“Lý Thiệu Minh, anh to gan thật đấy. Võ công của anh cao cường thì đã sao? Dù anh là sĩ quan cảnh sát cấp cao thì sao nào? Anh tưởng có quyền cầm súng là có thể tùy tiện bắn vào chân của Lam Đồ ư? Anh làm vậy là thực thi pháp luật một cách bạo lực, anh không đủ tư cách làm một cảnh sát!”
Ở trong nhà của Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ, Hiên Tịnh Vũ mặc một chiếc áo phông cộc tay dáng rộng và một chiếc quần bò ngắn. Đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da trắng nõn như tuyết và cả bàn chân nhỏ nhắn lóng lánh đầy mê người.
Khiến Lý Thiệu Minh nhìn không chớp mắt, trong lòng thầm nhủ phải kiềm chế, nhất định phải kiềm chế.
Phải nhẫn nhịn lời trách mắng răn dạy của vợ thì hai tuần sau anh mới có phúc lợi!
Bây giờ Hiên Tịnh Vũ đã gọi tên thật của Lý Thiệu Minh, bởi vì anh luôn tự nói bản thân là Lý Thiệu Minh, Hiên Tịnh Vũ chỉ nghĩ anh chê cái tên Lý Phong đó không hay nên đã tự đổi lại tên cho mình.
“Vị cao nhân đó không nên truyền dạy lại tuyệt thế võ công cho anh, anh không xứng với tuyệt thế võ công của anh, tôi rất thất vọng về anh”, Hiên Tịnh Vũ trách mắng Lý Thiệu Minh một trận rồi đứng dậy quay về phòng ngủ của mình.
“Vợ ơi, mấy lời trước kia có tính nữa không? Hôm nay anh cũng là bất đắc dĩ, là phòng vệ chính đáng, tên Lam Đồ đó muốn đá chết anh. Anh sợ sau này cậu ta hại người nên mới bắn bỏ cái chân của cậu ta. Được thôi, cứ coi như là lỗi của anh, anh hối hận, anh có lỗi, anh xin lỗi em. Em coi mấy ngày nay anh biểu hiện cũng rất tốt, anh chỉ mắc mỗi một lỗi nhỏ là chuyện của Lam Đồ, hơn nữa cũng đã quá ngày hẹn năm ngày rồi. Chẳng lẽ chuyện của chúng ta cứ bỏ qua vậy ư?”, Lý Thiệu Minh vội vàng đi theo Hiên Tịnh Vũ, vẻ mặt hơi hèn hạ, cẩn thận nói.
Anh phát hiện nếu muốn cua gái thành công thì anh phải mặt dày hơn. Trước kia anh mãi không có bạn gái, thứ nhất là vì anh oán trách gia tộc, những năm qua anh luôn lăn lộn ở nước ngoài, không có tâm trí đâu mà ngắm nhìn ôm ấp mấy cô em xinh gái, anh sợ anh sẽ vì yêu đương mà bỏ lỡ sự nghiệp. Hai là tính cách anh quá lạnh lùng, không bao giờ muốn hạ mình trước cô gái nào, bảo anh hèn hạ đi xin lỗi một cô gái như hiện giờ thì chắc chắn anh không làm được.
Thứ không chiếm được lại càng muốn có, Hiên Tịnh Vũ và anh đã là vợ chồng hợp pháp, tưởng chừng là việc dễ như trở bàn tay, nhưng khi anh thật sự muốn có được Hiên Tịnh Vũ thì lại phát hiện điều đó quá xa xôi. Anh đường đường là một người nắm binh quyền một thời, anh chỉ cảm thấy nhục nhã khó tả khi nghĩ đến chuyện phải hạ mình hết lần này tới lần khác vì cơ thể của vợ.
Hiên Tịnh Vũ, cứ để em ngạo mạn đã, đợi khi anh có được em trong tay để coi anh dạy dỗ em như nào!
“Lý Thiệu Minh, anh thân là cao thủ Thần Cấp, là chuyên viên điều tra tội phạm đặc biệt của hai tổ chức cấp cao ở Hoa Hạ, đời này anh chỉ biết chạy theo cái đó thôi sao? Ha ha, tôi cảm thấy nhục nhã thay anh ghê”, Hiên Tịnh Vũ cười nhạo anh rồi lạnh lùng đóng cửa lại.
