Đêm đó, Lý Thiệu Minh sờ soạng được không ít chỗ trên cơ thể Hiên Tịnh Vũ. Anh chạm đến mông cô, tỉ mỉ vuốt ve hai bên đùi. Lúc định đưa tay qua quần áo, cảm nhận làn da trắng nõn của Hiên Tịnh Vũ, tiện vuốt ve cặp chân mềm mại, song anh bị Hiên Tịnh Vũ từ chối.
"Anh sờ soạng tôi nhiều quá rồi đấy", Hiên Tịnh Vũ nghĩ đến Tiểu Bình An đang ở ngoài xem ti vi, còn cô trong này thì bị Lý Thiệu Minh sờ mó suốt hai mươi phút. Cô cố nén cảm giác khó chịu do anh khiêu khích, đẩy nhẹ anh ra.
"Vợ, anh sờ soạng chỉ nhiều hơn lần trước một chút thôi à", Lý Thiệu Minh còn khó chịu hơn, cảm thấy ‘chỗ nào đó’ trở nên bức bối, muốn làm nhiều hơn nữa với cô.
"Đủ rồi", Hiên Tịnh Vũ đứng thẳng dậy, sửa sang lại cảnh phục trên người.
"Cho anh sờ một chút nữa thôi", Lý Thiệu Minh cầu khẩn.
"Lý Phong, trước đây tôi không hề thích anh, cả đời này không nghĩ đến chuyện để người đàn ông nào đụng chạm. Do biểu hiện gần đây của anh rất tốt, mà tôi cũng kết hôn với anh rồi, nên tôi mới để anh làm vậy. Anh tiện thể thân mật với tôi, tôi không ngờ bây giờ chúng ta lại tiến triển nhanh như thế. Nếu anh muốn thì tôi sẽ cho anh cơ hội lần sau", Hiên Tịnh Vũ bị Lý Thiệu Minh đụng chạm, trong lòng hơi bối rối khó tả.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện bị Lý Thiệu Minh sờ soạng, nhưng từ ngày mất tích trở về anh thay đổi rất nhiều. Cô không biết tại sao đã bị anh lợi dụng đến hai lần.
Bây giờ lòng cô đang rối bời, trong đầu trống rỗng.
"Lần sau là khi nào?", cơ thể Lý Thiệu Minh nóng như lửa, nhìn Hiên Tịnh Vũ đi đôi bốt đen cao cổ ôm chặt lấy đôi chân nhỏ tinh xảo khiến anh rạo rực.
Hiên Tịnh Vũ vừa tan làm là vội đón Tiểu Bình An về nhà mẹ, nên giờ về nhà cô chưa kịp thay cảnh phục.
"Phải xem xét biểu hiện của anh như nào", Hiên Tịnh Vũ bị anh lằng nhằng mãi, không chịu nổi cau mày nói.
"Ngày mai biểu hiện của anh tốt, thì em có cho anh đụng chạm tiếp không?", thật sự Lý Thiệu Minh không nhịn nổi, sờ nhẹ lên cặp đùi của Hiên Tịnh Vũ.
"Mai rồi nói", Hiên Tịnh Vũ giận dữ nhìn Lý Thiệu Minh một cái rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Lúc ra khỏi phòng rồi, nhớ lại chuyện vừa nãy, tim cô đập thình thịch. Ai ngờ thanh niên kia ở ngoài thì lạnh lùng, còn ở nhà lại bỉ ổi như vậy.
Lý Thiệu Minh cũng là người, anh cũng có nhu cầu.
Tối hôm đó, sau khi dỗ Tiểu Bình An ngủ, trong lòng cô lại rối bời. Chỉ cần nhắm mắt là cô nghĩ đến ngay hình ảnh Lý Thiệu Minh sờ soạng mình.
Không biết có phải vì mình bị anh lợi dụng, mà bây giờ trong lòng cô toàn hình bóng anh.
Còn Lý Thiệu Minh, dù được nếm chút mật ngọt, nhưng cơ thể lại vô cùng khó chịu. Nghĩ tới cảnh đẹp vừa nãy, anh dần dần bình tĩnh lại. Anh ngồi dậy trên giường, vận công để chống đỡ cơn rạo rực thèm muốn trong người. Hầy, có cô vợ báu vật như Hiên Tịnh Vũ, đêm nay lại không cần ngủ rồi.
Sáng hôm sau, Hiên Tịnh Vũ dậy để rửa mặt, chải tóc, thay quần áo cho Tiểu Bình An rồi chuẩn bị đưa con đi học. Nhìn thấy cánh cửa phòng Lý Thiệu Minh khép hờ, cô nhíu đôi mày thanh tú rồi liếc nhìn, thấy anh đang ngồi im trên giường luyện công, khiến cô hơi giật mình.
Đêm qua anh lại không ngủ. Nghĩ ngợi một lát, cô đẩy cửa phòng anh ra, nói: "Chiều nay anh đừng đi đâu, ở nhà chờ tôi. Hôm qua lúc tôi đưa Tiểu Bình An về nhà bố mẹ, bố tôi cứ nhắc đến anh mãi. Trưa nay tôi gọi bố, chiều anh đưa tôi đi mua ít đồ, mai là cuối tuần, mình cùng đưa Tiểu Bình An về nhà".
"Hả", Lý Thiệu Minh giật mình mở mắt.
Định hỏi cô điều gì, đã thấy cô đưa Tiểu Bình An đi.
Nghĩ đến cô vợ thanh tao như tiên nữ Hiên Tịnh Vũ, anh nở nụ cười. Cô định đưa anh về nhà mẹ, có phải trong lòng cô đang dần chấp thuận anh không? Thấy cô bắt đầu đối xử tốt với mình, đến luyện công mà anh cũng tràn đầy động lực. Nhanh chóng vận chuyển chân khí đến vùng đan điền, rồi vận công khiến chân khí ở kinh mạch đi một vòng.
Võ sĩ tu luyện nội công, hấp thu linh khí trời đất, khiến chân khí trong đan điền ngày càng nhiều. Anh vận chuyển chân khí ở kinh mạch, dùng chân khí mở rộng kinh mạch, để bản thân chỉ cần một hơi là có thể phát ra lượng chân khí mạnh mẽ. Anh vốn là cao thủ Thần Cấp cấp cao, kinh mạch cường tráng đến độ cao thủ bình thường không so bì được. Khi bị thương, anh cần liên tục vận chuyển chân khí để phục hồi vùng kinh mạch bị tổn hại đó. Đến khi chữa trị xong, anh mới có thể tiếp tục dùng chân khí để mở rộng kinh mạch.
Buổi chiều, ba giờ hơn Hiên Tịnh Vũ mới về nhà. Lý Thiệu Minh đã chuẩn bị xong, tinh thần phơi phới chờ cô.
"Đi thôi”, Hiên Tịnh Vũ thay sang chiếc váy lụa mỏng màu đen, thần thái kiêu hãnh như thiên nga, thấy thanh niên kia nhìn cô ánh mắt mong chờ thì nở nụ cười không mấy thiện cảm.
Địa vị nhà họ Hiên không thấp. Trước đây Bố Hiên Tịnh Vũ là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, ông của cô thì là cán bộ già từng tham gia chiến trận. Cô là con gái một. Bố cô có hai người chị, trong nhà có một đứa con trai. Nhà họ Hiên tuy không giàu có, nhưng là gia đình rất gia giáo. Mai là ngày đầu tiên Lý Thiệu Minh mất tích trở về. Ông Hiên nhận được thông báo thì rất vui, nên gọi bố mình và con cháu họ Hiên đến, muốn đãi Lý Thiệu Minh chu đáo.
Nhà họ Hiên long trọng như vậy, nên Lý Thiệu Minh quay về nhà vợ không thể đi tay không. Bọn họ ra trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố mua ít đồ.
Lý Thiệu Minh đã quyết định sẽ chăm sóc cho Hiên Tịnh Vũ, coi cô là người vợ chân chính. Lúc đi với cô ở trung tâm mua sắm, vì nhan sắc xinh đẹp của cô nên luôn có người ngoái lại nhìn xem bọn họ có xứng đôi không, khiến anh rất kiêu hãnh tự hào. Anh muốn gần gũi hơn với cô, lúc hai người dạo phố thì thử nắm tay Hiên Tịnh Vũ. Tìm được cơ hội, anh nắm chặt tay cô không rời, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hôm qua bị anh lợi dụng, mà cũng danh chính ngôn thuận là vợ anh, nên cô không từ chối, mặc cho Lý Thiệu Minh đắc ý kéo tay cô.
Cô chỉ khẽ thở dài trong lòng.
Cô sợ sẽ ngày càng chìm sâu vào vòng tay anh.
Thôi kệ.
Giờ anh ngày càng tiến bộ, có lẽ cũng xứng đáng để cô giao phó cả đời.
Anh và Hiên Tịnh Vũ mua được không ít đồ để về thăm nhà, đây còn là lần đầu tiên mình dạo phố với một cô gái, nên chiều hôm đó tâm trạng Lý Thiệu Minh rất tốt, suốt hai mươi lăm năm nay chưa từng thấy hạnh phúc như vậy.
Do mệt, hai người họ chọn một nhà hàng để nghỉ ngơi. Vì sợ thời gian không đủ, nên Hiên Tịnh Vũ đã nhờ Thẩm Hân đón Tiểu Bình An về nhà.
Lý Thiệu Minh chưa từng hẹn hò với cô gái nào, giờ ngồi ở nhà hàng với Hiên Tịnh Vũ, càng ngắm càng thấy cô thật xinh đẹp, trong lòng hạnh phúc không nói nổi thành lời.
Dù anh bị kẻ địch đánh bại, thay đổi chỉ trong một đêm, nhưng có được người vợ hoàn mỹ thế này, với anh vậy là đủ rồi.
Anh muốn gần gũi hơn với cô, nên trong lúc chờ thức ăn, anh dùng hai chân kẹp lấy chân cô ở dưới ngăn bàn, nhìn cô với ánh mắt xấu xa.
Hiên Tịnh Vũ ngại ngùng, giả vờ không biết gì.
"Vợ, nếu mai chúng ta về nhà em, bố mẹ em và người thân của em biết anh là người giàu sở hữu hai trăm triệu, hay là chuyên viên phòng điều tra hình sự đặc biệt của tỉnh, không biết em có thấy tự hào không?", Lý Thiệu Minh hỏi Hiên Tịnh Vũ.
"Trước giờ tôi không quan tâm chuyện này", Hiên Tịnh Vũ trả lời qua loa.
"Thật không?", Lý Thiệu Minh hỏi.
Song cô không đáp lại.
Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, tính cách lạnh lùng, không hề quan tâm đời sống vật chất. Nhưng năm nay cô hai mươi tư tuổi, bố tìm cho cô một anh chồng nhỏ hơn cô đến hai tuổi, trong lòng cô sao thoải mái được? Hơn nữa, người chồng ở rể của cô chẳng có bản lĩnh gì, trước đây chỉ biết khoác lác, háo sắc, hèn hạ, nên cô không dám để bạn bè đồng nghiệp biết đến người chồng này. Nhưng từ lúc mất tích trở về, anh không những có bản lĩnh, mà còn khiến bạn bè cô nể phục. Trong lòng cô cũng thầm hi vọng người thân trong gia đình coi trọng anh.
"Thật ra thì anh cũng có lòng hư vinh, điều này rất bình thường. Em yên tâm, ngày mai, anh sẽ không khiến em xấu hổ", Lý Thiệu Minh buông chân Hiên Tịnh Vũ dưới bàn ra, nở nụ cười xấu xa với cô.
"Nhàm chán", Hiên Tịnh Vũ phì cười. Đúng lúc thức ăn được bê lên, cô cúi đầu xuống ăn.
"Vợ, em cười đẹp lắm", Lý Thiệu Minh ít khi thấy Hiên Tịnh Vũ cười, giờ nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô, trăm hoa đua nở trong lòng anh.
"Hả?", lúc Lý Thiệu Minh gắp thức ăn cho vào miệng giống Hiên Tịnh Vũ, đột nhiên anh cau mày, nhanh chóng vung đũa khiến món ăn cô đang gắp bị rơi xuống.
Sau đó anh lập tức tới sau lưng cô, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng để món ăn trong miệng cô rơi ra ngoài.
"Anh làm gì thế?", Hiên Tịnh Vũ muốn yên lặng ăn cơm, thấy Lý Thiệu Minh đột nhiên làm vậy, đôi mắt lạnh lùng của cô ánh lên sự tức giận.
Lý Thiệu Minh không để ý đến cô, chỉ lãnh đạm nói: "Là ai hạ độc, mau ra đây đi".
"Anh sờ soạng tôi nhiều quá rồi đấy", Hiên Tịnh Vũ nghĩ đến Tiểu Bình An đang ở ngoài xem ti vi, còn cô trong này thì bị Lý Thiệu Minh sờ mó suốt hai mươi phút. Cô cố nén cảm giác khó chịu do anh khiêu khích, đẩy nhẹ anh ra.
"Vợ, anh sờ soạng chỉ nhiều hơn lần trước một chút thôi à", Lý Thiệu Minh còn khó chịu hơn, cảm thấy ‘chỗ nào đó’ trở nên bức bối, muốn làm nhiều hơn nữa với cô.
"Đủ rồi", Hiên Tịnh Vũ đứng thẳng dậy, sửa sang lại cảnh phục trên người.
"Cho anh sờ một chút nữa thôi", Lý Thiệu Minh cầu khẩn.
"Lý Phong, trước đây tôi không hề thích anh, cả đời này không nghĩ đến chuyện để người đàn ông nào đụng chạm. Do biểu hiện gần đây của anh rất tốt, mà tôi cũng kết hôn với anh rồi, nên tôi mới để anh làm vậy. Anh tiện thể thân mật với tôi, tôi không ngờ bây giờ chúng ta lại tiến triển nhanh như thế. Nếu anh muốn thì tôi sẽ cho anh cơ hội lần sau", Hiên Tịnh Vũ bị Lý Thiệu Minh đụng chạm, trong lòng hơi bối rối khó tả.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện bị Lý Thiệu Minh sờ soạng, nhưng từ ngày mất tích trở về anh thay đổi rất nhiều. Cô không biết tại sao đã bị anh lợi dụng đến hai lần.
Bây giờ lòng cô đang rối bời, trong đầu trống rỗng.
"Lần sau là khi nào?", cơ thể Lý Thiệu Minh nóng như lửa, nhìn Hiên Tịnh Vũ đi đôi bốt đen cao cổ ôm chặt lấy đôi chân nhỏ tinh xảo khiến anh rạo rực.
Hiên Tịnh Vũ vừa tan làm là vội đón Tiểu Bình An về nhà mẹ, nên giờ về nhà cô chưa kịp thay cảnh phục.
"Phải xem xét biểu hiện của anh như nào", Hiên Tịnh Vũ bị anh lằng nhằng mãi, không chịu nổi cau mày nói.
"Ngày mai biểu hiện của anh tốt, thì em có cho anh đụng chạm tiếp không?", thật sự Lý Thiệu Minh không nhịn nổi, sờ nhẹ lên cặp đùi của Hiên Tịnh Vũ.
"Mai rồi nói", Hiên Tịnh Vũ giận dữ nhìn Lý Thiệu Minh một cái rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Lúc ra khỏi phòng rồi, nhớ lại chuyện vừa nãy, tim cô đập thình thịch. Ai ngờ thanh niên kia ở ngoài thì lạnh lùng, còn ở nhà lại bỉ ổi như vậy.
Lý Thiệu Minh cũng là người, anh cũng có nhu cầu.
Tối hôm đó, sau khi dỗ Tiểu Bình An ngủ, trong lòng cô lại rối bời. Chỉ cần nhắm mắt là cô nghĩ đến ngay hình ảnh Lý Thiệu Minh sờ soạng mình.
Không biết có phải vì mình bị anh lợi dụng, mà bây giờ trong lòng cô toàn hình bóng anh.
Còn Lý Thiệu Minh, dù được nếm chút mật ngọt, nhưng cơ thể lại vô cùng khó chịu. Nghĩ tới cảnh đẹp vừa nãy, anh dần dần bình tĩnh lại. Anh ngồi dậy trên giường, vận công để chống đỡ cơn rạo rực thèm muốn trong người. Hầy, có cô vợ báu vật như Hiên Tịnh Vũ, đêm nay lại không cần ngủ rồi.
Sáng hôm sau, Hiên Tịnh Vũ dậy để rửa mặt, chải tóc, thay quần áo cho Tiểu Bình An rồi chuẩn bị đưa con đi học. Nhìn thấy cánh cửa phòng Lý Thiệu Minh khép hờ, cô nhíu đôi mày thanh tú rồi liếc nhìn, thấy anh đang ngồi im trên giường luyện công, khiến cô hơi giật mình.
Đêm qua anh lại không ngủ. Nghĩ ngợi một lát, cô đẩy cửa phòng anh ra, nói: "Chiều nay anh đừng đi đâu, ở nhà chờ tôi. Hôm qua lúc tôi đưa Tiểu Bình An về nhà bố mẹ, bố tôi cứ nhắc đến anh mãi. Trưa nay tôi gọi bố, chiều anh đưa tôi đi mua ít đồ, mai là cuối tuần, mình cùng đưa Tiểu Bình An về nhà".
"Hả", Lý Thiệu Minh giật mình mở mắt.
Định hỏi cô điều gì, đã thấy cô đưa Tiểu Bình An đi.
Nghĩ đến cô vợ thanh tao như tiên nữ Hiên Tịnh Vũ, anh nở nụ cười. Cô định đưa anh về nhà mẹ, có phải trong lòng cô đang dần chấp thuận anh không? Thấy cô bắt đầu đối xử tốt với mình, đến luyện công mà anh cũng tràn đầy động lực. Nhanh chóng vận chuyển chân khí đến vùng đan điền, rồi vận công khiến chân khí ở kinh mạch đi một vòng.
Võ sĩ tu luyện nội công, hấp thu linh khí trời đất, khiến chân khí trong đan điền ngày càng nhiều. Anh vận chuyển chân khí ở kinh mạch, dùng chân khí mở rộng kinh mạch, để bản thân chỉ cần một hơi là có thể phát ra lượng chân khí mạnh mẽ. Anh vốn là cao thủ Thần Cấp cấp cao, kinh mạch cường tráng đến độ cao thủ bình thường không so bì được. Khi bị thương, anh cần liên tục vận chuyển chân khí để phục hồi vùng kinh mạch bị tổn hại đó. Đến khi chữa trị xong, anh mới có thể tiếp tục dùng chân khí để mở rộng kinh mạch.
Buổi chiều, ba giờ hơn Hiên Tịnh Vũ mới về nhà. Lý Thiệu Minh đã chuẩn bị xong, tinh thần phơi phới chờ cô.
"Đi thôi”, Hiên Tịnh Vũ thay sang chiếc váy lụa mỏng màu đen, thần thái kiêu hãnh như thiên nga, thấy thanh niên kia nhìn cô ánh mắt mong chờ thì nở nụ cười không mấy thiện cảm.
Địa vị nhà họ Hiên không thấp. Trước đây Bố Hiên Tịnh Vũ là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, ông của cô thì là cán bộ già từng tham gia chiến trận. Cô là con gái một. Bố cô có hai người chị, trong nhà có một đứa con trai. Nhà họ Hiên tuy không giàu có, nhưng là gia đình rất gia giáo. Mai là ngày đầu tiên Lý Thiệu Minh mất tích trở về. Ông Hiên nhận được thông báo thì rất vui, nên gọi bố mình và con cháu họ Hiên đến, muốn đãi Lý Thiệu Minh chu đáo.
Nhà họ Hiên long trọng như vậy, nên Lý Thiệu Minh quay về nhà vợ không thể đi tay không. Bọn họ ra trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố mua ít đồ.
Lý Thiệu Minh đã quyết định sẽ chăm sóc cho Hiên Tịnh Vũ, coi cô là người vợ chân chính. Lúc đi với cô ở trung tâm mua sắm, vì nhan sắc xinh đẹp của cô nên luôn có người ngoái lại nhìn xem bọn họ có xứng đôi không, khiến anh rất kiêu hãnh tự hào. Anh muốn gần gũi hơn với cô, lúc hai người dạo phố thì thử nắm tay Hiên Tịnh Vũ. Tìm được cơ hội, anh nắm chặt tay cô không rời, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hôm qua bị anh lợi dụng, mà cũng danh chính ngôn thuận là vợ anh, nên cô không từ chối, mặc cho Lý Thiệu Minh đắc ý kéo tay cô.
Cô chỉ khẽ thở dài trong lòng.
Cô sợ sẽ ngày càng chìm sâu vào vòng tay anh.
Thôi kệ.
Giờ anh ngày càng tiến bộ, có lẽ cũng xứng đáng để cô giao phó cả đời.
Anh và Hiên Tịnh Vũ mua được không ít đồ để về thăm nhà, đây còn là lần đầu tiên mình dạo phố với một cô gái, nên chiều hôm đó tâm trạng Lý Thiệu Minh rất tốt, suốt hai mươi lăm năm nay chưa từng thấy hạnh phúc như vậy.
Do mệt, hai người họ chọn một nhà hàng để nghỉ ngơi. Vì sợ thời gian không đủ, nên Hiên Tịnh Vũ đã nhờ Thẩm Hân đón Tiểu Bình An về nhà.
Lý Thiệu Minh chưa từng hẹn hò với cô gái nào, giờ ngồi ở nhà hàng với Hiên Tịnh Vũ, càng ngắm càng thấy cô thật xinh đẹp, trong lòng hạnh phúc không nói nổi thành lời.
Dù anh bị kẻ địch đánh bại, thay đổi chỉ trong một đêm, nhưng có được người vợ hoàn mỹ thế này, với anh vậy là đủ rồi.
Anh muốn gần gũi hơn với cô, nên trong lúc chờ thức ăn, anh dùng hai chân kẹp lấy chân cô ở dưới ngăn bàn, nhìn cô với ánh mắt xấu xa.
Hiên Tịnh Vũ ngại ngùng, giả vờ không biết gì.
"Vợ, nếu mai chúng ta về nhà em, bố mẹ em và người thân của em biết anh là người giàu sở hữu hai trăm triệu, hay là chuyên viên phòng điều tra hình sự đặc biệt của tỉnh, không biết em có thấy tự hào không?", Lý Thiệu Minh hỏi Hiên Tịnh Vũ.
"Trước giờ tôi không quan tâm chuyện này", Hiên Tịnh Vũ trả lời qua loa.
"Thật không?", Lý Thiệu Minh hỏi.
Song cô không đáp lại.
Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, tính cách lạnh lùng, không hề quan tâm đời sống vật chất. Nhưng năm nay cô hai mươi tư tuổi, bố tìm cho cô một anh chồng nhỏ hơn cô đến hai tuổi, trong lòng cô sao thoải mái được? Hơn nữa, người chồng ở rể của cô chẳng có bản lĩnh gì, trước đây chỉ biết khoác lác, háo sắc, hèn hạ, nên cô không dám để bạn bè đồng nghiệp biết đến người chồng này. Nhưng từ lúc mất tích trở về, anh không những có bản lĩnh, mà còn khiến bạn bè cô nể phục. Trong lòng cô cũng thầm hi vọng người thân trong gia đình coi trọng anh.
"Thật ra thì anh cũng có lòng hư vinh, điều này rất bình thường. Em yên tâm, ngày mai, anh sẽ không khiến em xấu hổ", Lý Thiệu Minh buông chân Hiên Tịnh Vũ dưới bàn ra, nở nụ cười xấu xa với cô.
"Nhàm chán", Hiên Tịnh Vũ phì cười. Đúng lúc thức ăn được bê lên, cô cúi đầu xuống ăn.
"Vợ, em cười đẹp lắm", Lý Thiệu Minh ít khi thấy Hiên Tịnh Vũ cười, giờ nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô, trăm hoa đua nở trong lòng anh.
"Hả?", lúc Lý Thiệu Minh gắp thức ăn cho vào miệng giống Hiên Tịnh Vũ, đột nhiên anh cau mày, nhanh chóng vung đũa khiến món ăn cô đang gắp bị rơi xuống.
Sau đó anh lập tức tới sau lưng cô, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng để món ăn trong miệng cô rơi ra ngoài.
"Anh làm gì thế?", Hiên Tịnh Vũ muốn yên lặng ăn cơm, thấy Lý Thiệu Minh đột nhiên làm vậy, đôi mắt lạnh lùng của cô ánh lên sự tức giận.
Lý Thiệu Minh không để ý đến cô, chỉ lãnh đạm nói: "Là ai hạ độc, mau ra đây đi".
Danh sách chương