Chỉ quen biết Hàn Phi Phi cũng có thể giả vờ ở trước mặt Heo Rừng ư? Nhìn thấy Heo Rừng nhìn mình bằng ánh mắt dè dặt phức tạp, trong ánh mắt còn mang theo sự ngưỡng mộ, ghen tị, Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy bất lực không nói nên lời.
Trong lòng anh nghĩ, người bạn này cũng quá dễ dụ rồi, chỉ một Hàn Phi Phi cũng có thể khiến anh ta ngưỡng mộ thành như vậy, nếu nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ thì thật sự không biết anh ta sẽ có biểu cảm gì.
Tuy mỗi người đều có lòng hư vinh nho nhỏ, nhìn thấy Heo Rừng ngưỡng mộ mình như vậy, Lý Thiệu Minh cũng có một loại cảm giác thỏa mãn. Nhưng trước nay anh không khoác lác, anh lập tức giải thích với Heo Rừng: “Đây không phải bạn gái của tôi, mà là học trò của tôi”.
“Là học trò mà cậu mở võ đường thu nhận hả? Vận may của cậu cũng tốt quá nhỉ? Tôi thu nhận toàn là học trò nam, người nào người nấy đều trông rất xấu xí, mà học trò cậu nhận quá xinh rồi, lại còn một chọi mười bên tôi, hơn nữa còn là một cảnh sát!”, Heo Rừng lập tức hét lớn ngưỡng mộ.
Khi Heo Rừng hét lên, Lý Thiệu Minh nhất thời cảm thấy chấn động màng tai. Hàn Phi Phi ngồi bên cạnh, nghe thấy tiếng hét của Heo Rừng, trên gương mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Còn không để cho Lý Thiệu Minh giải thích thêm gì, hai mắt Heo Rừng lập tức phát sáng nhìn về phía Hàn Phi Phi: “Lý Thiệu Minh, học trò này của cậu đẹp như vậy, quan hệ với cậu cũng quá tốt, khiến tôi ngưỡng mộ quá đi. Hai người chúng ta là anh em đúng chứ? Chi bằng cậu để cô ấy lại, để cô ấy luyện võ, giới thiệu cô ấy cho tôi làm quen đi?”
“Còn nữa, cô ấy là một cảnh sát, có cô ấy ở đây chúng ta còn sợ gì mấy tên khiêu chiến chứ? Mấy thằng nhóc học Taekwondo nếu còn dám đến gây sự nữa, thì để cô ấy bắt hết chúng lại”, Heo Rừng nói.
“Sư phụ, có người đến khiêu chiến hả?”, ánh mắt Hàn Phi Phi ngạc nhiên.
Cô biết thực lực của Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh là cao thủ cấp thế giới, lại có người đến võ đường của anh khiêu chiến, lẽ nào người này đến tìm cái chết sao? “Chuyện vặt thôi, cô về cục cảnh sát làm việc trước đi”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Sư phụ, mấy ngày này anh đã xử lý hết những vụ án hóc búa trong thành phố rồi, bây giờ cục cảnh sát không bận lắm. Nếu võ đường của anh có phiền phức gì tôi có thể ở lại giúp đỡ”, Hàn Phi Phi nói.
“Không cần đâu, cô làm việc khác đi, chút chuyện nhỏ này tôi có thể xử lý được”, Lý Thiệu Minh nói.
“Vậy được thôi, sư phụ, tôi đi trước đây. Nếu có chuyện gì, anh hãy gọi cho tôi”, Hàn Phi Phi gật đầu.
Một đám sinh viên luyện Taekwondo đến võ đường của anh khiêu chiến, chuyện này đối với Lý Thiệu Minh quả thật là chuyện nhỏ, hơn nữa là chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Đối phó với đám sinh viên này, thậm chí Lý Thiệu Minh không dùng ngón tay cũng có thể giải quyết. Bây giờ anh chỉ muốn yên tĩnh, cả đêm anh không ngủ, Heo Rừng lại vo ve bên tai anh cả buổi chiều, người của võ đường càng ít càng tốt.
“Lý Phong, cậu thật là ngốc”, khi Hàn Phi Phi đi khuất, ánh mắt Heo Rừng nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp này rời khỏi mà tức giận không thôi.
Thứ nhất anh ta muốn làm quen nữ cảnh sát xinh đẹp Hàn Phi Phi, thứ hai muốn lợi dụng thân phận cảnh sát của Hàn Phi Phi để dọa bọn sinh viên khiêu chiến chạy mất. Bây giờ Lý Thiệu Minh lại để cô ấy đi, anh ta tức giận, muốn bóp chết Lý Thiệu Minh ngay. Sau đó anh ta dùng tay bóp cổ Lý Thiệu Minh lay qua lay lại, Lý Thiệu Minh cũng không phản kháng, vẻ mặt vô tình mặc kệ anh ta đùa giỡn.
Sau khi làm loạn một hồi không có ý nghĩa, anh ta dùng ngón tay chọc mạnh vào vai Lý Thiệu Minh: “Lý Phong, cậu thật ngốc, thật quá ngốc... Tôi quả thật không biết nói gì với cậu, nếu võ đường này của cậu tiêu rồi, cậu đừng trách tôi...”
“Tôi không trách anh”, Lý Thiệu Minh nói.
“Haiz”, Heo Rừng tức giận còn muốn đá Lý Thiệu Minh một cái, suy nghĩ một lát rồi lên tầng hai phớt lờ Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh lười nhác chẳng muốn chấp nhặt với anh ta, anh chỉ biết thực lực mới là đạo lý vững vàng. Mà khi mấy tên sinh viên đó đến, chỉ cần anh đánh bại họ trước mặt Heo Rừng, Heo Rừng nhất định không dám bất kính với anh như bây giờ nữa.
Hơi mệt mỏi...
Nội công đã luyện một đêm, nhìn thấy Heo Rừng lên tầng hai, trong lòng Lý Thiệu Minh nghĩ cuối cùng cũng có thể yên tĩnh chút rồi.
Ngồi trên ghế thái sư của võ đường, Lý Thiệu Minh mệt mỏi nhắm mắt lẳng lặng nghỉ ngơi.
“Anh là Ngô Nhất Phàm ở Hải Thành sao?”
Cũng không biết bao lâu sau, một âm thanh non nớt vang lên trước mặt Lý Thiệu Minh.
“Hả?”
Lý Thiệu Minh mở to hai mắt nhìn thấy một cô gái tướng mạo xinh đẹp đang đứng trước mặt. Cô gái này mặc đồ hàng hiệu, trên gương mặt trang điểm nhẹ, tóc mái ngang cắt rất ngắn, toàn thân đầy hơi thở thanh xuân thời thượng. Bên cạnh cô còn có một cậu thanh niên đi cùng, tướng mạo không tệ lắm, cũng mặc đồ hàng hiệu như cô gái, lúc này đang nhìn anh và cười khẩy.
Khi cô gái chăm chú nhìn Lý Thiệu Minh, trong lòng cô ta thấy hơi thất vọng. Tướng mạo quả thật không tệ, sạch sẽ đẹp trai, tóc ngắn trông vô cùng có sức sống.
Chỉ là ăn mặc khá đơn giản, ngay cả Adidas, Nike cũng không mặc nổi, chỉ có một bộ đồ rằn ri. Võ đường này không phải tự anh ta gây dựng đấy chứ? Đoán chừng võ đường này không đáng một đồng. Xem ra anh giống với nhiều thanh niên khác, đều là nhắm tới người bố giàu có của mình.
Haiz, chàng trai này vẫn không đủ tư cách làm bạn trai của cô ta.
Cô ta thầm thở dài.
Cô ta là bạn gái Heo Rừng muốn giới thiệu cho Lý Thiệu Minh, tên là Lý Tích Đồng.
“Đồng Đồng, chúng ta đi thôi?”, cậu thanh niên bên cạnh Lý Tích Đồng nhìn Lý Thiệu Minh cười khẩy với ánh mắt khinh thường.
Hắn tên là Doãn Thành, bạn của Lý Tích Đồng, gia đình là quan hệ mấy đời với Lý Tích Đồng, luôn muốn theo đuổi Lý Tích Đồng, nhưng Lý Tích Đồng không thích yêu đương với bạn bè quá thân nên đã từ chối Doãn Thành, trong lòng chỉ xem hắn là anh trai của mình, để hắn làm tri kỷ không vượt mức người yêu của mình.
Nếu Lý Thiệu Minh dùng hàng hiệu Adidas, Nike, có lẽ cô ta sẽ suy nghĩ, dẫu sao tướng mạo của anh vẫn không tệ. Nhưng cô ta cảm thấy điều kiện nhà anh dường như rất nghèo hèn, nghèo hèn đến mức không thể nào nói nổi, bố cô ta không để ý cô ta tìm bạn trai thế nào, dù sao nhà cô ta cũng có tiền, có thể mua xe mua nhà cho nhà trai, nhưng bố cô ta nhất định sẽ không để cô tìm một tên đàn ông bám váy phụ nữ.
“Đồng Đồng, cô đến rồi à?”, Heo Rừng thính tai, sau khi anh ta nghe thấy dưới lầu có giọng nói con gái, lập tức chạy từ trên tầng hai xuống, dùng ánh mắt vui mừng ngạc nhiên nhìn Lý Tích Đồng.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt bất mãn thậm chí có hơi tức giận của Lý Tích Đồng, Heo Rừng lập tức lộ ra nét mặt khó xử: “Không được hả?”
“Ha ha, anh nói xem?”, Lý Tích Đồng mỉm cười nhìn anh ta.
“Suy nghĩ chút cũng không được hả?”, Heo Rừng hỏi.
“Một chút cũng không”, Lý Tích Đồng nói.
“Ồ...”, nghe Lý Tích Đồng nói, Heo Rừng dùng nét mặt đồng cảm nhìn Lý Thiệu Minh.
Anh ta biết, mặc dù nhà Lý Tích Đồng có tiền không quan tâm việc sau khi kết hôn mua nhà mua xe cho nhà trai, nhưng nếu gia đình nhà trai quá tệ mạt thì cô ta cũng sẽ không đồng ý. Dẫu sao diện mạo cô ta xinh đẹp, không phải không tìm được đàn ông, không gả đi được, cô ta còn có rất nhiều bạn bè, nếu tìm một bạn trai như Lý Phong, bạn bè bên cạnh cô ta cũng sẽ cười nhạo.
Nhìn thấy Lý Tích Đồng không hài lòng với Lý Thiệu Minh, thậm chí một chút ý muốn suy nghĩ cũng không có, trong lòng Heo Rừng khẽ thở dài.
Tiểu Phong à, không phải anh không giúp cậu, là anh đã cố hết sức rồi, người đẹp này không thích cậu, xin lỗi nha...
Đối mặt với sự khinh thường của Lý Tích Đồng, Lý Thiệu Minh chỉ mỉm cười. Anh lấy một điếu thuốc từ trên người ra và châm lửa, ánh mắt yên tĩnh nhìn danh sách thu phí học viên mà Heo Rừng dán trên tường.
Anh đã có một cô vợ xinh đẹp, anh căn bản không muốn bạn gái gì cả. Lý Tích Đồng không thích anh, điều này rất tốt...
Một nơi khác, câu lạc bộ Taekwondo trong trường đại học.
“Đại ca, võ đường của tên béo hôm qua anh dạy dỗ vẫn chưa đóng cửa đâu, hôm nay chúng ta có cần đến dạy dỗ cậu ta một trận nữa không?”, lớp Taekwondo rộng rãi sáng sủa, một thanh niên mặc võ phục eo đeo đai trắng nhỏ giọng nói với một thanh niên mặc võ phục đeo đai đen.
Thanh niên này tướng mạo anh tuấn, ngồi ngay ngắn giữa lớp Taekwondo, mặc một bộ võ phục màu trắng, lộ rõ vẻ vô cùng khí thế. Hắn chậm rãi mở mắt, rồi đứng dậy: “Chúng ta đi!”
“Anh Lam? Anh muốn đi đâu?”, một đám thanh niên nam nữ vừa bước vào lớp Taekwondo, nhìn thấy thanh niên này dẫn theo một đám người ra ngoài.
Thấy đám người kia khí thế hừng hực, một thanh niên mặc đồ tây giày da ngạc nhiên hỏi.
“Có một tên béo không biết điều, mấy ngày nay không ngừng phát tờ rơi ở trường chúng ta, khoe khoang mình là thiên hạ đệ nhất. Hôm qua tôi đã dạy dỗ hắn một trận, nói hắn trong ba ngày phải đóng cửa võ đường. Không ngờ võ đường của hắn vẫn mở, tôi muốn đá bay võ đường của hắn”, Lam Đồ lạnh lùng nói.
“Hả? Lại có chuyện thú vị như vậy à? Chúng ta nhất định phải đi xem xem”, cả đám bật cười hớn hở.
Lam Đồ này là cậu ấm nhà giàu xếp top mười thành phố, luyện tập Taekwondo bảy năm nay, có địa vị rất cao trong giới nhà giàu của thành phố. Mà bạn bè của hắn cũng là đám con cái nhà giàu trong tiệc rượu mà Lý Thiệu Minh đã gặp trước đây, những thanh niên nam nữ này lần lượt là Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu và Thẩm Hân.
Là đám người ăn chơi trác táng có tiền nhất trong thành phố, mỗi ngày bọn họ vô cùng rảnh rỗi, vui vẻ nhìn thấy cảnh tượng cao thủ Taekwondo – Lam Đồ đánh nát võ đường...
Trong lòng anh nghĩ, người bạn này cũng quá dễ dụ rồi, chỉ một Hàn Phi Phi cũng có thể khiến anh ta ngưỡng mộ thành như vậy, nếu nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ thì thật sự không biết anh ta sẽ có biểu cảm gì.
Tuy mỗi người đều có lòng hư vinh nho nhỏ, nhìn thấy Heo Rừng ngưỡng mộ mình như vậy, Lý Thiệu Minh cũng có một loại cảm giác thỏa mãn. Nhưng trước nay anh không khoác lác, anh lập tức giải thích với Heo Rừng: “Đây không phải bạn gái của tôi, mà là học trò của tôi”.
“Là học trò mà cậu mở võ đường thu nhận hả? Vận may của cậu cũng tốt quá nhỉ? Tôi thu nhận toàn là học trò nam, người nào người nấy đều trông rất xấu xí, mà học trò cậu nhận quá xinh rồi, lại còn một chọi mười bên tôi, hơn nữa còn là một cảnh sát!”, Heo Rừng lập tức hét lớn ngưỡng mộ.
Khi Heo Rừng hét lên, Lý Thiệu Minh nhất thời cảm thấy chấn động màng tai. Hàn Phi Phi ngồi bên cạnh, nghe thấy tiếng hét của Heo Rừng, trên gương mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Còn không để cho Lý Thiệu Minh giải thích thêm gì, hai mắt Heo Rừng lập tức phát sáng nhìn về phía Hàn Phi Phi: “Lý Thiệu Minh, học trò này của cậu đẹp như vậy, quan hệ với cậu cũng quá tốt, khiến tôi ngưỡng mộ quá đi. Hai người chúng ta là anh em đúng chứ? Chi bằng cậu để cô ấy lại, để cô ấy luyện võ, giới thiệu cô ấy cho tôi làm quen đi?”
“Còn nữa, cô ấy là một cảnh sát, có cô ấy ở đây chúng ta còn sợ gì mấy tên khiêu chiến chứ? Mấy thằng nhóc học Taekwondo nếu còn dám đến gây sự nữa, thì để cô ấy bắt hết chúng lại”, Heo Rừng nói.
“Sư phụ, có người đến khiêu chiến hả?”, ánh mắt Hàn Phi Phi ngạc nhiên.
Cô biết thực lực của Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh là cao thủ cấp thế giới, lại có người đến võ đường của anh khiêu chiến, lẽ nào người này đến tìm cái chết sao? “Chuyện vặt thôi, cô về cục cảnh sát làm việc trước đi”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Sư phụ, mấy ngày này anh đã xử lý hết những vụ án hóc búa trong thành phố rồi, bây giờ cục cảnh sát không bận lắm. Nếu võ đường của anh có phiền phức gì tôi có thể ở lại giúp đỡ”, Hàn Phi Phi nói.
“Không cần đâu, cô làm việc khác đi, chút chuyện nhỏ này tôi có thể xử lý được”, Lý Thiệu Minh nói.
“Vậy được thôi, sư phụ, tôi đi trước đây. Nếu có chuyện gì, anh hãy gọi cho tôi”, Hàn Phi Phi gật đầu.
Một đám sinh viên luyện Taekwondo đến võ đường của anh khiêu chiến, chuyện này đối với Lý Thiệu Minh quả thật là chuyện nhỏ, hơn nữa là chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Đối phó với đám sinh viên này, thậm chí Lý Thiệu Minh không dùng ngón tay cũng có thể giải quyết. Bây giờ anh chỉ muốn yên tĩnh, cả đêm anh không ngủ, Heo Rừng lại vo ve bên tai anh cả buổi chiều, người của võ đường càng ít càng tốt.
“Lý Phong, cậu thật là ngốc”, khi Hàn Phi Phi đi khuất, ánh mắt Heo Rừng nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp này rời khỏi mà tức giận không thôi.
Thứ nhất anh ta muốn làm quen nữ cảnh sát xinh đẹp Hàn Phi Phi, thứ hai muốn lợi dụng thân phận cảnh sát của Hàn Phi Phi để dọa bọn sinh viên khiêu chiến chạy mất. Bây giờ Lý Thiệu Minh lại để cô ấy đi, anh ta tức giận, muốn bóp chết Lý Thiệu Minh ngay. Sau đó anh ta dùng tay bóp cổ Lý Thiệu Minh lay qua lay lại, Lý Thiệu Minh cũng không phản kháng, vẻ mặt vô tình mặc kệ anh ta đùa giỡn.
Sau khi làm loạn một hồi không có ý nghĩa, anh ta dùng ngón tay chọc mạnh vào vai Lý Thiệu Minh: “Lý Phong, cậu thật ngốc, thật quá ngốc... Tôi quả thật không biết nói gì với cậu, nếu võ đường này của cậu tiêu rồi, cậu đừng trách tôi...”
“Tôi không trách anh”, Lý Thiệu Minh nói.
“Haiz”, Heo Rừng tức giận còn muốn đá Lý Thiệu Minh một cái, suy nghĩ một lát rồi lên tầng hai phớt lờ Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh lười nhác chẳng muốn chấp nhặt với anh ta, anh chỉ biết thực lực mới là đạo lý vững vàng. Mà khi mấy tên sinh viên đó đến, chỉ cần anh đánh bại họ trước mặt Heo Rừng, Heo Rừng nhất định không dám bất kính với anh như bây giờ nữa.
Hơi mệt mỏi...
Nội công đã luyện một đêm, nhìn thấy Heo Rừng lên tầng hai, trong lòng Lý Thiệu Minh nghĩ cuối cùng cũng có thể yên tĩnh chút rồi.
Ngồi trên ghế thái sư của võ đường, Lý Thiệu Minh mệt mỏi nhắm mắt lẳng lặng nghỉ ngơi.
“Anh là Ngô Nhất Phàm ở Hải Thành sao?”
Cũng không biết bao lâu sau, một âm thanh non nớt vang lên trước mặt Lý Thiệu Minh.
“Hả?”
Lý Thiệu Minh mở to hai mắt nhìn thấy một cô gái tướng mạo xinh đẹp đang đứng trước mặt. Cô gái này mặc đồ hàng hiệu, trên gương mặt trang điểm nhẹ, tóc mái ngang cắt rất ngắn, toàn thân đầy hơi thở thanh xuân thời thượng. Bên cạnh cô còn có một cậu thanh niên đi cùng, tướng mạo không tệ lắm, cũng mặc đồ hàng hiệu như cô gái, lúc này đang nhìn anh và cười khẩy.
Khi cô gái chăm chú nhìn Lý Thiệu Minh, trong lòng cô ta thấy hơi thất vọng. Tướng mạo quả thật không tệ, sạch sẽ đẹp trai, tóc ngắn trông vô cùng có sức sống.
Chỉ là ăn mặc khá đơn giản, ngay cả Adidas, Nike cũng không mặc nổi, chỉ có một bộ đồ rằn ri. Võ đường này không phải tự anh ta gây dựng đấy chứ? Đoán chừng võ đường này không đáng một đồng. Xem ra anh giống với nhiều thanh niên khác, đều là nhắm tới người bố giàu có của mình.
Haiz, chàng trai này vẫn không đủ tư cách làm bạn trai của cô ta.
Cô ta thầm thở dài.
Cô ta là bạn gái Heo Rừng muốn giới thiệu cho Lý Thiệu Minh, tên là Lý Tích Đồng.
“Đồng Đồng, chúng ta đi thôi?”, cậu thanh niên bên cạnh Lý Tích Đồng nhìn Lý Thiệu Minh cười khẩy với ánh mắt khinh thường.
Hắn tên là Doãn Thành, bạn của Lý Tích Đồng, gia đình là quan hệ mấy đời với Lý Tích Đồng, luôn muốn theo đuổi Lý Tích Đồng, nhưng Lý Tích Đồng không thích yêu đương với bạn bè quá thân nên đã từ chối Doãn Thành, trong lòng chỉ xem hắn là anh trai của mình, để hắn làm tri kỷ không vượt mức người yêu của mình.
Nếu Lý Thiệu Minh dùng hàng hiệu Adidas, Nike, có lẽ cô ta sẽ suy nghĩ, dẫu sao tướng mạo của anh vẫn không tệ. Nhưng cô ta cảm thấy điều kiện nhà anh dường như rất nghèo hèn, nghèo hèn đến mức không thể nào nói nổi, bố cô ta không để ý cô ta tìm bạn trai thế nào, dù sao nhà cô ta cũng có tiền, có thể mua xe mua nhà cho nhà trai, nhưng bố cô ta nhất định sẽ không để cô tìm một tên đàn ông bám váy phụ nữ.
“Đồng Đồng, cô đến rồi à?”, Heo Rừng thính tai, sau khi anh ta nghe thấy dưới lầu có giọng nói con gái, lập tức chạy từ trên tầng hai xuống, dùng ánh mắt vui mừng ngạc nhiên nhìn Lý Tích Đồng.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt bất mãn thậm chí có hơi tức giận của Lý Tích Đồng, Heo Rừng lập tức lộ ra nét mặt khó xử: “Không được hả?”
“Ha ha, anh nói xem?”, Lý Tích Đồng mỉm cười nhìn anh ta.
“Suy nghĩ chút cũng không được hả?”, Heo Rừng hỏi.
“Một chút cũng không”, Lý Tích Đồng nói.
“Ồ...”, nghe Lý Tích Đồng nói, Heo Rừng dùng nét mặt đồng cảm nhìn Lý Thiệu Minh.
Anh ta biết, mặc dù nhà Lý Tích Đồng có tiền không quan tâm việc sau khi kết hôn mua nhà mua xe cho nhà trai, nhưng nếu gia đình nhà trai quá tệ mạt thì cô ta cũng sẽ không đồng ý. Dẫu sao diện mạo cô ta xinh đẹp, không phải không tìm được đàn ông, không gả đi được, cô ta còn có rất nhiều bạn bè, nếu tìm một bạn trai như Lý Phong, bạn bè bên cạnh cô ta cũng sẽ cười nhạo.
Nhìn thấy Lý Tích Đồng không hài lòng với Lý Thiệu Minh, thậm chí một chút ý muốn suy nghĩ cũng không có, trong lòng Heo Rừng khẽ thở dài.
Tiểu Phong à, không phải anh không giúp cậu, là anh đã cố hết sức rồi, người đẹp này không thích cậu, xin lỗi nha...
Đối mặt với sự khinh thường của Lý Tích Đồng, Lý Thiệu Minh chỉ mỉm cười. Anh lấy một điếu thuốc từ trên người ra và châm lửa, ánh mắt yên tĩnh nhìn danh sách thu phí học viên mà Heo Rừng dán trên tường.
Anh đã có một cô vợ xinh đẹp, anh căn bản không muốn bạn gái gì cả. Lý Tích Đồng không thích anh, điều này rất tốt...
Một nơi khác, câu lạc bộ Taekwondo trong trường đại học.
“Đại ca, võ đường của tên béo hôm qua anh dạy dỗ vẫn chưa đóng cửa đâu, hôm nay chúng ta có cần đến dạy dỗ cậu ta một trận nữa không?”, lớp Taekwondo rộng rãi sáng sủa, một thanh niên mặc võ phục eo đeo đai trắng nhỏ giọng nói với một thanh niên mặc võ phục đeo đai đen.
Thanh niên này tướng mạo anh tuấn, ngồi ngay ngắn giữa lớp Taekwondo, mặc một bộ võ phục màu trắng, lộ rõ vẻ vô cùng khí thế. Hắn chậm rãi mở mắt, rồi đứng dậy: “Chúng ta đi!”
“Anh Lam? Anh muốn đi đâu?”, một đám thanh niên nam nữ vừa bước vào lớp Taekwondo, nhìn thấy thanh niên này dẫn theo một đám người ra ngoài.
Thấy đám người kia khí thế hừng hực, một thanh niên mặc đồ tây giày da ngạc nhiên hỏi.
“Có một tên béo không biết điều, mấy ngày nay không ngừng phát tờ rơi ở trường chúng ta, khoe khoang mình là thiên hạ đệ nhất. Hôm qua tôi đã dạy dỗ hắn một trận, nói hắn trong ba ngày phải đóng cửa võ đường. Không ngờ võ đường của hắn vẫn mở, tôi muốn đá bay võ đường của hắn”, Lam Đồ lạnh lùng nói.
“Hả? Lại có chuyện thú vị như vậy à? Chúng ta nhất định phải đi xem xem”, cả đám bật cười hớn hở.
Lam Đồ này là cậu ấm nhà giàu xếp top mười thành phố, luyện tập Taekwondo bảy năm nay, có địa vị rất cao trong giới nhà giàu của thành phố. Mà bạn bè của hắn cũng là đám con cái nhà giàu trong tiệc rượu mà Lý Thiệu Minh đã gặp trước đây, những thanh niên nam nữ này lần lượt là Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu và Thẩm Hân.
Là đám người ăn chơi trác táng có tiền nhất trong thành phố, mỗi ngày bọn họ vô cùng rảnh rỗi, vui vẻ nhìn thấy cảnh tượng cao thủ Taekwondo – Lam Đồ đánh nát võ đường...
Danh sách chương