Lửa càng lúc càng lớn, Cửu Văn Long cố gắng chịu đựng cơn đau đớn sau cuộc ẩu đả lết ra khỏi chợ đen, một số đàn em của hắn cũng khó khăn lết ra khỏi đó, đỡ Cửu Văn Long từ từ rời khỏi chợ đen.

"Cô chủ, Lý Thiệu Minh lại dám đốt chợ đen này, đây là một trong số ba chợ đen lớn nhất phương Bắc, chỉ xếp sau tỉnh Hắc và thành phố phố Hắc", sắc mặt của người thanh niên đẹp trai khó coi, đứng một lúc lâu mới nói chuyện.

"Ừ", Đào Uyển Nhi khẽ gật đầu.

"Cô chủ, có vẻ như Lý Thiệu Minh này không phải là tên phế vật vô dụng, anh ta lại có thể di chuyển trong chớp mắt, chắc chắn anh ta là một cao thủ Thần Cấp cấp trung. Một thời gian dài không gặp đã có tiến bộ như thế này thật khiến con người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Tôi cho rằng thành kiến của cô với Lý Thiệu Minh quá sâu đậm, suy cho cùng ấn tượng cũng chỉ dừng lại ở lúc còn nhỏ, vì thế không biết bây giờ anh ta đã luyện được tới cao thủ tuyệt thế, có lẽ cô phải nhìn Lý Thiệu Minh này bằng con mắt khác rồi".

"Cô chủ, tôi có câu này không biết có nên nói hay không", thanh niên đẹp trai nói.

"Nói", Đào Uyển Nhi nói.

"Cô đã nhìn thấy thực lực của Lý Thiệu Minh, anh ta là cao thủ Thần Cấp cấp trung. Năm ngày sau anh ta sẽ đấu võ với Hồng Võ, bây giờ anh ta đã chiêu mộ được một đám đàn em không tệ. Những đàn em này của anh ta đều là cao thủ, nếu không phải là xuất thân xuất chúng thì cũng là có thiên phú tuyệt đỉnh. Nếu như bọn họ có thể đoàn kết chặt chẽ với nhau, sẽ là một thế lực không hề nhỏ trong giang hồ. Lý Thiệu Minh chắc chắn sẽ có bước phát triển vượt bậc, còn cô kết giao bạn bè lại chỉ nhìn thân phận và bối cảnh, nhìn địa vị và thực lực, tôi thấy như vậy không tốt. Mặc dù bụng dạ cô thâm sâu, làm việc cẩn thận, nhưng cô lại luôn muốn mối quan hệ với bất cứ ai cũng phải duy trì được sự hoàn hảo, sự hoàn hảo này khiến cô chỉ có thể kết bạn ngoài mặt với một số người bạn kia chứ không thể trở thành bạn tâm giao được".

"Tôi cho rằng cô cần phải thay đổi thói quen này, bởi vì cô hoàn mỹ, vì vậy sự hoàn mỹ của cô có thể bị rất nhiều người thông minh nhìn ra được, bọn họ có thể cảm nhận được giữa cô và bọn họ chỉ là bạn bè ngoài mặt. Vừa rồi cô không biết thực lực thật sự của anh ta, nói thật nếu tôi là Lý Thiệu Minh, tôi có thể cảm nhận được sự lãnh đạm của cô. Còn bây giờ Lý Thiệu Minh đã thể hiện ra thực lực ngang tàng, nếu như bây giờ cô lại đi kết bạn tốt với anh ta, có phải là hơi muộn rồi không? Anh ta không phải tên ngốc, không thể nào để cô chơi đùa trong lòng bàn tay được", người thanh niên đẹp trai nói.

"Tôi có thể", Đào Uyển Nhi cười nói.

"Hả?", người thanh niên đẹp trai ngạc nhiên.

"Từ Đào, anh vẫn không hiểu Lý Thiệu Minh", trên gương mặt của Đào Uyển Nhi lộ ra nụ cười xinh đẹp.

"Tôi không hiểu anh ta?", người thanh niên đẹp trai thắc mắc.

