không. Có khi chồng bà không đủ đẳng cấp, không biết Hàn Phi Phi tôi là ai, bà bảo ông ta gọi điện cho lãnh đạo bộ Công Thương để hỏi người ta xem có quen biết tôi không”, Hàn Phi Phi bị người đàn bà này làm cho tức điên, tự hỏi ở đâu ra loại nhà giàu mới nổi như thế này.
“Con yêu tinh kia, mày thật vô liêm sỉ, chém gió mạnh phết nhỉ. Người mày nồng nặc mùi phấn son, nhìn như gái ngành mà cũng có con cái giàu được à?”, người đàn bà trung niên cười khinh miệt, chỉ nghĩ Hàn Phi Phi đang nói điêu.
“Mẹ kiếp, bây giờ bổn tiểu thư đây thể hiện thực lực ra cho bà xem, cho bà biết bà đã bắt nạt con gái nuôi của ai!”, Hàn Phi Phi không nhịn được chửi tục, lấy chiếc chìa khóa xe Ferrari ra.
Nhưng sau khi cô lấy chìa khóa xe ra, không thấy xe của mình đâu. Lúc này cô mới nhớ ra, xe của mình chỉ ngồi được hai người, hôm nay cô và Hiên Tịnh Vũ tan làm sớm, định đón Tiểu Bình An tan học xong đi chơi. Mà trường mẫu giáo của Tiểu Bình Anh có một chiếc cầu trượt mới, cô bé chơi hăng say với các bạn nhỏ trong trường, lúc đến họ chỉ lái con xe Volkswagen Passat của Hiên Tịnh Vũ, không lái siêu xe.
“Yêu tinh, đây là thực lực của mày sao?”, người đàn bà trung niên trông thấy Hàn Phi Phi sững sờ, không khỏi cười khinh.
Hàn Phi Phi chỉ căm tức nhìn bà ta không nói gì.
“Đến xe cũng không mua nổi còn đắc ý gì với tao? Con yêu tinh này, để tao cho mày biết thực lực của tao”, người đàn bà trung niên lôi chìa khóa xe Mercedes ra, ấn nhẹ một cái, một chiếc xe Mercedes-Benz E-Class lập tức sáng đèn trước cổng trường mẫu giáo.
“Không ngờ là xe Mercedes, bà ta cũng có chút tiền đấy…”
Lúc này, vì Hàn Phi Phi và người đàn bà trung niên cãi nhau, một nhóm phụ huynh trẻ em và các giáo viên cũng vây quanh, giáo viên mầm non sợ gây gổ đánh nhau nên vội vã tách hai người họ ra. Người đàn bà trung niên thấy Hàn Phi Phi không có xe, bà ta đắc ý nhìn cô cười khinh bỉ: “Đồ yêu tinh ăn bám đàn ông, mày mua nổi Mercedes không?”
“Xe của bà có mỗi năm trăm nghìn tệ, chẳng lẽ tôi không mua nổi?”, Hàn Phi Phi tức đến nỗi lửa giận dâng trào.
“Mỗi năm trăm nghìn tệ? Vậy cô mua thử coi?”, bà ta cười khinh miệt.
“Bà có dám đợi tôi ba mươi phút không?”, Hàn Phi Phi hỏi.
“Được, tao đợi mày ba mươi phút”, người đàn bà trung niên hai tay chống hông, con trai bà ta đã nín khóc, lúc này đang nhìn Hàn Phi Phi và Tiểu Bình An với vẻ mặt đắc ý.
“Hai phụ huynh à, đây là trường mẫu giáo, hai người đừng đánh nhau…”, giáo viên mầm non khuyên ngăn.
“Mẹ ơi, thật ra vừa nãy con không cướp đồ chơi của cậu ta, là lúc con trượt cầu trượt xuống đụng phải đồ chơi của cậu ta, nhưng cậu ta lại nói con cướp đồ chơi. Còn nói đồ chơi của cậu ta tốt, chắc chắn con chưa từng chơi đồ chơi nào tốt như vậy và mắng con không biết xấu hổ. Con tức quá mới đẩy ngã cậu ta…”, Tiểu Bình An được Hiên Tịnh Vũ ôm, mếu máo ấm ức không nói nên lời.
Tiểu Bình An là một bé nhỏ xinh xắn, tuy không có vẻ đẹp lạnh lùng trời sinh như Hiên Tịnh Vũ nhưng cô bé có một đôi mắt to, nước da màu lúa mạch trông rất khỏe mạnh. Rồi được Hiên Tịnh Vũ và Lý Thiệu Minh cho ăn diện một chút, cô bé gầy nhỏ không thua kém gì đứa trẻ khác.
“Tiểu Bình Anh, mẹ biết con là đứa trẻ ngoan”, Hiên Tịnh Vũ ôm chặt lấy Tiểu Bình An, trong lòng không khỏi xót xa.
Cho dù Tiểu Bình An làm gì sai, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, người đàn bà trung niên đó không nên đẩy cô bé.
Thấy Tiểu Bình An nói còn chảy nước mắt, Hiên Tịnh Vũ không kìm được lau nước mắt của cô bé.
“Tiểu Trương, mau lái xe Ferarri của tôi tới đây”, Hàn Phi Phi bực mình thật sự.
“Chồng ơi, con trai chúng ta bị người ta bắt nạt, ông mau đến trường mẫu giáo xem đi”, người đàn bà trung niên nhìn chằm chằm Hàn Phi Phi.
“Mẹ ơi, bao giờ chú Lý Phong về ạ?”, lúc Tiểu Bình An được Hiên Tịnh Vũ dỗ dành, cô bé không nhịn được khóc, nhìn Hiên Tịnh Vũ chờ mong với ánh mắt chờ mong.
“Con yêu, Lý Phong sẽ không quay lại, nhưng con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con bằng mọi giá”, Hiên Tịnh Vũ cảm thấy trong lòng đau nhói, khó chịu như bị dao đâm.
“Con yêu tinh kia, chúng ta sẽ ở đây đợi nửa tiếng, trong thời gian đó không ai được đi, không phải mày ỷ mình rất có bản lĩnh sao? Giờ xem ai bản lĩnh hơn ai”, người đàn bà trung niên khoanh tay, hung tợn nhìn Hàn Phi Phi nói.
“Tôi rất hiểu bà muốn bảo vệ con mình”, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên thả Tiểu Bình An xuống, bước chân đoan trang đi về phía người đàn bà trung niên:“Nhưng tôi muốn nói rằng, bà là người lớn tầm ba mươi mấy tuổi, hành động đẩy ngã một đứa trẻ thật sự không tốt”.
“Con trai tôi quý giá hơn con gái cô”, bà ta lạnh lùng nói.
“Quý giá thật sao?”, Hiên Tịnh Vũ cười khẩy.
“Cô nói xem?”, bà ta hỏi.
“Mọi người yên tâm, tôi sẽ không đánh nhau với bà ta, bà ta đẩy ngã con gái tôi để bảo vệ con trai mình, mà tôi muốn bảo vệ con gái mình nên muốn nói chuyện với bà ta một chút”, Hiên Tịnh Vũ là một cô gái rất có học thức, cho dù lúc này cực kỳ tức giận nhưng cô cũng chỉ lạnh lùng nhìn người đàn bà kia và nói năng lịch sự.
“Xin đừng đánh nhau”, mọi người kiêng dè để Hiên Tịnh Vũ đi qua.
“Tôi chỉ đơn thuần muốn đập bà ta một trận thôi!”, đột nhiên, ánh mắt Hiên Tịnh Vũ trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, liên tục nhấc chân đi giày cao gót đạp vào mặt người đàn bà trung niên.
“Làm người lớn mà lại đánh trẻ nhỏ, bà quá vô liêm sỉ!”
Tiểu Bình An à, Lý Phong sẽ không bao giờ quay trở về nữa, anh ta đã có người mới rồi. Nhưng con yên tâm, cho dù không có bố, mẹ vẫn sẽ bảo vệ con.
Con luôn là con gái ngoan của mẹ.
Lúc một chân Hiên Tịnh Vũ đá bay người đàn bà ra ngoài, trong lòng cô buồn bã không nói nên lời.
Lý Phong, chắc anh ta sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Danh sách chương