Trần Tử Phong, Dương Siêu, Lâm Thi Nhã đều biết thân phận của Lý Thiệu Minh, nhưng họ không cảnh báo Lam Đồ. Bởi vì quan hệ giữa bọn họ và Lam Đồ giống như Lâm Thi Nhã và Hiên Tịnh Vũ lúc trước, chỉ là bạn tốt ngoài mặt, thân thiết giả dối. Vòng tròn quan hệ của họ thật ra rất lộn xộn, bề ngoài Dương Siêu kính cẩn với Trần Tử Phong, tôn kính Trần Tử Phong như đại ca, nhưng thực tế lòng hắn vẫn luôn tham vọng, mong ngày nào đó gia đình Trần Tử Phong phá sản, nhà họ Dương bọn họ sẽ phất lên trong thành phố này, hắn sẽ trở thành đại ca trong cái vòng này, thay thế vị trí của Trần Tử Phong.

Ít nhất Dương Siêu ngoài mặt còn tôn trọng Trần Tử Phong, còn Lam Đồ lại không hề khách khí với Trần Tử Phong chút nào. Hắn luyện võ từ nhỏ, thái độ kiêu căng ngạo mạn, cộng thêm gia đình giàu có, lại có quan hệ với khá nhiều người trong chốn giang hồ ở thành phố này, điều này khiến Trần Tử Phong rất kiêng kỵ hắn.

Thẩm Hân lại càng chán ghét bọn họ hơn, bọn họ chết hay không chẳng liên quan đến cô, mấy người đó chẳng qua chỉ là bạn bè cùng tụ tập lúc nhàm chán mà thôi.

Bọn họ không nhắc nhở Lam Đồ về thực lực của Lý Thiệu Minh, thứ nhất là muốn xem trò hay để cười trên nỗi đau của kẻ khác, muốn thấy Lam Đồ bị Lý Thiệu Minh đánh, thứ hai là bọn họ còn chưa từng thấy thực lực của Lý Thiệu Minh, không chắc Lý Thiệu Minh này có đúng là cao thủ Thần Cấp hay không. Lam Đồ vừa đúng lúc là phép thử, nếu Lý Thiệu Minh bị Lam Đồ đánh bại, chứng tỏ anh là cao thủ Thần Cấp giả mạo, họ phải lập tức về nhà báo cáo với bố, để bố tìm Lý Thiệu Minh đòi lại số tiền mười triệu đã đưa cho anh.

Để kết bạn với Lý Thiệu Minh, bố Trần Tử Phong đã chi ra ba mươi triệu, nghĩ đến số tiền này Trần Tử Phong lại thấy đau lòng.

“Rác rưởi, anh có biết con heo chết thế nào không?”, Lam Đồ nhẹ nhàng xoay chân phải lấy đà.

“Chết vì ngu ngốc?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, nâng điếu thuốc sắp tàn trong tay lên.

“Là bị tôi đá chết”, Lam Đồ đột nhiên đạp chân phải xuống đất, lao thẳng về phía Lý Thiệu Minh.

Hắn chết chắc rồi...!

Thấy Lam Đồ đột nhiên ra tay, Heo Rừng, Trần Tử Phong, Dương Siêu và Lâm Thi Nhã đều có biểu cảm khó coi.

Heo Rừng ám chỉ Lý Thiệu Minh.

Còn người mà trong lòng đám Trần Tử Phong nghĩ đến là Lam Đồ.

Doãn Thành ôm tay, đứng cùng đám đàn em trong câu lạc bộ Taekwondo của Lam Đồ.

Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Loại người như anh, cũng muốn trèo cao làm quen với Lý Tích Đồng sao? Hắn vẫn luôn thích Lý Tích Đồng, muốn trở thành người yêu của cô ta, hai gia đình có thể kết thành đồng minh. Heo Rừng muốn giới thiệu Lý Thiệu Minh với Lý Tích Đồng, khiến Doãn Thành nảy sinh cảm giác dè chừng với hai người họ. Hắn không hề biết, Lý Thiệu Minh đã có một cô vợ rất xinh đẹp ở nhà, anh không có hứng thú với sức quyến rũ của Lý Tích Đồng, Doãn Thành vì yêu sinh hận, chỉ muốn nhìn Lý Thiệu Minh bị ăn đòn.

Hôm nay đúng là cơ hội tốt để cậy quyền Lam Đồ, Heo Rừng này cũng cần phải dạy dỗ.

Doãn Thành biết Lam Đồ có đám xã hội đen hậu thuẫn, hắn đã nghĩ kỹ sau khi Lam Đồ đánh bại Lý Thiệu Minh, làm thế nào để dựa thế Lam Đồ, lợi dụng đám xã hội đen sau lưng Lam Đồ dạy dỗ Heo Rừng.

Đáng tiếc…

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Tích Đồng lẳng lặng quan sát Lý Thiệu Minh, thấy vẻ mặt vô hại của anh, trong lòng khẽ thở dài.

Biết người biết ta, Lam Đồ là người mà anh có tư cách đối đầu sao?