"Không sai, anh là dùng kỹ năng để gia nhập vào nhà họ Đào, không phải là người trong nhà họ Đào của chúng tôi, vì thế cũng không hiểu rõ chuyện của bốn gia tộc lớn. Lý Thiệu Minh rõ ràng có một người mẹ võ công cao cường nhưng mẹ của anh ta lại không dạy anh ta võ công, anh ta không biết võ, từ nhỏ đã tự ti trong số những con cái của các gia tộc võ lâm, anh ta gần như không có bạn bè, vẫn luôn cô độc. Tôi hiểu anh ta, biết anh ta muốn làm gì".

"Một cô gái xinh đẹp, chỉ cần đối xử với anh ta tốt một chút, nhất định sẽ có được thiện cảm của anh ta. Mà Đào Uyển Nhi tôi giỏi nhất là tính toán, chỉ cần tôi dùng một kế nhỏ với anh ta, tôi không tin Lý Thiệu Minh này lại không ngoan ngoãn khuất phục dưới váy của tôi".

"Bố muốn tôi và nhà họ Lục kết thành thông gia, nghĩ tới người con trai trưởng nhà họ Lý này, lúc đầu tôi vẫn còn có chút xem thường anh ta, thậm chí trong lòng còn hơi chán ghét. Nhưng bây giờ tôi cũng hơi thích anh ta rồi, tôi thích thực lực của anh ta”.

"Chỉ cần là chuyện mà Đào Uyển Nhi tôi muốn làm thì chưa có chuyện nào làm không được. Đào Uyển Nhi tôi muốn chơi với ai, người đó nhất định phải cảm thấy vô cùng vui mừng vì có thể trở thành bạn của Đào Uyển Nhi tôi".

"Đi thôi, tôi vẫn còn muốn nhìn thấy thực lực của anh ta lần nữa, dẫu sao thứ mà Đào Uyển Nhi tôi tìm không phải là bạn bè mà là muốn một người chồng có thể nương tựa cả đời", trước mắt của Đào Uyển Nhi là ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Khi ngọn lửa càng ngày càng lớn phản chiếu vào trong đồng tử của cô ta, trong lòng cô ta cũng dần bừng lên dã tâm.

Nếu như Lý Thiệu Minh có tiềm năng trở thành cao thủ số một thiên hạ, cô ta cũng sẽ bỏ ra chút kiên nhẫn để suy xét tên Lý Thiệu Minh này.

"Lý Thiệu Minh, hắn đốt chợ đen của tôi?"

Tỉnh lỵ, trong biệt thự của Quỷ Đói, khi hắn đang yên lặng ăn món Tây, bên phải cầm dao bên trái dùng dĩa, nhìn thấy Cửu Văn Long ở trước mặt bị Lý Thiệu Minh đánh tới mức mặt mũi bầm dập, dao dĩa trong tay hắn không khỏi va chạm vào nhau, xuyên qua miếng thịt bò, trên đĩa sứ trắng tinh phát ra âm thanh ma sát.

"Vâng, Lý Thiệu Minh đã đốt chợ đen của chúng ta rồi!", Cửu Văn Long bị Lý Thiệu Minh đánh rất thê thảm, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không sức lực, ngay cả sức đứng để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể quỳ trên mặt đất nói chuyện với Quỷ Đói, "Quỷ Đói đại ca, Lý Thiệu Minh đốt chợ đen của chúng ta, còn đánh không ít các đàn em của chúng ta bị thương, còn cưỡng đoạt lấy đi đan dược, còn đánh em bị thương nữa, hắn thật sự là tên cướp côn đồ".

"Quỷ Đói đại ca, anh là nhân vật được người người kính trọng trong thế lực võ lâm Hắc Ám, một trong sáu phó sứ thiên ma bên cạnh minh chủ Long Ngâm. Ở thế giới ngầm này anh lớn nhất, vậy mà Lý Thiệu Minh lại dám dốt chợ đen của chúng ta, cướp đi đan dược của chúng ta, rõ ràng hắn đang coi thường chúng ta, không cho chúng ta thể diện, anh nhất định phải dạy dỗ cho tên Lý Thiệu Minh này một trận, báo thù rửa hận cho em!"

Cửu Văn Long quỳ xuống dưới đất càng nói càng tức giận, nói đến cuối cùng, tức đến mức phun một ngụm máu.

"Làm bẩn biệt thự của tôi rồi...”, Quỷ Đói không hề bận tâm tới, chỉ cười hờ hững, tiếp tục cắt miếng bít tết trước mặt, cho vào miệng một miếng thịt thăn chín ba phần.

Khi hắn đang chậm rãi nuốt miếng thịt và lấy khăn lau khóe miệng, người giúp việc bên cạnh làm dậy vị rượu ngon, đổ vào một phần năm ly rượu, hắn nhẹ nhàng nếm thử.

“Thằng nhóc của Lục Tử Đan đó thật sự quá coi thường Quỷ Đói tao rồi. Vốn dĩ tao chỉ có hứng thú với bảo vật của hắn, có lòng làm khó hắn, chỉ vì muốn có được bảo vật của hắn. Bây giờ hắn lại dám vô lễ với tao, đốt chợ đen của tao, giết chết hắn đi. Quỷ Nô, mày đi thông báo cho một trăm nghìn đàn em ở tỉnh lỵ của chúng ta đi".

"Trước mười hai giờ tối nay, lục soát cả thành phố. Bất kể tên Lý Thiệu Minh đó trốn ở chỗ nào, dù là trốn ở trại quân sự ở tỉnh hay là trong nhà tù, đào ba tấc đất cũng phải tìm được hắn, một phát giết chết".

Quỷ Đói chậm rãi xoay người, đi tới cửa sổ lầu bốn của biệt thự, lặng lẽ nhìn xuống dưới núi.

"Vâng", Quỷ Nô ở bên cạnh chậm rãi rời đi.

"Đại ca, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi", đàn em ở bên cạnh Cửu Văn Long cẩn thận đỡ lấy hắn.

"Tên Lý Thiệu Minh này lại dám đốt chợ đen của chúng ta, hắn chết chắc rồi!", cơ thể của Cửu Văn Long đang vô cùng đau đớn, trong lòng càng tức giận hơn.

Khi hắn được đàn em đỡ vào căn phòng trong biệt thự của Quỷ Đói, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Giết Lý Thiệu Minh cũng không được, phải tra tấn hắn tàn bạo đến chết!"

Chưa nói tới hắn là cháu ngoại của Lục Kim Đan, cho dù hắn có là con trai của tướng soái Thượng Quan - người đứng đầu trong mười hai chủ thần Hoàng Kim cũng không được.

Tuy nhiên khi đàn em đỡ hắn vào trong phòng, hai mắt của hắn đột nhiên sững sờ.

Hắn nhìn thấy Lý Thiệu Minh lại đang ở trong phòng của mình, ngồi ở trên giường của hắn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

Triệu Thế Hy ngồi trên bệ cửa sổ, khẽ đung đưa bàn chân nhỏ bé, khi nhìn thấy hắn vào liền nhếch miệng nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.

Chu Bảo Bảo ngồi trên bàn làm việc, một chân đạp lên bàn, trong tay nghịch con dao bạch kim khảm đá quý.

Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh đang dựa vào cửa sổ, khoanh tay nhìn hắn nhếch mép.

"Cửu Văn Long, vừa rồi ông nói tra tấn ai đến chết cơ?", Chu Bảo Bảo hỏi hắn.

"Các, các người, các người sao lại ở đây?", Cửu Văn Long đột nhiên trợn to hai mắt, dùng ngón trỏ chỉ vào bọn họ, ánh mắt đầy kinh hãi, ngón tay không ngừng run rẩy.

"Không phải nói là mười hai giờ tối đến tìm Quỷ Đói sao? Ban ngày không có việc gì làm nên đến nhà của ông ngồi trước một lúc".

Cửu Văn Long nghe Chu Bảo Bảo nói vậy, không quan tâm đến vết thương trên người liền muốn chạy trốn.

Khi Cửu Văn Long vẫn chưa chạy được hai bước đột nhiên bị kéo trở lại.

Rầm một tiếng, cửa phòng của hắn lập tức bị khóa lại...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện