Lý Thiệu Minh tung chân đạp mạnh, gã đàn ông cường tráng ngã nhào xuống đất. Sau đó tiếp tục đá thêm một cái, một người nữa ngã xuống trước mặt anh. Lúc một gã đàn ông lực lưỡng cầm cây gậy dài lao đến, anh giơ tay phải lên dễ dàng chặn lại, cũng thuận thế nắm lấy cây gậy dài của người đó và xoay cây gậy trong tay, khuôn mặt hắn biến sắc, kêu lên một tiếng đau đớn.
“Anh bạn, gậy không phải là thứ để anh dùng như vậy đâu”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
Chín mươi đệ tử của dưới quyền Chim Ưng và hơn một trăm tên đàn em của Tôn Thiếu Kiệt đều là người có thể lực tốt, bẩm sinh đã mạnh hơn người bình thường, có thể chống đỡ được một chút, đây cũng được xem là có tài năng.
Nhưng trong mắt Lý Thiệu Minh, họ chẳng có gì đáng để được nhắc đến.
Một gậy đánh cả một khoảng rộng. Tay của gã đàn ông lực lưỡng đó còn bị Lý Thiệu Minh vặn theo cây gậy dài, hất tung hắn ra ngoài. Thấy mười mấy người xông đến trước mặt mình, Lý Thiệu Minh để ngang gậy trong tay rồi đẩy ngược đám người kia lùi về sau. Sức của anh mạnh hơn mười mấy người kia nhiều nên cả đám người bị anh đẩy lùi trong chốc lát. Ngay cả mấy gã đàn ông vạm vỡ cùng xông đến đằng sau cũng bị Lý Thiệu Minh đẩy lùi năm bước.
Sau đó Lý Thiệu Minh nhanh chóng lùi lại lấy sức, những gã đàn ông lực lưỡng đó theo quán tính ngã về phía anh. Lúc lùi về sau, anh lấy hết sức nhảy lên, dùng gậy dài trong tay vẽ ra một vòng tròn lớn rồi dùng sức hất tung lên, ầm, cả đám người cùng bay ra ngoài.
Đây là…
Nhìn thấy sức mạnh của Lý Thiệu Minh, ánh mắt của Chim Ưng và Tôn Thiếu Kiệt dần lộ vẻ hoảng sợ, trên mặt xuất hiện vài giọt mồ hôi. Võ công của Tôn Thiếu Kiệt vẫn còn khá thấp, mới đạt đến cảnh giới Tông Sư cấp trung, vẫn chưa lĩnh hội được sự ngang tàng của Lý Thiệu Minh. Chim Ưng là người trong giang hồ lâu năm, ông ta lập tức cảm nhận được dù Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, nhưng cấp thấp này cũng không phải cấp thấp bình thường. Kĩ năng của anh quả thật chỉ mới là Thần Cấp cấp thấp nhưng kinh nghiệm thực chiến của anh chẳng khác nào người có thực lực mạnh mẽ đỉnh cao của thế giới, ít nhất là cảnh giới Thần cấp cấp cao.
Rốt cuộc anh là ai? Lúc này lại một nhóm người lực lưỡng xông về phía Lý Thiệu Minh, anh vung gậy trong tay, đầu gậy đánh trúng ngực một người. Anh lại vung gậy đập trúng đầu một người khác. Sau đó thấy mười mấy gã đàn ông lực lưỡng xông đến, anh nhanh chóng lùi về sau rồi bỗng vung gậy hướng về phía chân của họ, một cú quét ngang hất tung đám người khiến bọn họ đều bay ra ngoài.
Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, mấy gã lực lưỡng này chỉ mới đạt tới cấp Tinh Anh thậm chí mới chỉ cấp Thành Thục. So với anh, mấy người này cứ như một đám học sinh cấp hai và tiểu học đánh với một nhà vô địch võ thuật.
“Bố vợ tôi là Cục trưởng cục cảnh sát tiền nhiệm của thành phố, vì công việc vất vả, nhiều năm lăn lộn ngoài chiến tuyến nên đã nghỉ hưu sớm. Ông ấy là người rất chính trực, nếu tôi bắt được một đám người phạm tội số một thành phố mang đến làm quà cho ông ấy thì chắc hẳn ông ấy sẽ rất vui. Cả nhà họ Hiên đều không thích Lý Phong, tôi làm như vậy cũng có thể khiến những người đó xem trọng Lý Phong hơn”, Lý Thiệu Minh khẽ cười, cầm cây gậy dài từng bước đi về phía Chim Ưng và Tôn Thiếu Kiệt.
Trong mắt anh, những người này là quà anh muốn tặng cho bố vợ, sáng lấp lánh, còn quý hơn cả nhân sâm tổ yến đắt nhất trong khu trung tâm thương mại.
“Vút!”, bỗng nhiên một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Lý Thiệu Minh nhanh chóng lùi về sau, tia sáng sắc bén đó lại lao về phía anh. Anh liên tục lùi lại ba bước, chỉ thấy tia sáng đó ép sát từng bước, liên tục chém xuống. Lúc anh nhanh chóng cầm ngang cây gậy trong tay lên để chặn lại thì tia sáng đó đã chém gãy cây gậy trong tay anh. Anh lập tức ném nó đi rồi lùi về sau hai bước, ánh mắt hiện lên vẻ không vui nhìn người thanh niên vừa ra tay với anh trước mặt.
Là Tiểu Hổ, đệ tử mà Chim Ưng vừa lòng nhất, đại đệ tử của Ưng Trảo Môn, cao thủ Tông Sư cấp cao. Lúc này Tiểu Hổ đang cầm đao Thanh Long Yển Nguyệt, đôi mắt lạnh như băng, khẽ vung đao trong tay dần lộ ra hàm răng trắng.
“Vút…”
“Anh cũng có chút bản lĩnh đấy”, thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Tiểu Hổ, ánh mắt Lý Thiệu Minh lộ rõ vẻ hứng thú.
“Người anh em, mày chậm chạp quá đấy”, Tiểu Hổ cười khẩy, bỗng giẫm chân phải xuống đất rồi lại vung đao Thanh Long Yển Nguyệt trong tay.
Lý Thiệu Minh nhanh chóng né tránh khi nhìn thấy cây đao lớn Tiểu Hổ đang vung lên.
Đao Thanh Long Yển Nguyệt này không phải là vũ khí của chiến thần Quan Vân Trường* từng dùng. Nhưng cách đánh của Tiểu Hổ lại rất giống đao pháp mà Quan Vân Trường đã từng sử dụng. (*Quan Vân Trường: vị tướng nổi danh thời xưa)
Đao pháp này rất đơn giản không phô trương, chú trọng về mặt thực chiến, dùng để phòng thủ và tấn công, trong phòng thủ có tấn công, đồng thời vừa phòng thủ vừa tấn công. Để có thể thực hiện đao pháp tấn công lúc bước đi, Tiểu Hổ vừa cầm đao lớn đẩy về phía Lý Thiệu Minh vừa vung đao trong tay, chiêu thức mạnh mẽ, vừa phòng thủ vừa tấn công khó mà ngăn trở được.
Lý Thiệu Minh liên tục lùi về sau né tránh đao Tiểu Hổ chém đến. Tiểu Hổ vừa tiến về phía trước vừa liên tục vung đao của mình.
Lý Thiệu Minh vừa nhảy lên võ đài đã bị Tiểu Hổ ép sát. Ầm, đao lớn nặng hơn mười lăm cân trong tay hắn đã đâm thủng võ đài thành một cái lỗ lớn. Sau đó hắn lại dùng sức đâm xuống, võ đài bị Tiểu Hổ đánh thành một cái hố lớn, từng miếng gỗ và vải rách bị hất tung lên ép Lý Thiệu Minh, không cho anh có cơ hội tấn công Tiểu Hổ.
Anh tiếp tục lùi về sau, liên tục dùng tay chặn các mảnh gỗ và mảnh vải rách. Tiểu Hổ vẫn tiếp tục tấn công, một đao đâm vào võ đài lại đâm thủng một lỗ lớn trên đó.
Lúc Lý Thiệu Minh nhanh chóng lùi về đến mép võ đài, Tiểu Hổ đi thẳng đến đó. Đợi Lý Thiệu Minh lùi đến võ đài, ầm, cả võ đài bị Tiểu Hổ tách ra làm đôi.
Tông Sư cấp cao đột phá sẽ là Thần, mấy năm nay Tiểu Hổ giúp Tôn Thiếu Kiệt làm không ít phi vụ giết người phóng hỏa, cũng dùng chính máu của mình để trừ khử không ít đối thủ. Thực lực của hắn đã ngày càng đến gần với cao thủ Thần Cấp, hoàn toàn có thể đối đầu với một cao thủ Thần Cấp.
“Khá lắm!”, Chim Ưng hét lên, cuối cùng sắc mặt cũng xem như bình tĩnh lại.
Mặc dù Tiểu Hổ là đệ tử mà ông ta đã truyền dạy nhưng Tiểu Hổ có tài năng hơn người, thực lực đã vượt qua ông ta từ sớm. Bây giờ thấy Tiểu Hổ có thể đánh cao thủ Thần Cấp như Lý Thiệu Minh liên tục lùi về sau, ông ta cũng an tâm hơn một chút.
“Giết hắn đi”, ánh mắt Tôn Thiếu Kiệt hiện lên vẻ u ám, lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa, khuôn mặt dần trở nên đắc ý.
Võ công của Tiểu Hổ rất cao nhưng tính cách vừa đơn giản vừa ngu ngốc, hắn chỉ nghe lời sư phụ mình chưa bao giờ nghĩ cho bản thân. Đối với Tôn Thiếu Kiệt, Tiểu Hổ chỉ là một cái máy giết người có thể bảo vệ hắn vào thời khắc quan trọng.
Lý Thiệu Minh chạy đến chỗ khoảng sân có treo bao cát, trong lúc Tiểu Hổ đuổi theo đến đó đã vung đao cắt đôi hết mấy bao cát.
Tất cả bao cát bị đâm thủng, cát trong bao lập tức đổ sà xuống đất.
Lý Thiệu Minh dần lùi đến sát tường, Tiểu Hổ lạnh lùng nói: “Tiếp tục không?”
Hắn nhảy lên, chĩa mũi đao Thanh Long Yển Nguyệt trong tay về phía Lý Thiệu Minh với tốc độ nhanh và chính xác.
“Pằng!”, bỗng nhiên Lý Thiệu Minh lấy một khẩu súng lục ra, nhắm chuẩn bắn vào bụng Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ không ngờ Lý Thiệu Minh sẽ dùng súng, lúc muốn lấy đao chặn lại thì đã muộn. Chỉ có thể mặc cho viên đạn của Lý Thiệu Minh xuyên vào bụng, phun ra ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài.
Cạch, đao Thanh Long Yến Nguyệt của hắn rơi xuống đất.
“Anh bạn, gậy không phải là thứ để anh dùng như vậy đâu”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
Chín mươi đệ tử của dưới quyền Chim Ưng và hơn một trăm tên đàn em của Tôn Thiếu Kiệt đều là người có thể lực tốt, bẩm sinh đã mạnh hơn người bình thường, có thể chống đỡ được một chút, đây cũng được xem là có tài năng.
Nhưng trong mắt Lý Thiệu Minh, họ chẳng có gì đáng để được nhắc đến.
Một gậy đánh cả một khoảng rộng. Tay của gã đàn ông lực lưỡng đó còn bị Lý Thiệu Minh vặn theo cây gậy dài, hất tung hắn ra ngoài. Thấy mười mấy người xông đến trước mặt mình, Lý Thiệu Minh để ngang gậy trong tay rồi đẩy ngược đám người kia lùi về sau. Sức của anh mạnh hơn mười mấy người kia nhiều nên cả đám người bị anh đẩy lùi trong chốc lát. Ngay cả mấy gã đàn ông vạm vỡ cùng xông đến đằng sau cũng bị Lý Thiệu Minh đẩy lùi năm bước.
Sau đó Lý Thiệu Minh nhanh chóng lùi lại lấy sức, những gã đàn ông lực lưỡng đó theo quán tính ngã về phía anh. Lúc lùi về sau, anh lấy hết sức nhảy lên, dùng gậy dài trong tay vẽ ra một vòng tròn lớn rồi dùng sức hất tung lên, ầm, cả đám người cùng bay ra ngoài.
Đây là…
Nhìn thấy sức mạnh của Lý Thiệu Minh, ánh mắt của Chim Ưng và Tôn Thiếu Kiệt dần lộ vẻ hoảng sợ, trên mặt xuất hiện vài giọt mồ hôi. Võ công của Tôn Thiếu Kiệt vẫn còn khá thấp, mới đạt đến cảnh giới Tông Sư cấp trung, vẫn chưa lĩnh hội được sự ngang tàng của Lý Thiệu Minh. Chim Ưng là người trong giang hồ lâu năm, ông ta lập tức cảm nhận được dù Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, nhưng cấp thấp này cũng không phải cấp thấp bình thường. Kĩ năng của anh quả thật chỉ mới là Thần Cấp cấp thấp nhưng kinh nghiệm thực chiến của anh chẳng khác nào người có thực lực mạnh mẽ đỉnh cao của thế giới, ít nhất là cảnh giới Thần cấp cấp cao.
Rốt cuộc anh là ai? Lúc này lại một nhóm người lực lưỡng xông về phía Lý Thiệu Minh, anh vung gậy trong tay, đầu gậy đánh trúng ngực một người. Anh lại vung gậy đập trúng đầu một người khác. Sau đó thấy mười mấy gã đàn ông lực lưỡng xông đến, anh nhanh chóng lùi về sau rồi bỗng vung gậy hướng về phía chân của họ, một cú quét ngang hất tung đám người khiến bọn họ đều bay ra ngoài.
Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, mấy gã lực lưỡng này chỉ mới đạt tới cấp Tinh Anh thậm chí mới chỉ cấp Thành Thục. So với anh, mấy người này cứ như một đám học sinh cấp hai và tiểu học đánh với một nhà vô địch võ thuật.
“Bố vợ tôi là Cục trưởng cục cảnh sát tiền nhiệm của thành phố, vì công việc vất vả, nhiều năm lăn lộn ngoài chiến tuyến nên đã nghỉ hưu sớm. Ông ấy là người rất chính trực, nếu tôi bắt được một đám người phạm tội số một thành phố mang đến làm quà cho ông ấy thì chắc hẳn ông ấy sẽ rất vui. Cả nhà họ Hiên đều không thích Lý Phong, tôi làm như vậy cũng có thể khiến những người đó xem trọng Lý Phong hơn”, Lý Thiệu Minh khẽ cười, cầm cây gậy dài từng bước đi về phía Chim Ưng và Tôn Thiếu Kiệt.
Trong mắt anh, những người này là quà anh muốn tặng cho bố vợ, sáng lấp lánh, còn quý hơn cả nhân sâm tổ yến đắt nhất trong khu trung tâm thương mại.
“Vút!”, bỗng nhiên một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Lý Thiệu Minh nhanh chóng lùi về sau, tia sáng sắc bén đó lại lao về phía anh. Anh liên tục lùi lại ba bước, chỉ thấy tia sáng đó ép sát từng bước, liên tục chém xuống. Lúc anh nhanh chóng cầm ngang cây gậy trong tay lên để chặn lại thì tia sáng đó đã chém gãy cây gậy trong tay anh. Anh lập tức ném nó đi rồi lùi về sau hai bước, ánh mắt hiện lên vẻ không vui nhìn người thanh niên vừa ra tay với anh trước mặt.
Là Tiểu Hổ, đệ tử mà Chim Ưng vừa lòng nhất, đại đệ tử của Ưng Trảo Môn, cao thủ Tông Sư cấp cao. Lúc này Tiểu Hổ đang cầm đao Thanh Long Yển Nguyệt, đôi mắt lạnh như băng, khẽ vung đao trong tay dần lộ ra hàm răng trắng.
“Vút…”
“Anh cũng có chút bản lĩnh đấy”, thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Tiểu Hổ, ánh mắt Lý Thiệu Minh lộ rõ vẻ hứng thú.
“Người anh em, mày chậm chạp quá đấy”, Tiểu Hổ cười khẩy, bỗng giẫm chân phải xuống đất rồi lại vung đao Thanh Long Yển Nguyệt trong tay.
Lý Thiệu Minh nhanh chóng né tránh khi nhìn thấy cây đao lớn Tiểu Hổ đang vung lên.
Đao Thanh Long Yển Nguyệt này không phải là vũ khí của chiến thần Quan Vân Trường* từng dùng. Nhưng cách đánh của Tiểu Hổ lại rất giống đao pháp mà Quan Vân Trường đã từng sử dụng. (*Quan Vân Trường: vị tướng nổi danh thời xưa)
Đao pháp này rất đơn giản không phô trương, chú trọng về mặt thực chiến, dùng để phòng thủ và tấn công, trong phòng thủ có tấn công, đồng thời vừa phòng thủ vừa tấn công. Để có thể thực hiện đao pháp tấn công lúc bước đi, Tiểu Hổ vừa cầm đao lớn đẩy về phía Lý Thiệu Minh vừa vung đao trong tay, chiêu thức mạnh mẽ, vừa phòng thủ vừa tấn công khó mà ngăn trở được.
Lý Thiệu Minh liên tục lùi về sau né tránh đao Tiểu Hổ chém đến. Tiểu Hổ vừa tiến về phía trước vừa liên tục vung đao của mình.
Lý Thiệu Minh vừa nhảy lên võ đài đã bị Tiểu Hổ ép sát. Ầm, đao lớn nặng hơn mười lăm cân trong tay hắn đã đâm thủng võ đài thành một cái lỗ lớn. Sau đó hắn lại dùng sức đâm xuống, võ đài bị Tiểu Hổ đánh thành một cái hố lớn, từng miếng gỗ và vải rách bị hất tung lên ép Lý Thiệu Minh, không cho anh có cơ hội tấn công Tiểu Hổ.
Anh tiếp tục lùi về sau, liên tục dùng tay chặn các mảnh gỗ và mảnh vải rách. Tiểu Hổ vẫn tiếp tục tấn công, một đao đâm vào võ đài lại đâm thủng một lỗ lớn trên đó.
Lúc Lý Thiệu Minh nhanh chóng lùi về đến mép võ đài, Tiểu Hổ đi thẳng đến đó. Đợi Lý Thiệu Minh lùi đến võ đài, ầm, cả võ đài bị Tiểu Hổ tách ra làm đôi.
Tông Sư cấp cao đột phá sẽ là Thần, mấy năm nay Tiểu Hổ giúp Tôn Thiếu Kiệt làm không ít phi vụ giết người phóng hỏa, cũng dùng chính máu của mình để trừ khử không ít đối thủ. Thực lực của hắn đã ngày càng đến gần với cao thủ Thần Cấp, hoàn toàn có thể đối đầu với một cao thủ Thần Cấp.
“Khá lắm!”, Chim Ưng hét lên, cuối cùng sắc mặt cũng xem như bình tĩnh lại.
Mặc dù Tiểu Hổ là đệ tử mà ông ta đã truyền dạy nhưng Tiểu Hổ có tài năng hơn người, thực lực đã vượt qua ông ta từ sớm. Bây giờ thấy Tiểu Hổ có thể đánh cao thủ Thần Cấp như Lý Thiệu Minh liên tục lùi về sau, ông ta cũng an tâm hơn một chút.
“Giết hắn đi”, ánh mắt Tôn Thiếu Kiệt hiện lên vẻ u ám, lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa, khuôn mặt dần trở nên đắc ý.
Võ công của Tiểu Hổ rất cao nhưng tính cách vừa đơn giản vừa ngu ngốc, hắn chỉ nghe lời sư phụ mình chưa bao giờ nghĩ cho bản thân. Đối với Tôn Thiếu Kiệt, Tiểu Hổ chỉ là một cái máy giết người có thể bảo vệ hắn vào thời khắc quan trọng.
Lý Thiệu Minh chạy đến chỗ khoảng sân có treo bao cát, trong lúc Tiểu Hổ đuổi theo đến đó đã vung đao cắt đôi hết mấy bao cát.
Tất cả bao cát bị đâm thủng, cát trong bao lập tức đổ sà xuống đất.
Lý Thiệu Minh dần lùi đến sát tường, Tiểu Hổ lạnh lùng nói: “Tiếp tục không?”
Hắn nhảy lên, chĩa mũi đao Thanh Long Yển Nguyệt trong tay về phía Lý Thiệu Minh với tốc độ nhanh và chính xác.
“Pằng!”, bỗng nhiên Lý Thiệu Minh lấy một khẩu súng lục ra, nhắm chuẩn bắn vào bụng Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ không ngờ Lý Thiệu Minh sẽ dùng súng, lúc muốn lấy đao chặn lại thì đã muộn. Chỉ có thể mặc cho viên đạn của Lý Thiệu Minh xuyên vào bụng, phun ra ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài.
Cạch, đao Thanh Long Yến Nguyệt của hắn rơi xuống đất.
Danh sách chương