Người phụ nữ này lại dám sỉ nhục mình!? Lý Thiệu Minh bỗng đỏ bừng mặt, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, anh tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Ở trước mặt người khác anh lạnh lùng, nhưng thái độ của anh đối với Hiên Tịnh Vũ lại hèn mọn như thế. Còn thái độ của Hiên Tịnh Vũ dành cho anh lại giống như tảng băng, rất nhiều lần anh cảm thấy hổ thẹn, muốn buông bỏ cô gái này. Anh là ma vương ở nước ngoài cơ mà, đây không phải anh. Nhưng nghĩ tới bản thân vẫn còn cơ hội, anh lại hết lần này tới lần khác lấy lại niềm tin, cố gắng chinh phục cô gái này, anh không biết rằng anh đã ngày càng mê mẩn cơ thể của Hiên Tịnh Vũ.
Tình yêu là thế, dù có là Bá Vương Tây Sở rắn rỏi khí khái thì khi đối diện với người con gái mình yêu cũng phải cúi đầu.
“Tại cô hết!”, Lý Thiệu Minh nhìn về phía Thẩm Hân.
Do Thẩm Hân nhìn thấy cảnh tượng lúc sáng, lúc Lý Thiệu Minh đang nghỉ ngơi ở võ đường, cô đã về nhà mách với Hiên Tịnh Vũ trước. Hiên Tịnh Vũ là một cô gái hiền lành ngay thẳng, rất ghét mấy chuyện bất bình, nên khi Lý Thiệu Minh về nhà cô đã răn dạy và quở trách anh một trận ngay.
“Nhà giàu mới nổi kia, ai cho anh dùng võ công linh tinh khi được cao thủ chỉ dạy cho hả?”, Thẩm Hân cũng nghĩ Lý Thiệu Minh được cao thủ chỉ dạy cho chút nên cô đã nhăn mặt với anh. Trong lòng cô vẫn tức giận chuyện Lý Thiệu Minh thấy cảnh cô tắm, giờ trả thù xong cô thấy vô cùng thoải mái. Khi thấy sắc mặt Lý Thiệu Minh hơi tái mét, bước từng bước về chỗ cô, ngay lập tức cô giơ chiếc chân đẹp đẽ lên, cản Lý Thiệu Minh bằng chân trần: “Anh dám bắt nạt tôi, tôi sẽ nói với chị tôi, để anh không bao giờ có được chị tôi”.
“Cô nói thử coi liệu tôi có thể chiếm được chị cô không?”, tâm trạng Lý Thiệu Minh bỗng tốt lên, một chân đá vào chiếc chân nhỏ của Thẩm Hân rồi chen tới cạnh cô hỏi.
“Cái này ai mà biết được, nhưng nếu anh khiến tôi vui, có lẽ tôi sẽ giúp anh”, Thẩm Hân lập tức trở nên kiêu ngạo.
“Phải làm sao mới khiến cô vui đây?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
Bỗng chốc anh đã dần hòa nhập được với gia đình của Hiên Tịnh Vũ, bắt đầu xây dựng mối quan hệ tốt với từng người bên cạnh Hiên Tịnh Vũ.
“Ơ, tôi cũng không biết. Anh là đại gia có mấy trăm triệu, tôi cũng là đại gia có mấy trăm triệu. Anh có tuyệt thế võ công, không lo bị người ta bắt nạt, tôi đây cũng chẳng thua kém gì, tốt tính nên chẳng ai bắt nạt tôi, lại còn có một người chị gái làm cảnh sát. Tôi không biết phải bảo anh làm giúp tôi chuyện gì, hay là tôi tặng anh một chiếc xe nhé?”, Thẩm Hân nói.
“Cô tặng xe cho tôi làm gì?”, Lý Thiệu Minh hơi sửng sốt, thầm nghĩ cô em vợ này nhảy sang chủ đề lớn ghê.
“Do tâm trạng tôi vui nên tôi rất muốn tặng anh một chiếc xe. Anh cũng thay luôn bộ đồ này đi, tôi tặng anh thêm bộ vest nữa. Ngày mai tôi tìm anh, anh chờ điện thoại của tôi”, Thẩm Hân đứng thẳng dậy và rời đi.
Trong nhà Thẩm Hân có khối tài sản bạc tỷ nên cô chẳng quan trọng việc tặng Lý Thiệu Minh một chiếc xe sang xịn. Lý Thiệu Minh khó hiểu một lúc lâu, thầm nghĩ chắc Thẩm Hân có tiền nên buông thả thôi.
Anh đã có cuộc sống vinh hoa phú quý nên anh cũng không để tâm tới chuyện của Thẩm Hân, tối hôm đó anh làm việc nhà một lúc, kèm Tiểu Bình An làm bài tập xong rồi đi ngủ.
Hành động lúc ban sáng của anh khiến Hiên Tịnh Vũ không vui, nếu hai tuần sau Hiên Tịnh Vũ dám không cho anh, thì anh sẽ ra tay với cô.
Dù gì cô cũng là vợ anh.
Ngày hôm sau, Heo Rừng gọi điện cho Lý Thiệu Minh. Vì bên võ đường đã ổn định nên Lý Thiệu Minh không muốn tới đó lắm. Anh muốn thu nhận đệ tử, xây dựng nên thế lực thuộc về mình, nhưng thứ anh muốn có được là một nhóm đệ tử tàn bạo dám thẳng tay giết người giống như đám đàn em trước kia ở nước ngoài của anh. Nhưng hôm qua anh coi thử, lúc Lam Đồ muốn cậy thế ăn hiếp người thì đám đệ tử đó của anh y như những kẻ nhát gan sợ phiền phức, không một ai bằng lòng giúp anh. Vậy thì không được, đám người này không những không có tâm pháp, mà ngay cả lòng trung thành cơ bản nhất cũng không có, không có giá trị để đào tạo.
Còn tâm pháp là gì, tâm pháp là một người có trái tim hung ác dám giết người. Giống như hai người đánh nhau, có lẽ một người có dáng dấp không cao, không khỏe mạnh, nhưng lại có trái tim hung ác dám giết người thì cậu ta hoàn toàn có thể đánh bại đối thủ. Điều mà Lý Thiệu Minh muốn không phải là muốn người này giết người thật, mà anh cần kiểu người độc ác hống hách.
Heo Rừng rất biết ăn nói, anh ta tận tình khuyên bảo Lý Thiệu Minh một hồi, nói hai người là bạn thân của nhau, từ hồi cấp ba tới đại học thân thiết như nào. Anh ta không yêu cầu gì khác, chỉ mong Lý Thiệu Minh ở võ đường cùng anh ta, nếu không có Lý Thiệu Minh ở đó thì anh ta cảm thấy cuộc đời vô cùng tẻ nhạt.
Sau một hồi thuyết phục, Lý Thiệu Minh bị Heo Rừng nói đến mức anh coi bản thân là Lý Phong luôn, nên anh mới đồng ý với Heo Rừng đi tới võ đường.
Lúc Lý Thiệu Minh tới võ đường, anh nhìn thấy Lý Tích Đồng và Doãn Thành lại tới. Lý Tích Đồng mặc một chiếc quần jean bó, không có ý định muốn tập võ mà cô ta nhìn anh với ánh mắt rất đặc biệt.
“Sao thế?”, Lý Thiệu Minh hơi khó chịu khi bị cô ta nhìn, anh nhíu mày.
“Tôi đồng ý rồi”, Lý Tích Đồng mỉm cười.
“Đồng ý cái gì?”, Lý Thiệu Minh không hiểu kiểu gì.
“Biểu hiện hôm qua của anh được đó, lúc tối Heo Rừng lại gọi điện thoại nói chuyện với tôi mãi, chắc Heo Rừng cũng đã nói hoàn cảnh gia đình nhà tôi cho anh rồi, nhà tôi chỉ có tiền không có quyền thế, còn anh chỉ có quyền thế mà không có tiền, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp sức lại, tôi đồng ý làm bạn gái của anh”, Lý Tích Đồng nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Tuy Lý Thiệu Minh này rất giỏi võ thuật, kết hôn với anh xong sẽ có nguy cơ bạo lực gia đình, nhưng chỉ cần nhà họ Lý cô ta có tiền tài lẫn quyền thế, cô tin cô ta có thể khống chế được anh chàng ở rể này.
Ở trong nhà của Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ, Hiên Tịnh Vũ mặc một chiếc áo phông cộc tay dáng rộng và một chiếc quần bò ngắn. Đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da trắng nõn như tuyết và cả bàn chân nhỏ nhắn lóng lánh đầy mê người.
Khiến Lý Thiệu Minh nhìn không chớp mắt, trong lòng thầm nhủ phải kiềm chế, nhất định phải kiềm chế.
Phải nhẫn nhịn lời trách mắng răn dạy của vợ thì hai tuần sau anh mới có phúc lợi!
Bây giờ Hiên Tịnh Vũ đã gọi tên thật của Lý Thiệu Minh, bởi vì anh luôn tự nói bản thân là Lý Thiệu Minh, Hiên Tịnh Vũ chỉ nghĩ anh chê cái tên Lý Phong đó không hay nên đã tự đổi lại tên cho mình.
“Vị cao nhân đó không nên truyền dạy lại tuyệt thế võ công cho anh, anh không xứng với tuyệt thế võ công của anh, tôi rất thất vọng về anh”, Hiên Tịnh Vũ trách mắng Lý Thiệu Minh một trận rồi đứng dậy quay về phòng ngủ của mình.
“Vợ ơi, mấy lời trước kia có tính nữa không? Hôm nay anh cũng là bất đắc dĩ, là phòng vệ chính đáng, tên Lam Đồ đó muốn đá chết anh. Anh sợ sau này cậu ta hại người nên mới bắn bỏ cái chân của cậu ta. Được thôi, cứ coi như là lỗi của anh, anh hối hận, anh có lỗi, anh xin lỗi em. Em coi mấy ngày nay anh biểu hiện cũng rất tốt, anh chỉ mắc mỗi một lỗi nhỏ là chuyện của Lam Đồ, hơn nữa cũng đã quá ngày hẹn năm ngày rồi. Chẳng lẽ chuyện của chúng ta cứ bỏ qua vậy ư?”, Lý Thiệu Minh vội vàng đi theo Hiên Tịnh Vũ, vẻ mặt hơi hèn hạ, cẩn thận nói.
Anh phát hiện nếu muốn cua gái thành công thì anh phải mặt dày hơn. Trước kia anh mãi không có bạn gái, thứ nhất là vì anh oán trách gia tộc, những năm qua anh luôn lăn lộn ở nước ngoài, không có tâm trí đâu mà ngắm nhìn ôm ấp mấy cô em xinh gái, anh sợ anh sẽ vì yêu đương mà bỏ lỡ sự nghiệp. Hai là tính cách anh quá lạnh lùng, không bao giờ muốn hạ mình trước cô gái nào, bảo anh hèn hạ đi xin lỗi một cô gái như hiện giờ thì chắc chắn anh không làm được.
Thứ không chiếm được lại càng muốn có, Hiên Tịnh Vũ và anh đã là vợ chồng hợp pháp, tưởng chừng là việc dễ như trở bàn tay, nhưng khi anh thật sự muốn có được Hiên Tịnh Vũ thì lại phát hiện điều đó quá xa xôi. Anh đường đường là một người nắm binh quyền một thời, anh chỉ cảm thấy nhục nhã khó tả khi nghĩ đến chuyện phải hạ mình hết lần này tới lần khác vì cơ thể của vợ.
Hiên Tịnh Vũ, cứ để em ngạo mạn đã, đợi khi anh có được em trong tay để coi anh dạy dỗ em như nào!
“Lý Thiệu Minh, anh thân là cao thủ Thần Cấp, là chuyên viên điều tra tội phạm đặc biệt của hai tổ chức cấp cao ở Hoa Hạ, đời này anh chỉ biết chạy theo cái đó thôi sao? Ha ha, tôi cảm thấy nhục nhã thay anh ghê”, Hiên Tịnh Vũ cười nhạo anh rồi lạnh lùng đóng cửa lại.
Người phụ nữ này lại dám sỉ nhục mình!? Lý Thiệu Minh bỗng đỏ bừng mặt, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, anh tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Ở trước mặt người khác anh lạnh lùng, nhưng thái độ của anh đối với Hiên Tịnh Vũ lại hèn mọn như thế. Còn thái độ của Hiên Tịnh Vũ dành cho anh lại giống như tảng băng, rất nhiều lần anh cảm thấy hổ thẹn, muốn buông bỏ cô gái này. Anh là ma vương ở nước ngoài cơ mà, đây không phải anh. Nhưng nghĩ tới bản thân vẫn còn cơ hội, anh lại hết lần này tới lần khác lấy lại niềm tin, cố gắng chinh phục cô gái này, anh không biết rằng anh đã ngày càng mê mẩn cơ thể của Hiên Tịnh Vũ.
Tình yêu là thế, dù có là Bá Vương Tây Sở rắn rỏi khí khái thì khi đối diện với người con gái mình yêu cũng phải cúi đầu.
“Tại cô hết!”, Lý Thiệu Minh nhìn về phía Thẩm Hân.
Do Thẩm Hân nhìn thấy cảnh tượng lúc sáng, lúc Lý Thiệu Minh đang nghỉ ngơi ở võ đường, cô đã về nhà mách với Hiên Tịnh Vũ trước. Hiên Tịnh Vũ là một cô gái hiền lành ngay thẳng, rất ghét mấy chuyện bất bình, nên khi Lý Thiệu Minh về nhà cô đã răn dạy và quở trách anh một trận ngay.
“Nhà giàu mới nổi kia, ai cho anh dùng võ công linh tinh khi được cao thủ chỉ dạy cho hả?”, Thẩm Hân cũng nghĩ Lý Thiệu Minh được cao thủ chỉ dạy cho chút nên cô đã nhăn mặt với anh. Trong lòng cô vẫn tức giận chuyện Lý Thiệu Minh thấy cảnh cô tắm, giờ trả thù xong cô thấy vô cùng thoải mái. Khi thấy sắc mặt Lý Thiệu Minh hơi tái mét, bước từng bước về chỗ cô, ngay lập tức cô giơ chiếc chân đẹp đẽ lên, cản Lý Thiệu Minh bằng chân trần: “Anh dám bắt nạt tôi, tôi sẽ nói với chị tôi, để anh không bao giờ có được chị tôi”.
“Cô nói thử coi liệu tôi có thể chiếm được chị cô không?”, tâm trạng Lý Thiệu Minh bỗng tốt lên, một chân đá vào chiếc chân nhỏ của Thẩm Hân rồi chen tới cạnh cô hỏi.
“Cái này ai mà biết được, nhưng nếu anh khiến tôi vui, có lẽ tôi sẽ giúp anh”, Thẩm Hân lập tức trở nên kiêu ngạo.
“Phải làm sao mới khiến cô vui đây?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
Bỗng chốc anh đã dần hòa nhập được với gia đình của Hiên Tịnh Vũ, bắt đầu xây dựng mối quan hệ tốt với từng người bên cạnh Hiên Tịnh Vũ.
“Ơ, tôi cũng không biết. Anh là đại gia có mấy trăm triệu, tôi cũng là đại gia có mấy trăm triệu. Anh có tuyệt thế võ công, không lo bị người ta bắt nạt, tôi đây cũng chẳng thua kém gì, tốt tính nên chẳng ai bắt nạt tôi, lại còn có một người chị gái làm cảnh sát. Tôi không biết phải bảo anh làm giúp tôi chuyện gì, hay là tôi tặng anh một chiếc xe nhé?”, Thẩm Hân nói.
“Cô tặng xe cho tôi làm gì?”, Lý Thiệu Minh hơi sửng sốt, thầm nghĩ cô em vợ này nhảy sang chủ đề lớn ghê.
“Do tâm trạng tôi vui nên tôi rất muốn tặng anh một chiếc xe. Anh cũng thay luôn bộ đồ này đi, tôi tặng anh thêm bộ vest nữa. Ngày mai tôi tìm anh, anh chờ điện thoại của tôi”, Thẩm Hân đứng thẳng dậy và rời đi.
Trong nhà Thẩm Hân có khối tài sản bạc tỷ nên cô chẳng quan trọng việc tặng Lý Thiệu Minh một chiếc xe sang xịn. Lý Thiệu Minh khó hiểu một lúc lâu, thầm nghĩ chắc Thẩm Hân có tiền nên buông thả thôi.
Anh đã có cuộc sống vinh hoa phú quý nên anh cũng không để tâm tới chuyện của Thẩm Hân, tối hôm đó anh làm việc nhà một lúc, kèm Tiểu Bình An làm bài tập xong rồi đi ngủ.
Hành động lúc ban sáng của anh khiến Hiên Tịnh Vũ không vui, nếu hai tuần sau Hiên Tịnh Vũ dám không cho anh, thì anh sẽ ra tay với cô.
Dù gì cô cũng là vợ anh.
Ngày hôm sau, Heo Rừng gọi điện cho Lý Thiệu Minh. Vì bên võ đường đã ổn định nên Lý Thiệu Minh không muốn tới đó lắm. Anh muốn thu nhận đệ tử, xây dựng nên thế lực thuộc về mình, nhưng thứ anh muốn có được là một nhóm đệ tử tàn bạo dám thẳng tay giết người giống như đám đàn em trước kia ở nước ngoài của anh. Nhưng hôm qua anh coi thử, lúc Lam Đồ muốn cậy thế ăn hiếp người thì đám đệ tử đó của anh y như những kẻ nhát gan sợ phiền phức, không một ai bằng lòng giúp anh. Vậy thì không được, đám người này không những không có tâm pháp, mà ngay cả lòng trung thành cơ bản nhất cũng không có, không có giá trị để đào tạo.
Còn tâm pháp là gì, tâm pháp là một người có trái tim hung ác dám giết người. Giống như hai người đánh nhau, có lẽ một người có dáng dấp không cao, không khỏe mạnh, nhưng lại có trái tim hung ác dám giết người thì cậu ta hoàn toàn có thể đánh bại đối thủ. Điều mà Lý Thiệu Minh muốn không phải là muốn người này giết người thật, mà anh cần kiểu người độc ác hống hách.
Heo Rừng rất biết ăn nói, anh ta tận tình khuyên bảo Lý Thiệu Minh một hồi, nói hai người là bạn thân của nhau, từ hồi cấp ba tới đại học thân thiết như nào. Anh ta không yêu cầu gì khác, chỉ mong Lý Thiệu Minh ở võ đường cùng anh ta, nếu không có Lý Thiệu Minh ở đó thì anh ta cảm thấy cuộc đời vô cùng tẻ nhạt.
Sau một hồi thuyết phục, Lý Thiệu Minh bị Heo Rừng nói đến mức anh coi bản thân là Lý Phong luôn, nên anh mới đồng ý với Heo Rừng đi tới võ đường.
Lúc Lý Thiệu Minh tới võ đường, anh nhìn thấy Lý Tích Đồng và Doãn Thành lại tới. Lý Tích Đồng mặc một chiếc quần jean bó, không có ý định muốn tập võ mà cô ta nhìn anh với ánh mắt rất đặc biệt.
“Sao thế?”, Lý Thiệu Minh hơi khó chịu khi bị cô ta nhìn, anh nhíu mày.
“Tôi đồng ý rồi”, Lý Tích Đồng mỉm cười.
“Đồng ý cái gì?”, Lý Thiệu Minh không hiểu kiểu gì.
“Biểu hiện hôm qua của anh được đó, lúc tối Heo Rừng lại gọi điện thoại nói chuyện với tôi mãi, chắc Heo Rừng cũng đã nói hoàn cảnh gia đình nhà tôi cho anh rồi, nhà tôi chỉ có tiền không có quyền thế, còn anh chỉ có quyền thế mà không có tiền, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp sức lại, tôi đồng ý làm bạn gái của anh”, Lý Tích Đồng nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Tuy Lý Thiệu Minh này rất giỏi võ thuật, kết hôn với anh xong sẽ có nguy cơ bạo lực gia đình, nhưng chỉ cần nhà họ Lý cô ta có tiền tài lẫn quyền thế, cô tin cô ta có thể khống chế được anh chàng ở rể này.
Danh sách chương