Khi Lam Đồ lao về phía Lý Thiệu Minh, hắn cách Lý Thiệu Minh chừng ba mét, chân phải đạp xuống đất, nhắm chuẩn phần đầu Lý Thiệu Minh, liền xoay người, thực hiện động tác đá chân lốc xoáy kinh điển trong Taekwondo, hướng thẳng vào đầu Lý Thiệu Minh hung hăng quét tới.

Bản thân Taekwondo là một loại võ thuật khốc liệt, đòn đá chân lốc xoáy là chiêu hiểm trong các chiêu hiểm, có thể nhanh chóng tăng lực chân của một người lên gấp ba lần chỉ trong thời gian ngắn.

Lý Thiệu Minh vẫn đang kẹp điếu thuốc cháy dở trên tay, khi anh nâng tay lên hút thuốc, nhìn đòn đá lốc xoáy của Lam Đồ, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng.

Công lực chân này của Lam Đồ có thể đá cong thanh sắt, đạp vỡ gạch ngói. Hắn đánh nhau với mình liền dùng ngay đòn tấn công này, đánh thẳng vào đầu, hắn muốn giết người sao?

Phần đầu một người bình thường sao có thể chịu được cú đá này của hắn?

Cậy bản thân có tiền, muốn làm gì thì làm ư?

Lý Thiệu Minh cười khẩy, đưa tay phải cầm thuốc lên hút, vô tình bảo vệ phần đầu của mình, đồng thời hướng khuỷu tay ra ngoài.

“A!”

Chỉ nghe một tiếng vang, ống chân Lam Đồ đập mạnh vào khuỷu tay Lý Thiệu Minh. Khi Lam Đồ xuất ra cú đá, tất cả mọi người đều thót tim.

Sắc mặt Doãn Thành, Lý Tích Đồng, Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu, Thẩm Hân đều thay đổi.

Lam Đồ đá Lý Thiệu Minh một cú, Lý Thiệu Minh lại không tránh, lẽ nào Lý Thiệu Minh bị ngu rồi sao?

Họ còn chưa kịp nghĩ rằng Lý Thiệu Minh bị đánh bại, thì đã nghe Lam Đồ hét lên một tiếng, rồi ngã phịch xuống đất.

Giờ phút này, bọn họ thấy rõ, Lam Đồ sống chết ôm chặt lấy chân mình, gào thét vì đau đớn, toàn bộ chân phải hắn bị gãy rời, máu không ngừng chảy qua kẽ tay.

Còn Lý Thiệu Minh không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế hút thuốc, hít thật sâu một hơi cuối cùng, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

Lý Thiệu Minh không động đậy, lại khiến chân Lam Đồ tàn phế!

“Sao có thể như vậy?”, Doãn Thành kinh ngạc, không nhịn được gào lên.

“Anh thật sự là cao thủ Thần Cấp”, sắc mặt Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu và Thẩm Hân thay đổi nhiều, liền hít sâu một hơi.

“Mẹ kiếp”, không ngờ Lý Thiệu Minh không hề nhúc nhích lại đánh gãy chân Lam Đồ, con ngươi Heo Rừng kinh ngạc co rút.

“Cái gì?”, Lý Tích Đồng còn chưa thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn Lam Đồ đau đớn ngã xuống đất, cô ta không khỏi ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh.

Đánh giá lại chàng trai này lần nữa.

Lý Thiệu Minh thấy Lam Đồ ra tay quá độc ác, trong lòng không nhịn được sinh ra ác cảm. May mắn anh là cao thủ Thần Cấp, nếu đối thủ của Lam Đồ là một người bình thường, lúc này chắc chắn bị đá chết rồi. Hắn ra tay hung ác, mới chỉ là cao thủ Thành Thục mà đã ngạo mạn đến vậy, nếu trở thành cao thủ Tông Sư thì sẽ thế nào?

Vì vậy, khi cú đá lốc xoáy của Lam Đồ lao thẳng về phía anh, anh liền nâng cánh tay lên, dùng phần cứng nhất trên tay chống lại ống chân của Lam Đồ. Anh là cao thủ Thần Cấp, tố chất cơ thể vốn khác người bình thường, khi dùng phần cứng nhất cánh tay va chạm vào Lam Đồ, hắn hoàn toàn không thể đối chọi với khuỷu tay của anh.

Đây là một loại võ công phản lực, Lam Đồ càng phát ra nhiều lực, hắn càng chịu nhiều tổn thương, hắn muốn dùng một cú đá giết chết Lý Thiệu Minh, lại không ngờ lại khiến chính mình bị gãy mất một chân.

“Rác rưởi, nhớ kỹ lời đã nói, sau khi quay về nhớ đóng cửa câu lạc bộ Taekwondo của cậu, tôi không muốn nhìn thấy câu lạc bộ đó. Nếu để tôi thấy một lần nữa, mỗi ngày tôi sẽ đánh cậu bốn lần, sáng trưa tối và nửa đêm”, Lý Thiệu Minh phủi tay áo, đi thẳng đến ghế bành ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Lam Đồ và đám người trước mặt.

Lúc này, ánh mắt Lý Thiệu Minh thô bạo, Doãn Thành, Heo Rừng, Lý Tích Đồng, Trần Tử Phong, Dương Siêu, Lâm Thi Nhã, Thẩm Hân và tất cả học viên đều ngẩn ngơ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện