Lúc này, toàn bộ nhà họ Hiên im phăng phắc. Ánh mắt Chó Điên, Khuê Sói, Tiểu Hổ trở nên phức tạp khi nhìn thấy món quà của Lý Thiệu Minh.
"Chà".
Mọi người không ngờ món quà thứ tư của Lý Thiệu Minh lại dành cho Hiên Tịnh Vũ. Nhìn trên ngón tay trỏ thon dài trắng nõn của cô là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, trong lòng vợ bác cả và vợ bác hai dần trào dâng cảm giác ghen tị, còn bà Hiên cũng có một cảm giác rất kỳ quái.
Ông Hiên hơi sững sờ, nhưng sắc mặt nhanh chóng hớn hở.
Lý Thiệu Minh yêu con gái mình, sao mà ông không vui cho được.
Một lúc lâu sau, phó bí thư, ông cụ, vợ bác cả và vợ bác hai đều bật cười. Bọn họ thấy chiếc nhẫn kim cương Lý Thiệu Minh tặng rất vừa vặn, bày tỏ tình cảm không quá đà khiến người ta chán ghét, sự lãng mạn bao phủ khắp không gian, trong lòng cũng thấy hơi ngọt ngào.
Tốt lắm, con rể nhà họ Hiên cuối cùng cũng khá lên rồi.
Phó bí thư mỉm cười, khoác vai ông Hiên: "Ông Hiên, tôi hâm mộ khi ông có một chàng rể tốt như vậy".
"Anh thật sự rất thích em", thấy Hiên Tịnh Vũ ngẩn người, Lý Thiệu Minh mỉm cười nâng tay cô lên, ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên đó rồi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
"Anh đáng ghét lắm", Hiên Tịnh Vũ vội rút tay về, lạnh lùng nhìn anh.
Cô bị Lý Thiệu Minh đụng chạm liên tục, ngày càng lún sâu vào tình cảm với anh. Dù có lúc tự nhắc mình rằng cô ghét người đàn ông này, nhưng trong lòng lại dần bị anh thuyết phục. Cô không ghét anh nổi, mà ngày càng thích anh từng chút một. Chiếc nhẫn kim cương này làm cô rất cảm động. Bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng cô thấy rất ấm áp.
Tiểu Bình An xấu hổ, lấy hai bàn tay nhỏ che kín mắt.
"Còn món quà nào nữa không? Không còn thì cho bọn tôi vào tù đi, bọn tôi không chịu nổi nữa rồi", Chó Điên nằm trên mặt đất, chỉ thấy hai chân đau muốn chết, nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt giận dữ.
"Hiệp sĩ Lý, hôm nay có vẻ anh rất vui, tôi có thể nói một thỉnh cầu không? Toàn bộ chuyện phóng lửa giết người của Tôn Thiếu Kiệt đều do Tiểu Hổ làm, mà Tiểu Hổ bị Cục cảnh sát điều tra rồi, không phải do bất đắc dĩ thì không dám lộ mặt, nếu không thì ngay từ đầu Tôn Thiếu Kiệt đã phái anh ta đi đối phó với anh. Tôi chỉ giúp Tôn Thiếu Kiệt đe dọa thu tiền của mấy người buôn bán nhỏ, dù cũng đánh người và làm nhiều chuyện ác, song tôi chưa giết ai bao giờ. Anh có thể nói giúp với Cục cảnh sát để giảm nhẹ hình phạt cho tôi được không?", Khuê Sói bị đánh sưng hết mặt mũi, nhưng vẫn bình tĩnh cười nói.
"Lỗi lầm của anh, chắc phải phạt mười năm", Lý Thiệu Minh suy nghĩ một lát rồi đáp.
Mọi chuyện anh làm hôm nay, đều là vì muốn khiến Hiên Tịnh Vũ vui vẻ, anh muốn thể hiện chút thực lực của mình ở nhà Hiên Tịnh Vũ, để mấy ngày anh ở đây thoải mái hơn một chút. Không cần đè ép trêu chọc người khác, chỉ hi vọng không bị người ta mỉa mai chế giễu. Dù anh rất thích Hiên Tịnh Vũ, muốn chiếm lấy cô, nhưng chuyện công việc quan trọng thì không qua loa được.
Anh lập tức nâng một ly rượu lên, kính lễ với ông cụ, phó bí thư, ông Hiên, bà Hiên, bác cả và bác hai: "Ba phạm nhân này đều bị thương, vốn dĩ con định đưa bọn họ ra ngoài sớm. Con cũng muốn cho bọn họ ngồi trên xe chịu khổ chịu tội. Nhưng theo quy định Cục cảnh sát Hoa Hạ, ba phạm nhân này cần được đưa về đồn cảnh sát. Nhưng vì con bắt bọn họ, nên con mượn tạm một đêm. Ông cụ, phó bí thư, bố, mẹ, bác cả, bác hai, con uống ly rượu này, sau đó sẽ đưa bọn họ về đồn, lúc nào rảnh chúng ta lại tụ họp".
Sắc mặt Lý Thiệu Minh rất nghiêm túc, một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Giờ anh phải đi, nhưng không hiểu sao, trong lòng Hiên Tịnh Vũ lại có cảm giác không nỡ. Không chỉ mình cô, mà cả ông Hiên, bà Hiên, ông cụ và phó bí thư đều thấy vậy, muốn ở với người thanh niên xuất chúng này lâu hơn.
"Ở thêm mười phút nữa đi", ông cụ suy nghĩ một lát rồi nói.
Ông được mệnh danh là tiên rượu ở thành phố này, trước giờ chưa có đối thủ. Lý Thiệu Minh chưa thể hiện thực lực đã khiến ông ta vừa mắt, bây giờ nếu anh thể hiện ra, không biết ông ta sẽ hài lòng thêm như nào về người cháu rể này.
"Phong Nhi, ở lại thêm mười phút đi", ông Hiên cũng khuyên nhủ.
"Vâng ạ", Lý Thiệu Minh gật đầu.
Trước giờ anh không phải người dài dòng, có chuyện là có chuyện, không có chuyện là không có chuyện. Đưa Chó Điên, Khuê Sói và Tiểu Hổ về cục cảnh sát không đến mười phút, nên anh gật đầu quay về bàn ăn ngồi.
"Phong Nhi, bố biết bây giờ không phải nằm mơ, nhưng bố không đoán nổi sao đột nhiên con lại trở thành cao thủ tuyệt thế. Cao thủ Thần Cấp rất lợi hại. Thực lực của con, vào Cục cảnh sát nào cũng được trọng dụng. Dù lang bạt giang hồ, con vẫn là người thống lĩnh. Con có thể nói con gặp vị cao thủ kia như nào không?", ông Hiên tự rót một ly rượu trắng, rồi nhìn thẳng vào Lý Thiệu Minh.
Phó bí thư và người nhà họ Hiên im lặng nhìn, cũng muốn biết cuộc gặp gỡ của Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh làm gì có cuộc gặp nào, chính bản thân anh là cao thủ tuyệt thế. Bị kẻ xấu tấn công ồ ạt, bị thuộc hạ bán đứng, nên anh mới lưu lạc đến Hoa Hạ, bắt đầu từ con số không.
Chỉ là điểm xuất phát của anh rất cao, lúc đầu gục ngã hay là cao thủ Tông Sư cấp cao, giờ anh đã khôi phục về cao thủ Thần Cấp.
Khoảng nửa năm nữa, anh có thể khôi phục về thực lực cao nhất như ban đầu của mình.
Trước giờ anh không nói dối, nhưng chẳng nhẽ lại nói ra thân phận thật của mình? Lúc đầu anh nói thật với Hiên Tịnh Vũ, cô không hề tin anh và Lý Phong là hai người khác nhau, khăng khăng anh là chồng cô, còn vứt sổ hộ chiếuvà thẻ đen ngân hàng của anh đi.
Bây giờ anh đụng chạm vào cơ thể cô không ít lần, nếu nói ra thân phận thật, sợ là cô sẽ trốn thoát khỏi mối quan hệ này với anh. Tính cách cô cương quyết như vậy, dù anh có quyền có thế, thì cô cũng không đối xử với anh giống như với chồng được.
Cô sẽ chọn người chồng chân chính của mình, dù anh ta là kẻ vô dụng hèn nhát.
Mối nhân duyên giữa anh và cô sẽ đứt đoạn.
"Phong Nhi, cuộc gặp gỡ có vấn đề gì không? Con cẩn thận, không lại bị người có mưu mô tính toán lợi dụng. Lộc rơi từ trời xuống không nhiều đâu", thấy Lý Thiệu Minh không nói gì, ánh mắt ông Hiên lúc này rất nghiêm túc.
Nếu ông ấy biết anh không phải Lý Phong, chắc ông cũng không đối xử với Lý Thiệu Minh tốt như vậy.
"Bố, con...", Lý Thiệu Minh tiến thoái lưỡng nan.
Cả đời này anh không nói dối, giờ chẳng nhẽ lại nói dối mọi người? Anh cũng không có ý định giả mạo Lý Phong để lợi dụng vợ anh ta, từ đầu là do Hiên Tịnh Vũ chủ động dâng tới.
Anh có thể không nói, nhưng bảo nói dối thì anh không làm được.
"Anh ta nói anh ta không phải Lý Phong", Hiên Tịnh Vũ đột nhiên hờ hững lên tiếng.
"Gì cơ?", nghe thấy vậy, sắc mặt ông Hiên và toàn bộ người nhà họ Hiên biến đổi, đến cả phó bí thư và Tiểu Bình An cũng vậy.
Thấy biểu cảm mọi người nhìn mình thay đổi, Lý Thiệu Minh siết chặt tay phải.
"Từ ngày mất tích quay trở về, anh ta như biến thành người khác, cứ nói mình là Lý Thiệu Minh, hình như còn nói mình là người nắm binh quyền ở nước ngoài", Hiên Tịnh Vũ cười khẩy: "Anh ta còn cho con kiểm tra vết thương trên người anh ta, sao mà con nhận nhầm chồng con được chứ? Lúc tìm thấy anh ta là cảnh sát biển địa phương giao lại cho con. Khi đó anh ta vẫn hôn mê, con nghĩ chắc lúc rơi xuống nước anh ta bị hư não, mất trí nhớ, tự nghĩ ra cái tên mới cho mình".
"Thật không?", ông Hiên nghiêm nghị nhìn Lý Thiệu Minh.
"Con không nói được", Lý Thiệu Minh lúng túng.
Trong đầu anh thầm nghĩ, Hiên Tịnh Vũ tưởng tượng thật phong phú, nhưng anh rất thích thế.
"Tiểu Vũ, con có nghĩ cậu ta thật sự không phải Lý Phong, mà là một người khác, Lý Thiệu Minh. Chuyện giữa con và cậu ta sẽ thành trò hề", ông Hiên dần nhíu mày.
"Trò hề?", Hiên Tịnh Vũ giật mình.
"Đúng thế, chồng con là Lý Phong, còn cậu ta nói mình là Lý Thiệu Minh. Con không nghĩ, một người chỉ được cao nhân chỉ bảo, trong vỏn vẹn mười mấy ngày đã trở thành cao thủ Thần Cấp sao? Đầu óc cậu ta hơn người, tác phong làm việc không câu nệ tiểu tiết, nhìn có vẻ cẩu thả, nhưng thực tế rất tỉ mỉ, chỉ có cao thủ tài giỏi biết tính toán mới làm được như vậy. Con không nghĩ cậu ta và Lý Phong là hai người khác nhau, chỉ là nhìn giống nhau như đúc à?", ông Hiên hỏi.
"Bố...", sắc mặt Hiên Tịnh Vũ trắng bệch, khiếp sợ nhìn Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh rùng mình, đầu óc anh trống rỗng, chân tay run rẩy.
Nếu anh bị ông Hiên nhận ra thân phận, thì cả đời này anh không được gặp Hiên Tịnh Vũ nữa.
"Con không nhận ra chồng mình, vì con không yêu nó, con không để ý kĩ nó, chỉ cần tướng mạo giống nhau thì có đổi cho nhau cũng không nhận ra được. Nhưng bố quan sát Lý Phong từ nhỏ tới lớn, bố đối xử với nó còn tốt hơn cả con gái ruột, nên dù cậu ta giống Lý Phong như đúc, nhưng nhìn ánh mắt và trái tim của cậu ta, bố hoàn toàn phân biệt được cậu ta có phải Lý Phong hay không. Có phải hay không, bố nhìn là biết".
Ông Hiên nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lý Thiệu Minh, nhìn thẳng vào mắt anh.
Chẳng lẽ ông ấy nhìn ra được cái gì? Trong lòng Lý Thiệu Minh sợ hãi.
Từ lúc ông cụ giữ anh ở lại mười phút, anh cảm nhận rõ rằng, ông Hiên cố tình giữ anh lại, lúc anh ngồi xuống còn nhìn thẳng vào mắt anh.
Thị lực có thể không tốt, nhưng ông ấy nói không sai, Hiên Tịnh Vũ không yêu Lý Phong, thậm chí ghét anh ta. Còn ông cưng chiều Lý Phong, nên ông có thể phân biệt được anh và Lý Phong.
Chắc chắn là vậy, ông ấy nhìn thấu anh không phải Lý Phong, nên mới nhìn thẳng vào anh như thế.
Nếu bị phát hiện là kẻ giả mạo, không những bị đuổi ra khỏi nhà, mà anh còn đụng chạm Hiên Tịnh Vũ rất nhiều, sợ bị cô ghi hận cả đời.
Nghĩ đến đây, lòng anh hỗn loạn, mồ hôi tuôn ra trên trán.
Dù bị mấy chục kẻ địch tấn công, dồn vào đường cùng, anh vẫn ung dung đối mặt, sao bây giờ lại sốt ruột như vậy?
"Cậu thật sự là Lý Phong của tôi sao?", ông Hiên nắm chặt cổ tay anh, đôi mắt sắc lẹm, giọng điệu tra hỏi.
Lý Thiệu Minh cuống quá không nói nổi, anh đã dần thích Hiên Tịnh Vũ, không muốn bị mất cô.
"Con đúng là Lý Phong", đột nhiên ông Hiên nở nụ cười.
"Dạ?", Lý Thiệu Minh trợn tròn mắt.
"Không sai được, tôi chứng kiến Lý Phong lớn lên từ nhỏ, coi nó như con trai ruột, là người thân nhất của nó. Tôi đảm bảo, đây là Lý Phong, tôi nhìn ánh mắt nó, nhìn thấy tim gan nó, không sai được!", ông Hiên cười lớn nói với mọi người nhà họ Hiên.
"Bố...", khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Tịnh Vũ không khỏi lộ vẻ khó xử, tủi thân quở trách bố mình.
"Bố, bố nhìn người rất chuẩn, con rất yêu bố...", Lý Thiệu Minh thả lỏng, lúng túng nhìn ông Hiên rồi cười.
"Chắc chắn chính xác, Hiên Quốc An tôi chắc chắn không nhận nhầm con rể của mình!", ông Hiên đắc ý nói.
"Ha ha...", Lý Thiệu Minh lúng túng nhìn Hiên Tịnh Vũ, trong lòng dần nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng ổn rồi...
"Chà".
Mọi người không ngờ món quà thứ tư của Lý Thiệu Minh lại dành cho Hiên Tịnh Vũ. Nhìn trên ngón tay trỏ thon dài trắng nõn của cô là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, trong lòng vợ bác cả và vợ bác hai dần trào dâng cảm giác ghen tị, còn bà Hiên cũng có một cảm giác rất kỳ quái.
Ông Hiên hơi sững sờ, nhưng sắc mặt nhanh chóng hớn hở.
Lý Thiệu Minh yêu con gái mình, sao mà ông không vui cho được.
Một lúc lâu sau, phó bí thư, ông cụ, vợ bác cả và vợ bác hai đều bật cười. Bọn họ thấy chiếc nhẫn kim cương Lý Thiệu Minh tặng rất vừa vặn, bày tỏ tình cảm không quá đà khiến người ta chán ghét, sự lãng mạn bao phủ khắp không gian, trong lòng cũng thấy hơi ngọt ngào.
Tốt lắm, con rể nhà họ Hiên cuối cùng cũng khá lên rồi.
Phó bí thư mỉm cười, khoác vai ông Hiên: "Ông Hiên, tôi hâm mộ khi ông có một chàng rể tốt như vậy".
"Anh thật sự rất thích em", thấy Hiên Tịnh Vũ ngẩn người, Lý Thiệu Minh mỉm cười nâng tay cô lên, ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên đó rồi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
"Anh đáng ghét lắm", Hiên Tịnh Vũ vội rút tay về, lạnh lùng nhìn anh.
Cô bị Lý Thiệu Minh đụng chạm liên tục, ngày càng lún sâu vào tình cảm với anh. Dù có lúc tự nhắc mình rằng cô ghét người đàn ông này, nhưng trong lòng lại dần bị anh thuyết phục. Cô không ghét anh nổi, mà ngày càng thích anh từng chút một. Chiếc nhẫn kim cương này làm cô rất cảm động. Bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng cô thấy rất ấm áp.
Tiểu Bình An xấu hổ, lấy hai bàn tay nhỏ che kín mắt.
"Còn món quà nào nữa không? Không còn thì cho bọn tôi vào tù đi, bọn tôi không chịu nổi nữa rồi", Chó Điên nằm trên mặt đất, chỉ thấy hai chân đau muốn chết, nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt giận dữ.
"Hiệp sĩ Lý, hôm nay có vẻ anh rất vui, tôi có thể nói một thỉnh cầu không? Toàn bộ chuyện phóng lửa giết người của Tôn Thiếu Kiệt đều do Tiểu Hổ làm, mà Tiểu Hổ bị Cục cảnh sát điều tra rồi, không phải do bất đắc dĩ thì không dám lộ mặt, nếu không thì ngay từ đầu Tôn Thiếu Kiệt đã phái anh ta đi đối phó với anh. Tôi chỉ giúp Tôn Thiếu Kiệt đe dọa thu tiền của mấy người buôn bán nhỏ, dù cũng đánh người và làm nhiều chuyện ác, song tôi chưa giết ai bao giờ. Anh có thể nói giúp với Cục cảnh sát để giảm nhẹ hình phạt cho tôi được không?", Khuê Sói bị đánh sưng hết mặt mũi, nhưng vẫn bình tĩnh cười nói.
"Lỗi lầm của anh, chắc phải phạt mười năm", Lý Thiệu Minh suy nghĩ một lát rồi đáp.
Mọi chuyện anh làm hôm nay, đều là vì muốn khiến Hiên Tịnh Vũ vui vẻ, anh muốn thể hiện chút thực lực của mình ở nhà Hiên Tịnh Vũ, để mấy ngày anh ở đây thoải mái hơn một chút. Không cần đè ép trêu chọc người khác, chỉ hi vọng không bị người ta mỉa mai chế giễu. Dù anh rất thích Hiên Tịnh Vũ, muốn chiếm lấy cô, nhưng chuyện công việc quan trọng thì không qua loa được.
Anh lập tức nâng một ly rượu lên, kính lễ với ông cụ, phó bí thư, ông Hiên, bà Hiên, bác cả và bác hai: "Ba phạm nhân này đều bị thương, vốn dĩ con định đưa bọn họ ra ngoài sớm. Con cũng muốn cho bọn họ ngồi trên xe chịu khổ chịu tội. Nhưng theo quy định Cục cảnh sát Hoa Hạ, ba phạm nhân này cần được đưa về đồn cảnh sát. Nhưng vì con bắt bọn họ, nên con mượn tạm một đêm. Ông cụ, phó bí thư, bố, mẹ, bác cả, bác hai, con uống ly rượu này, sau đó sẽ đưa bọn họ về đồn, lúc nào rảnh chúng ta lại tụ họp".
Sắc mặt Lý Thiệu Minh rất nghiêm túc, một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Giờ anh phải đi, nhưng không hiểu sao, trong lòng Hiên Tịnh Vũ lại có cảm giác không nỡ. Không chỉ mình cô, mà cả ông Hiên, bà Hiên, ông cụ và phó bí thư đều thấy vậy, muốn ở với người thanh niên xuất chúng này lâu hơn.
"Ở thêm mười phút nữa đi", ông cụ suy nghĩ một lát rồi nói.
Ông được mệnh danh là tiên rượu ở thành phố này, trước giờ chưa có đối thủ. Lý Thiệu Minh chưa thể hiện thực lực đã khiến ông ta vừa mắt, bây giờ nếu anh thể hiện ra, không biết ông ta sẽ hài lòng thêm như nào về người cháu rể này.
"Phong Nhi, ở lại thêm mười phút đi", ông Hiên cũng khuyên nhủ.
"Vâng ạ", Lý Thiệu Minh gật đầu.
Trước giờ anh không phải người dài dòng, có chuyện là có chuyện, không có chuyện là không có chuyện. Đưa Chó Điên, Khuê Sói và Tiểu Hổ về cục cảnh sát không đến mười phút, nên anh gật đầu quay về bàn ăn ngồi.
"Phong Nhi, bố biết bây giờ không phải nằm mơ, nhưng bố không đoán nổi sao đột nhiên con lại trở thành cao thủ tuyệt thế. Cao thủ Thần Cấp rất lợi hại. Thực lực của con, vào Cục cảnh sát nào cũng được trọng dụng. Dù lang bạt giang hồ, con vẫn là người thống lĩnh. Con có thể nói con gặp vị cao thủ kia như nào không?", ông Hiên tự rót một ly rượu trắng, rồi nhìn thẳng vào Lý Thiệu Minh.
Phó bí thư và người nhà họ Hiên im lặng nhìn, cũng muốn biết cuộc gặp gỡ của Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh làm gì có cuộc gặp nào, chính bản thân anh là cao thủ tuyệt thế. Bị kẻ xấu tấn công ồ ạt, bị thuộc hạ bán đứng, nên anh mới lưu lạc đến Hoa Hạ, bắt đầu từ con số không.
Chỉ là điểm xuất phát của anh rất cao, lúc đầu gục ngã hay là cao thủ Tông Sư cấp cao, giờ anh đã khôi phục về cao thủ Thần Cấp.
Khoảng nửa năm nữa, anh có thể khôi phục về thực lực cao nhất như ban đầu của mình.
Trước giờ anh không nói dối, nhưng chẳng nhẽ lại nói ra thân phận thật của mình? Lúc đầu anh nói thật với Hiên Tịnh Vũ, cô không hề tin anh và Lý Phong là hai người khác nhau, khăng khăng anh là chồng cô, còn vứt sổ hộ chiếuvà thẻ đen ngân hàng của anh đi.
Bây giờ anh đụng chạm vào cơ thể cô không ít lần, nếu nói ra thân phận thật, sợ là cô sẽ trốn thoát khỏi mối quan hệ này với anh. Tính cách cô cương quyết như vậy, dù anh có quyền có thế, thì cô cũng không đối xử với anh giống như với chồng được.
Cô sẽ chọn người chồng chân chính của mình, dù anh ta là kẻ vô dụng hèn nhát.
Mối nhân duyên giữa anh và cô sẽ đứt đoạn.
"Phong Nhi, cuộc gặp gỡ có vấn đề gì không? Con cẩn thận, không lại bị người có mưu mô tính toán lợi dụng. Lộc rơi từ trời xuống không nhiều đâu", thấy Lý Thiệu Minh không nói gì, ánh mắt ông Hiên lúc này rất nghiêm túc.
Nếu ông ấy biết anh không phải Lý Phong, chắc ông cũng không đối xử với Lý Thiệu Minh tốt như vậy.
"Bố, con...", Lý Thiệu Minh tiến thoái lưỡng nan.
Cả đời này anh không nói dối, giờ chẳng nhẽ lại nói dối mọi người? Anh cũng không có ý định giả mạo Lý Phong để lợi dụng vợ anh ta, từ đầu là do Hiên Tịnh Vũ chủ động dâng tới.
Anh có thể không nói, nhưng bảo nói dối thì anh không làm được.
"Anh ta nói anh ta không phải Lý Phong", Hiên Tịnh Vũ đột nhiên hờ hững lên tiếng.
"Gì cơ?", nghe thấy vậy, sắc mặt ông Hiên và toàn bộ người nhà họ Hiên biến đổi, đến cả phó bí thư và Tiểu Bình An cũng vậy.
Thấy biểu cảm mọi người nhìn mình thay đổi, Lý Thiệu Minh siết chặt tay phải.
"Từ ngày mất tích quay trở về, anh ta như biến thành người khác, cứ nói mình là Lý Thiệu Minh, hình như còn nói mình là người nắm binh quyền ở nước ngoài", Hiên Tịnh Vũ cười khẩy: "Anh ta còn cho con kiểm tra vết thương trên người anh ta, sao mà con nhận nhầm chồng con được chứ? Lúc tìm thấy anh ta là cảnh sát biển địa phương giao lại cho con. Khi đó anh ta vẫn hôn mê, con nghĩ chắc lúc rơi xuống nước anh ta bị hư não, mất trí nhớ, tự nghĩ ra cái tên mới cho mình".
"Thật không?", ông Hiên nghiêm nghị nhìn Lý Thiệu Minh.
"Con không nói được", Lý Thiệu Minh lúng túng.
Trong đầu anh thầm nghĩ, Hiên Tịnh Vũ tưởng tượng thật phong phú, nhưng anh rất thích thế.
"Tiểu Vũ, con có nghĩ cậu ta thật sự không phải Lý Phong, mà là một người khác, Lý Thiệu Minh. Chuyện giữa con và cậu ta sẽ thành trò hề", ông Hiên dần nhíu mày.
"Trò hề?", Hiên Tịnh Vũ giật mình.
"Đúng thế, chồng con là Lý Phong, còn cậu ta nói mình là Lý Thiệu Minh. Con không nghĩ, một người chỉ được cao nhân chỉ bảo, trong vỏn vẹn mười mấy ngày đã trở thành cao thủ Thần Cấp sao? Đầu óc cậu ta hơn người, tác phong làm việc không câu nệ tiểu tiết, nhìn có vẻ cẩu thả, nhưng thực tế rất tỉ mỉ, chỉ có cao thủ tài giỏi biết tính toán mới làm được như vậy. Con không nghĩ cậu ta và Lý Phong là hai người khác nhau, chỉ là nhìn giống nhau như đúc à?", ông Hiên hỏi.
"Bố...", sắc mặt Hiên Tịnh Vũ trắng bệch, khiếp sợ nhìn Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh rùng mình, đầu óc anh trống rỗng, chân tay run rẩy.
Nếu anh bị ông Hiên nhận ra thân phận, thì cả đời này anh không được gặp Hiên Tịnh Vũ nữa.
"Con không nhận ra chồng mình, vì con không yêu nó, con không để ý kĩ nó, chỉ cần tướng mạo giống nhau thì có đổi cho nhau cũng không nhận ra được. Nhưng bố quan sát Lý Phong từ nhỏ tới lớn, bố đối xử với nó còn tốt hơn cả con gái ruột, nên dù cậu ta giống Lý Phong như đúc, nhưng nhìn ánh mắt và trái tim của cậu ta, bố hoàn toàn phân biệt được cậu ta có phải Lý Phong hay không. Có phải hay không, bố nhìn là biết".
Ông Hiên nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lý Thiệu Minh, nhìn thẳng vào mắt anh.
Chẳng lẽ ông ấy nhìn ra được cái gì? Trong lòng Lý Thiệu Minh sợ hãi.
Từ lúc ông cụ giữ anh ở lại mười phút, anh cảm nhận rõ rằng, ông Hiên cố tình giữ anh lại, lúc anh ngồi xuống còn nhìn thẳng vào mắt anh.
Thị lực có thể không tốt, nhưng ông ấy nói không sai, Hiên Tịnh Vũ không yêu Lý Phong, thậm chí ghét anh ta. Còn ông cưng chiều Lý Phong, nên ông có thể phân biệt được anh và Lý Phong.
Chắc chắn là vậy, ông ấy nhìn thấu anh không phải Lý Phong, nên mới nhìn thẳng vào anh như thế.
Nếu bị phát hiện là kẻ giả mạo, không những bị đuổi ra khỏi nhà, mà anh còn đụng chạm Hiên Tịnh Vũ rất nhiều, sợ bị cô ghi hận cả đời.
Nghĩ đến đây, lòng anh hỗn loạn, mồ hôi tuôn ra trên trán.
Dù bị mấy chục kẻ địch tấn công, dồn vào đường cùng, anh vẫn ung dung đối mặt, sao bây giờ lại sốt ruột như vậy?
"Cậu thật sự là Lý Phong của tôi sao?", ông Hiên nắm chặt cổ tay anh, đôi mắt sắc lẹm, giọng điệu tra hỏi.
Lý Thiệu Minh cuống quá không nói nổi, anh đã dần thích Hiên Tịnh Vũ, không muốn bị mất cô.
"Con đúng là Lý Phong", đột nhiên ông Hiên nở nụ cười.
"Dạ?", Lý Thiệu Minh trợn tròn mắt.
"Không sai được, tôi chứng kiến Lý Phong lớn lên từ nhỏ, coi nó như con trai ruột, là người thân nhất của nó. Tôi đảm bảo, đây là Lý Phong, tôi nhìn ánh mắt nó, nhìn thấy tim gan nó, không sai được!", ông Hiên cười lớn nói với mọi người nhà họ Hiên.
"Bố...", khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Tịnh Vũ không khỏi lộ vẻ khó xử, tủi thân quở trách bố mình.
"Bố, bố nhìn người rất chuẩn, con rất yêu bố...", Lý Thiệu Minh thả lỏng, lúng túng nhìn ông Hiên rồi cười.
"Chắc chắn chính xác, Hiên Quốc An tôi chắc chắn không nhận nhầm con rể của mình!", ông Hiên đắc ý nói.
"Ha ha...", Lý Thiệu Minh lúng túng nhìn Hiên Tịnh Vũ, trong lòng dần nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng ổn rồi...
Danh sách chương