Quà Tết đêm 30
23h42p
Chúc mọi người năm mới an lành, dồi dào sức khỏe và đạt được nhiều thành công trong cuộc sống nhé.
Editor yêu các bạn
- ----
Rốt cuộc, Đinh Tiểu Vĩ vẫn là mang ông chú mới 5 tuổi và con chó cũng chỉ 5 tháng của thằng nhóc ấy về nhà, Linh Linh thế nhưng lại vô cùng hào hứng.
Đinh Tiểu Vĩ mới biết rằng hóa ra thằng nhóc cũng không phải người câm, mặc dù nó đối với Linh Linh không có quá nhiều nhiệt tình nhưng ít nhất cũng sẽ cùng con bé nói chuyện. Linh Linh bảo nhóc ấy tên là Di Di, còn con chó kêu Tiểu Bạch.
Dung Hoa đưa Dung Gia ra ngoài, không trở về ăn cơm chiều. Đinh Tiểu Vĩ vì thế lại tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho đám nhỏ. Linh Linh giống như đã quá quen với khả năng bếp núc tệ hại của ba ba nhưng Di Di lại không thể tiếp thu được sự tồi tệ ấy. Nó cau mày, cầm thìa lựa lựa trong bát cơm được một lát rồi không ăn nữa.
Đinh Tiểu Vĩ mới nói: " Ăn ít như vậy, lát nữa sẽ đói bụng".
Thằng bé nhìn hắn một cái, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lắc lắc đầu rồi nhảy xuống ghế dựa, chạy đến ngồi xổm xuống xem Tiểu Bạch ăn cơm.
Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy đứa nhỏ này cũng thật kì quái, trong mắt nó dường như chỉ có mình Tiểu Bạch. Cũng may mà đúng như lời Chu Cẩn Hành, Di Di vô cùng dễ trông, một chút quấy rối cũng không có.
Hắn đứng dậy lấy trong tủ ra một miếng chân giò hun khói, đưa tới trước mặt Di Di rồi dỗ dành: "Ít nhất cháu cũng nên ăn một miếng giăm bông đi, đến buổi tối trước khi ngủ mà đói thì sẽ không ngủ ngon được đâu".
Di Di cũng không liếc mắt đến hắn một cái, duỗi tay nhận lấy miếng giăm bông rồi nhét thẳng vào miệng con chó.
Đinh Tiểu Vĩ hơi bực mình, nhưng dù sao cũng là con nhà người ta, không thể tức giận được. Hắn đành sờ sờ cái đầu đen tuyền của con chó: "Tiểu Bạch thật sự chỉ 5 tháng? Như thế nào mà đầu nó có thể lớn vậy? Giống gì vậy nhóc con?"
"... Labrador". (một giống chó săn)
Lần đầu tiên có thể cùng Di Di nói chuyện được một hồi, Đinh Tiểu Vĩ quả thực có chút kích động. Hắn cảm thấy mình nên dẫn dắt nhiều hơn nữa để đứa nhỏ trò chuyện, thay vì cứ để nó im lặng mãi như thế.
"Ồ, lông của nó sáng thật đấy, nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra cũng rất nghe lời, hẳn là nó rất quý."
Cánh tay bụ bẫm của thằng bé vuốt ve trên người Tiểu Bạch, đôi mắt hơi sáng lên: "Ba ba của nó là quán quân trong cuộc thi săn mồi đấy". Trông kìa, giọng nói tràn ngập kiêu ngạo như thể đang khoe khoang về ba ba của chính mình vậy.
"Lợi hại, lợi hại". Sau đó Đinh Tiểu Vĩ liền không biết phải nói gì. Hắn thầm nghĩ thằng bé không ăn thì sẽ nhất quyết không ăn đi, đành đợi ngày mai chờ Dung Hoa làm đồ ăn, thằng bé hẳn sẽ nuối trôi thôi.
Buổi tối, vốn dĩ Đinh Tiểu Vĩ sắp Linh Linh và Di Di cùng nhau ngủ, ai ngờ thằng bé lại nhất nhất đòi cho chó lên giường. Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy chó không sạch sẽ liền không cho. Đứa nhỏ không nghe, ôm Tiểu Bạch ngồi dưới đất làm hắn dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn chỉ có thể chiều nó.
Dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ, Đinh Tiểu Vĩ tự mình thu thập một chút rồi chuẩn bị lên giường. Tới hơn 11 giờ Dung Hoa mới về nhà, vẻ mặt mệt mỏi và có chút hoảng hốt. Đinh Tiểu Vĩ rót cho cô cốc nước, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Có phải cảm lạnh rồi hay không?"
Dung Hoa lắc lắc đầu, nhìn Đinh Tiểu Vĩ, ánh mắt mang theo ai oán cùng thê lương. Đinh Tiểu Vĩ bị cô nhìn đến hoảng sợ: "Có chuyện gì sao?"
Dung Hoa vẫn tiếp tục nhìn hắn, đôi mắt đột nhiên mơ hồ, như muốn chực khóc: "Tiểu Vĩ, thực xin lỗi...mình đừng trách em..."
Đinh Tiểu Vĩ giật mình nhìn Dung Hoa: "Gì cơ? Ý mình là sao?"
Dung Hoa nghẹn ngào nói: "Em thực xin lỗi mình... Mình... Chúng ta, chúng ta ly hôn đi".
Đinh Tiểu Vĩ chỉ thấy trước mắt mình như mờ đi, nửa ngày mới tìm lại giọng, ngắc ngứ nói: "Dung Hoa,... tôi đối xử với mình hẳn là không tệ, chuyện của Gia Gia, tôi cũng tận lực, mình vì chuyện này...mà nhất định phải ly hôn?"
Dung Hoa dùng sức lắc đầu, mái tóc rối tung cùng vành mắt đỏ bừng khiến cô càng thêm chật vật: "Không phải, Tiểu Vĩ, không phải vấn đề ở mình, mà em, em thực sự không có biện pháp, đều là vì Gia Gia"
Đinh Tiểu Vĩ hít một hơi thật sâu: "Mình, mình nói rõ ràng, đem sự việc này nói lại rõ ràng đi"
Dung Hoa thê lương: " Em thật sự cùng đường, em đã đi tìm cha của Gia Gia...."
Đinh Tiểu Vĩ nhắm mắt lại, hắn hiểu rồi.
"Cha của thằng bé thời trẻ thật sự khốn nạn, tin vào lời hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), bỏ công việc tốt mà chạy đến tận Tân Cương đi đãi vàng... Tiền trong nhà cũng vì thế mà cạn hết, lại không thường xuyên về nhà. Em bởi vậy mà tức giận, liền cùng hắn ly hôn. Em nghe người khác đồn rằng hắn làm ăn cũng chẳng ra gì, không nghĩ tới lần này trở về... Hắn... không hiểu sao lại trở nên phát tài. Hắn tới tìm em rất nhiều lần, muốn cùng em tái hợp. Em thực sự không muốn cùng hắn quay lại, Tiểu Vĩ, em luôn toàn tâm toàn ý ở cùng mình" Dung Hoa hai mắt đẫm lệ, mông lung mà nhìn Đinh Tiểu Vĩ. "Chính là, Gia Gia thành ra như vậy, lại thiếu nhiều tiền như thế, tiền này cũng không nên bắt mình phải trả ra, hắn là cha của Gia Gia, hắn phải trả... Em... Em thực sự không có biện pháp, liền đi tìm hắn. Hắn đồng ý với em, chỉ cần em cùng hắn quay lại... Tiểu Vĩ, em không còn cách nào khác, mình hiểu cho em đúng không? Hắn dù sao cũng là cha của Gia Gia...... Gia Gia cùng hắn vẫn còn tình cảm".
Hiểu rồi, sao hắn có thể không hiểu chứ.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ chua xót, hắn thực sự có thể hiểu hành động của Dung Hoa bởi nếu là cô, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy. Cả đời không hạnh phúc phải một lòng ly hôn, rồi lại áo gấm về làng kết tóc phu quân, vào thời điểm khó khăn đành tự hạ mình quay lại với chồng cũ, mặc kệ là ai cũng sẽ vì con mà lựa chọn như thế. Giờ đây ba người họ một nhà đoàn tụ viên mãn, hắn còn lý do gì để từ chối? Đinh Tiểu Vĩ cười khổ, thấp giọng nói: "Mình yên tâm, tôi hiểu được. Làm như vậy, đối với mình hay Gia Gia đều tốt cả".
Dung Hoa mặt đầy áy náy: "Tiểu Vĩ, em thật xin lỗi, nếu không phải vì chuyện của Gia Gia và hắn không có tiền, thì em sẽ không quay lại cùng hắn... Mình thực sự là một người tốt, những lời em nói đều là thật lòng".
Đinh Tiểu Vĩ chua xót: "Tôi hiểu mà, tôi tin mình..."
Dung Hoa lại nức nở: "Quà cưới em sẽ trả lại... cũng sẽ đi giải thích với gia đình bên kia".
Đinh Tiểu Vĩ mệt mỏi gật đầu: "Mình cứ làm đi... Mình, khi nào hai người... Đi?"
"Ngày mai. Hắn tới giúp em chuyển nhà, đơn này, mình kí đi". Dung Hoa lấy đơn ly hôn từ trong túi ra.
Đinh Tiểu Vĩ nhìn tờ giấy mà dường như cái ảo giác từ bao đời trước lại ùa về. Mấy năm trước, chính hắn đã ngồi trên chiếc sofa này, giấy ly hôn nằm trên bàn trà, mang theo bao oán giận kí tên mình xuống đó.
Cảnh tượng năm đó giờ đây lại tái hiện, nhưng hắn lại bình tĩnh thực sự, chỉ thoáng hốt hoảng không rõ, rằng bao năm vậy qua đi, chính mình lại trở về như trước... cái gì cũng không còn. Hắn cảm giác như lòng mình đã già đi nhiều quá. Nhưng hắn cũng không thể nào do dự nữa, kí tên xuống.
Dung Hoa nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi.
Đinh Tiểu Vĩ vỗ vỗ bả vai cô, an ủi: "Đừng khóc... chuyện là, tôi đưa con của một người bạn sang đây chơi, đứa nhỏ kia chê cơm tôi nấu khó ăn, sáng mai em làm cho chúng đồ ăn ngon rồi hẵng đi, rồi cùng Gia Gia nói lời từ biệt với Linh Linh."
Dung Hoa đã khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa gật gật đầu.
Cô khóc nhiều đến mức khiến Đinh Tiểu Vĩ phiền muộn, hắn cầm bao thuốc đi tới ban công.
Đêm đó hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn không biết Linh Linh có buồn không, dù sao quả thực Dung Hoa cùng Gia Gia đối xử với con bé khá tốt. Mẹ nó, nếu biết rằng hắn vừa kết hôn nửa năm rồi lại ly hôn, thì nên có bao nhiêu buồn bực, bao nhiêu thương tâm, bao nhiêu u sầu? Hắn vì cớ gì mà cả đời cứ thế thất bại, một người cũng không thể lưu lại được? Rõ ràng chính hắn không làm sai điều gì, không phiêu lãng, không đánh cược, chỉ một lòng cầu mong có một gia đình an ổn, vậy mà bao người tốt cũng cố tình rời hắn mà đi. Ông trời dường như luôn không muốn hắn toại nguyện, khiến hắn không thể có nổi một ngày yên ổn.
Nhưng nghĩ đến cùng, chính hắn lại cảm thấy như được giải thoát.
Cùng người phụ nữ không có tình cảm sống chung, nếu nghĩ kĩ cũng sẽ cảm thấy bi thương. Huống chi sau này chuyện của Dung Gia chắc chắn sẽ khiến hắn không giữ được bình tĩnh hằng ngày, Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên nhận ra dứt khỏi cuộc hôn nhân này, đối với hắn mà nói, thực sự là chuyện tốt.
Đinh Tiểu Vĩ cứ như vậy rối rắm, quay cuồng, cả đêm không thể ngủ yên.
Dung Hoa cả tối ngủ dưới lầu cùng Dung Gia nhưng hiển nhiên, cô cũng không thể ngủ được, sáng sớm đã mang đôi mắt thâm quầng lên lầu nấu cơm cho hắn.
Đinh Tiểu Vĩ ở cạnh giúp cô lấy đồ ăn. Sự việc đến ngày hôm nay, hai người đã không còn gì để nói nhưng vẫn cố làm ra vẻ mọi thứ đều bình thường. Chờ đến lúc sắp xong, Đinh Tiểu Vĩ gọi hai đứa nhỏ ra. Năm người cứ như vậy trầm mặc dùng bữa sáng.
Cơm nước xong, Đinh Tiểu Vĩ giúp Dung Hoa thu thập đồ đạc. Lại nhớ đến trước kia,chính hắn từng giúp cô đóng hộp chuyển nhà, chỉ có điều, khi ấy cô dọn tới nhà hắn, còn bây giờ, mọi sự vẫn vậy còn cô lại rời đi.
Cha Dung Gia tới từ rất sớm, thấy Đinh Tiểu Vĩ, mặt không rõ biểu tình chỉ cùng Dung Hoa thu thập rồi đưa hai người họ đi.
Đinh Tiểu Vĩ có chút kì quái khi thấy Linh Linh lại không hề khổ sở, hắn bèn hỏi: "Dì Dung Hoa với anh Dung Gia đi rồi, con không buồn sao?"
Linh Linh khoa tay múa chân: "Chú Chu nói nếu không có dì Dung Hoa, chú sẽ làm mẹ mới của con. Hiện tại dì đi rồi, khi nào thì chú mới thành mẹ mới của con vậy ba?"
Đinh Tiểu Vĩ lập tức trầm mặt, trong lòng mắng mẹ nó cậu đang dạy con gái tôi cái gì vậy.
Phụ nữ thường có nhiều đồ, Dung Hoa vừa chuyển đi, trong nhà lại lập tức trống trải.
Đinh Tiểu Vĩ thấy mình nên tìm việc để làm
Hắn vỗ vỗ ông chú Di Di: "Đi thôi, mình cùng mang Tiểu Bạch đi tắm rửa".
Ngay cả chó cũng có nơi tắm rửa riêng, ngày hôm qua Đinh Tiểu Vĩ thấy không tiện đường, liền chậm trễ không đi. Hôm nay nhân lúc rảnh thì đi vậy.
Di Di vui vẻ chạy đi thay đồ. Đinh Tiểu Vĩ lết tới cửa sổ ban công nhìn ra ngoài, hy vọng có thể thấy taxi chạy qua, nếu không mang hai đứa nhỏ cùng một con chó ra khỏi tiểu khu này thì phải mất tới nửa ngày.
Vừa vặn có taxi chạy tới, tài xế đương giúp cô gái nhỏ lấy hành lí từ phía sau xe. Đinh Tiểu Vĩ chạy nhanh xuống dưới lầu gọi to: "Taxi"
Tài xế giật mình, quay đầu nhìn trái phải.
" Lái xe, ở trên này này."
Tài xế ngẩng đầu.
" Taxi có đi hay không vậy?"
" Đi chứ."
"Tôi mang chó lên cùng được không?"
"Chó hả? Có to lắm không? Sạch sẽ chứ?"
"Sạch, cũng không lớn, mới 5 tháng thôi, là chó con."
"Được, cậu mang xuống đi, tôi chờ ở dưới."
"Ok."
Đinh Tiểu Vĩ buộc vòng vào cổ con "chó con không lớn lắm", vỗ vỗ đầu nó rồi cùng hai đứa nhỏ xuống lầu.
Lái xe vừa nhìn thấy Tiểu Bạch đã lập tức từ chối: "Ui da, đại ca à, cậu kêu con chó này là không lớn lắm? Nó là hà mã à?"
Đinh Tiểu Vĩ không vui: "Làm gì có chuyện đó, nó là giống Labrador thuần chủng, cha nó còn được giải quán quân chó săn, huyết thống thực sự cao quý, một con mấy chục vạn chứ không ít đâu" Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu bắt bẻ.
Lái xe kia rõ ràng không tin nhưng vẫn làm bộ vui vẻ: " Đúng vậy, nhưng con chó này cũng không thể đem lên được, nếu không thì để nó đằng sau xe đi".
Mặc kệ hắn có mài rách môi, lái xe vẫn không chịu nhận bọn họ, thậm chí còn nhấn ga chạy thẳng.
Thoáng nhìn con chó đang há miệng, lè ra cái lưỡi dài đỏ thẫm, vẻ mặt hết sức vô tội, Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu nổi cáu.
Không còn biện pháp, hắn liền phải đưa bọn trẻ ra phía ngoài tiểu khu, ngóng mãi vẫn không thấy chiếc taxi nào dừng lại.
Hắn căm giận mà nghĩ, nhân loại thực sự không còn chút tình thương.
Chính vào lúc đang phát sầu, đằng xa xuất hiện chiếc xe thể thao màu lam, rõ ràng đang đi trên đường chính không hiểu sao lại đột nhiên đổi làn hướng về phía khu phố nhỏ này, chọc cho mấy chiếc xe phía sau phẫn nộ ấn còi liên tục.
Đinh Tiểu Vĩ trơ mắt nhìn con xe bỗng dưng dừng trước mặt hắn. Hắn ngây người.
Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, Đinh Tiểu Vĩ cúi lưng nhìn, à, người quen.
Thực khác với những lần hai người gặp mặt trước kia, Chu Tông Hiền giờ không mặc một thân tây trang nghiêm túc đến bức người, mà mặc đồ thể thao trắng khiến y trẻ ra không ít.
Chu Tông Hiền nhếch miệng cười: "Ồ, thật có duyên nhỉ, vô tình gặp anh lại còn gặp được cả ông chú của tôi ở đây nữa"
Chu Tông Hiền mặc kệ khu phố có cho dừng xe hay không, kiêu ngạo dừng xe lại, xuống xe rồi vòng đến bên cạnh Đinh Tiểu Vĩ, ôm Di Di lên, nhéo mặt thằng bé cười nói: " Tiểu Di Di, hóa ra Chu Cẩn Hành đem chú giấu tới nơi này"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Di Di thoáng chút kháng cự mà lắc đầu, sau đó ngừng lại bất động.
Lời tác giả: Nội dung bắt đầu thay đổi....... 囧
- -----
Lời editor: Tên của người chú là 熠熠[yìyì], mình không biết dịch ra sao nên gọi tạm là Di Di, bạn nào biết thì giúp mình với nhé.
Chương này bạn mình làm, sau khi năn nỉ mãi mẻ mới làm vì mẻ làm chương 3 xong bỏ rơi mình đến tận chương 41 mới xách mông giúp. Mà mẻ edit hài hước thật luôn, cái đoạn "Nước mắt Dung Hoa rơi lã chã" mẻ ghi thành "Nước mắt Dung Hoa ào ào rơi xuống" như tả mưa =)))))
23h42p
Chúc mọi người năm mới an lành, dồi dào sức khỏe và đạt được nhiều thành công trong cuộc sống nhé.
Editor yêu các bạn
- ----
Rốt cuộc, Đinh Tiểu Vĩ vẫn là mang ông chú mới 5 tuổi và con chó cũng chỉ 5 tháng của thằng nhóc ấy về nhà, Linh Linh thế nhưng lại vô cùng hào hứng.
Đinh Tiểu Vĩ mới biết rằng hóa ra thằng nhóc cũng không phải người câm, mặc dù nó đối với Linh Linh không có quá nhiều nhiệt tình nhưng ít nhất cũng sẽ cùng con bé nói chuyện. Linh Linh bảo nhóc ấy tên là Di Di, còn con chó kêu Tiểu Bạch.
Dung Hoa đưa Dung Gia ra ngoài, không trở về ăn cơm chiều. Đinh Tiểu Vĩ vì thế lại tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho đám nhỏ. Linh Linh giống như đã quá quen với khả năng bếp núc tệ hại của ba ba nhưng Di Di lại không thể tiếp thu được sự tồi tệ ấy. Nó cau mày, cầm thìa lựa lựa trong bát cơm được một lát rồi không ăn nữa.
Đinh Tiểu Vĩ mới nói: " Ăn ít như vậy, lát nữa sẽ đói bụng".
Thằng bé nhìn hắn một cái, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lắc lắc đầu rồi nhảy xuống ghế dựa, chạy đến ngồi xổm xuống xem Tiểu Bạch ăn cơm.
Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy đứa nhỏ này cũng thật kì quái, trong mắt nó dường như chỉ có mình Tiểu Bạch. Cũng may mà đúng như lời Chu Cẩn Hành, Di Di vô cùng dễ trông, một chút quấy rối cũng không có.
Hắn đứng dậy lấy trong tủ ra một miếng chân giò hun khói, đưa tới trước mặt Di Di rồi dỗ dành: "Ít nhất cháu cũng nên ăn một miếng giăm bông đi, đến buổi tối trước khi ngủ mà đói thì sẽ không ngủ ngon được đâu".
Di Di cũng không liếc mắt đến hắn một cái, duỗi tay nhận lấy miếng giăm bông rồi nhét thẳng vào miệng con chó.
Đinh Tiểu Vĩ hơi bực mình, nhưng dù sao cũng là con nhà người ta, không thể tức giận được. Hắn đành sờ sờ cái đầu đen tuyền của con chó: "Tiểu Bạch thật sự chỉ 5 tháng? Như thế nào mà đầu nó có thể lớn vậy? Giống gì vậy nhóc con?"
"... Labrador". (một giống chó săn)
Lần đầu tiên có thể cùng Di Di nói chuyện được một hồi, Đinh Tiểu Vĩ quả thực có chút kích động. Hắn cảm thấy mình nên dẫn dắt nhiều hơn nữa để đứa nhỏ trò chuyện, thay vì cứ để nó im lặng mãi như thế.
"Ồ, lông của nó sáng thật đấy, nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra cũng rất nghe lời, hẳn là nó rất quý."
Cánh tay bụ bẫm của thằng bé vuốt ve trên người Tiểu Bạch, đôi mắt hơi sáng lên: "Ba ba của nó là quán quân trong cuộc thi săn mồi đấy". Trông kìa, giọng nói tràn ngập kiêu ngạo như thể đang khoe khoang về ba ba của chính mình vậy.
"Lợi hại, lợi hại". Sau đó Đinh Tiểu Vĩ liền không biết phải nói gì. Hắn thầm nghĩ thằng bé không ăn thì sẽ nhất quyết không ăn đi, đành đợi ngày mai chờ Dung Hoa làm đồ ăn, thằng bé hẳn sẽ nuối trôi thôi.
Buổi tối, vốn dĩ Đinh Tiểu Vĩ sắp Linh Linh và Di Di cùng nhau ngủ, ai ngờ thằng bé lại nhất nhất đòi cho chó lên giường. Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy chó không sạch sẽ liền không cho. Đứa nhỏ không nghe, ôm Tiểu Bạch ngồi dưới đất làm hắn dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn chỉ có thể chiều nó.
Dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ, Đinh Tiểu Vĩ tự mình thu thập một chút rồi chuẩn bị lên giường. Tới hơn 11 giờ Dung Hoa mới về nhà, vẻ mặt mệt mỏi và có chút hoảng hốt. Đinh Tiểu Vĩ rót cho cô cốc nước, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Có phải cảm lạnh rồi hay không?"
Dung Hoa lắc lắc đầu, nhìn Đinh Tiểu Vĩ, ánh mắt mang theo ai oán cùng thê lương. Đinh Tiểu Vĩ bị cô nhìn đến hoảng sợ: "Có chuyện gì sao?"
Dung Hoa vẫn tiếp tục nhìn hắn, đôi mắt đột nhiên mơ hồ, như muốn chực khóc: "Tiểu Vĩ, thực xin lỗi...mình đừng trách em..."
Đinh Tiểu Vĩ giật mình nhìn Dung Hoa: "Gì cơ? Ý mình là sao?"
Dung Hoa nghẹn ngào nói: "Em thực xin lỗi mình... Mình... Chúng ta, chúng ta ly hôn đi".
Đinh Tiểu Vĩ chỉ thấy trước mắt mình như mờ đi, nửa ngày mới tìm lại giọng, ngắc ngứ nói: "Dung Hoa,... tôi đối xử với mình hẳn là không tệ, chuyện của Gia Gia, tôi cũng tận lực, mình vì chuyện này...mà nhất định phải ly hôn?"
Dung Hoa dùng sức lắc đầu, mái tóc rối tung cùng vành mắt đỏ bừng khiến cô càng thêm chật vật: "Không phải, Tiểu Vĩ, không phải vấn đề ở mình, mà em, em thực sự không có biện pháp, đều là vì Gia Gia"
Đinh Tiểu Vĩ hít một hơi thật sâu: "Mình, mình nói rõ ràng, đem sự việc này nói lại rõ ràng đi"
Dung Hoa thê lương: " Em thật sự cùng đường, em đã đi tìm cha của Gia Gia...."
Đinh Tiểu Vĩ nhắm mắt lại, hắn hiểu rồi.
"Cha của thằng bé thời trẻ thật sự khốn nạn, tin vào lời hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), bỏ công việc tốt mà chạy đến tận Tân Cương đi đãi vàng... Tiền trong nhà cũng vì thế mà cạn hết, lại không thường xuyên về nhà. Em bởi vậy mà tức giận, liền cùng hắn ly hôn. Em nghe người khác đồn rằng hắn làm ăn cũng chẳng ra gì, không nghĩ tới lần này trở về... Hắn... không hiểu sao lại trở nên phát tài. Hắn tới tìm em rất nhiều lần, muốn cùng em tái hợp. Em thực sự không muốn cùng hắn quay lại, Tiểu Vĩ, em luôn toàn tâm toàn ý ở cùng mình" Dung Hoa hai mắt đẫm lệ, mông lung mà nhìn Đinh Tiểu Vĩ. "Chính là, Gia Gia thành ra như vậy, lại thiếu nhiều tiền như thế, tiền này cũng không nên bắt mình phải trả ra, hắn là cha của Gia Gia, hắn phải trả... Em... Em thực sự không có biện pháp, liền đi tìm hắn. Hắn đồng ý với em, chỉ cần em cùng hắn quay lại... Tiểu Vĩ, em không còn cách nào khác, mình hiểu cho em đúng không? Hắn dù sao cũng là cha của Gia Gia...... Gia Gia cùng hắn vẫn còn tình cảm".
Hiểu rồi, sao hắn có thể không hiểu chứ.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ chua xót, hắn thực sự có thể hiểu hành động của Dung Hoa bởi nếu là cô, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy. Cả đời không hạnh phúc phải một lòng ly hôn, rồi lại áo gấm về làng kết tóc phu quân, vào thời điểm khó khăn đành tự hạ mình quay lại với chồng cũ, mặc kệ là ai cũng sẽ vì con mà lựa chọn như thế. Giờ đây ba người họ một nhà đoàn tụ viên mãn, hắn còn lý do gì để từ chối? Đinh Tiểu Vĩ cười khổ, thấp giọng nói: "Mình yên tâm, tôi hiểu được. Làm như vậy, đối với mình hay Gia Gia đều tốt cả".
Dung Hoa mặt đầy áy náy: "Tiểu Vĩ, em thật xin lỗi, nếu không phải vì chuyện của Gia Gia và hắn không có tiền, thì em sẽ không quay lại cùng hắn... Mình thực sự là một người tốt, những lời em nói đều là thật lòng".
Đinh Tiểu Vĩ chua xót: "Tôi hiểu mà, tôi tin mình..."
Dung Hoa lại nức nở: "Quà cưới em sẽ trả lại... cũng sẽ đi giải thích với gia đình bên kia".
Đinh Tiểu Vĩ mệt mỏi gật đầu: "Mình cứ làm đi... Mình, khi nào hai người... Đi?"
"Ngày mai. Hắn tới giúp em chuyển nhà, đơn này, mình kí đi". Dung Hoa lấy đơn ly hôn từ trong túi ra.
Đinh Tiểu Vĩ nhìn tờ giấy mà dường như cái ảo giác từ bao đời trước lại ùa về. Mấy năm trước, chính hắn đã ngồi trên chiếc sofa này, giấy ly hôn nằm trên bàn trà, mang theo bao oán giận kí tên mình xuống đó.
Cảnh tượng năm đó giờ đây lại tái hiện, nhưng hắn lại bình tĩnh thực sự, chỉ thoáng hốt hoảng không rõ, rằng bao năm vậy qua đi, chính mình lại trở về như trước... cái gì cũng không còn. Hắn cảm giác như lòng mình đã già đi nhiều quá. Nhưng hắn cũng không thể nào do dự nữa, kí tên xuống.
Dung Hoa nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi.
Đinh Tiểu Vĩ vỗ vỗ bả vai cô, an ủi: "Đừng khóc... chuyện là, tôi đưa con của một người bạn sang đây chơi, đứa nhỏ kia chê cơm tôi nấu khó ăn, sáng mai em làm cho chúng đồ ăn ngon rồi hẵng đi, rồi cùng Gia Gia nói lời từ biệt với Linh Linh."
Dung Hoa đã khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa gật gật đầu.
Cô khóc nhiều đến mức khiến Đinh Tiểu Vĩ phiền muộn, hắn cầm bao thuốc đi tới ban công.
Đêm đó hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn không biết Linh Linh có buồn không, dù sao quả thực Dung Hoa cùng Gia Gia đối xử với con bé khá tốt. Mẹ nó, nếu biết rằng hắn vừa kết hôn nửa năm rồi lại ly hôn, thì nên có bao nhiêu buồn bực, bao nhiêu thương tâm, bao nhiêu u sầu? Hắn vì cớ gì mà cả đời cứ thế thất bại, một người cũng không thể lưu lại được? Rõ ràng chính hắn không làm sai điều gì, không phiêu lãng, không đánh cược, chỉ một lòng cầu mong có một gia đình an ổn, vậy mà bao người tốt cũng cố tình rời hắn mà đi. Ông trời dường như luôn không muốn hắn toại nguyện, khiến hắn không thể có nổi một ngày yên ổn.
Nhưng nghĩ đến cùng, chính hắn lại cảm thấy như được giải thoát.
Cùng người phụ nữ không có tình cảm sống chung, nếu nghĩ kĩ cũng sẽ cảm thấy bi thương. Huống chi sau này chuyện của Dung Gia chắc chắn sẽ khiến hắn không giữ được bình tĩnh hằng ngày, Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên nhận ra dứt khỏi cuộc hôn nhân này, đối với hắn mà nói, thực sự là chuyện tốt.
Đinh Tiểu Vĩ cứ như vậy rối rắm, quay cuồng, cả đêm không thể ngủ yên.
Dung Hoa cả tối ngủ dưới lầu cùng Dung Gia nhưng hiển nhiên, cô cũng không thể ngủ được, sáng sớm đã mang đôi mắt thâm quầng lên lầu nấu cơm cho hắn.
Đinh Tiểu Vĩ ở cạnh giúp cô lấy đồ ăn. Sự việc đến ngày hôm nay, hai người đã không còn gì để nói nhưng vẫn cố làm ra vẻ mọi thứ đều bình thường. Chờ đến lúc sắp xong, Đinh Tiểu Vĩ gọi hai đứa nhỏ ra. Năm người cứ như vậy trầm mặc dùng bữa sáng.
Cơm nước xong, Đinh Tiểu Vĩ giúp Dung Hoa thu thập đồ đạc. Lại nhớ đến trước kia,chính hắn từng giúp cô đóng hộp chuyển nhà, chỉ có điều, khi ấy cô dọn tới nhà hắn, còn bây giờ, mọi sự vẫn vậy còn cô lại rời đi.
Cha Dung Gia tới từ rất sớm, thấy Đinh Tiểu Vĩ, mặt không rõ biểu tình chỉ cùng Dung Hoa thu thập rồi đưa hai người họ đi.
Đinh Tiểu Vĩ có chút kì quái khi thấy Linh Linh lại không hề khổ sở, hắn bèn hỏi: "Dì Dung Hoa với anh Dung Gia đi rồi, con không buồn sao?"
Linh Linh khoa tay múa chân: "Chú Chu nói nếu không có dì Dung Hoa, chú sẽ làm mẹ mới của con. Hiện tại dì đi rồi, khi nào thì chú mới thành mẹ mới của con vậy ba?"
Đinh Tiểu Vĩ lập tức trầm mặt, trong lòng mắng mẹ nó cậu đang dạy con gái tôi cái gì vậy.
Phụ nữ thường có nhiều đồ, Dung Hoa vừa chuyển đi, trong nhà lại lập tức trống trải.
Đinh Tiểu Vĩ thấy mình nên tìm việc để làm
Hắn vỗ vỗ ông chú Di Di: "Đi thôi, mình cùng mang Tiểu Bạch đi tắm rửa".
Ngay cả chó cũng có nơi tắm rửa riêng, ngày hôm qua Đinh Tiểu Vĩ thấy không tiện đường, liền chậm trễ không đi. Hôm nay nhân lúc rảnh thì đi vậy.
Di Di vui vẻ chạy đi thay đồ. Đinh Tiểu Vĩ lết tới cửa sổ ban công nhìn ra ngoài, hy vọng có thể thấy taxi chạy qua, nếu không mang hai đứa nhỏ cùng một con chó ra khỏi tiểu khu này thì phải mất tới nửa ngày.
Vừa vặn có taxi chạy tới, tài xế đương giúp cô gái nhỏ lấy hành lí từ phía sau xe. Đinh Tiểu Vĩ chạy nhanh xuống dưới lầu gọi to: "Taxi"
Tài xế giật mình, quay đầu nhìn trái phải.
" Lái xe, ở trên này này."
Tài xế ngẩng đầu.
" Taxi có đi hay không vậy?"
" Đi chứ."
"Tôi mang chó lên cùng được không?"
"Chó hả? Có to lắm không? Sạch sẽ chứ?"
"Sạch, cũng không lớn, mới 5 tháng thôi, là chó con."
"Được, cậu mang xuống đi, tôi chờ ở dưới."
"Ok."
Đinh Tiểu Vĩ buộc vòng vào cổ con "chó con không lớn lắm", vỗ vỗ đầu nó rồi cùng hai đứa nhỏ xuống lầu.
Lái xe vừa nhìn thấy Tiểu Bạch đã lập tức từ chối: "Ui da, đại ca à, cậu kêu con chó này là không lớn lắm? Nó là hà mã à?"
Đinh Tiểu Vĩ không vui: "Làm gì có chuyện đó, nó là giống Labrador thuần chủng, cha nó còn được giải quán quân chó săn, huyết thống thực sự cao quý, một con mấy chục vạn chứ không ít đâu" Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu bắt bẻ.
Lái xe kia rõ ràng không tin nhưng vẫn làm bộ vui vẻ: " Đúng vậy, nhưng con chó này cũng không thể đem lên được, nếu không thì để nó đằng sau xe đi".
Mặc kệ hắn có mài rách môi, lái xe vẫn không chịu nhận bọn họ, thậm chí còn nhấn ga chạy thẳng.
Thoáng nhìn con chó đang há miệng, lè ra cái lưỡi dài đỏ thẫm, vẻ mặt hết sức vô tội, Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu nổi cáu.
Không còn biện pháp, hắn liền phải đưa bọn trẻ ra phía ngoài tiểu khu, ngóng mãi vẫn không thấy chiếc taxi nào dừng lại.
Hắn căm giận mà nghĩ, nhân loại thực sự không còn chút tình thương.
Chính vào lúc đang phát sầu, đằng xa xuất hiện chiếc xe thể thao màu lam, rõ ràng đang đi trên đường chính không hiểu sao lại đột nhiên đổi làn hướng về phía khu phố nhỏ này, chọc cho mấy chiếc xe phía sau phẫn nộ ấn còi liên tục.
Đinh Tiểu Vĩ trơ mắt nhìn con xe bỗng dưng dừng trước mặt hắn. Hắn ngây người.
Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, Đinh Tiểu Vĩ cúi lưng nhìn, à, người quen.
Thực khác với những lần hai người gặp mặt trước kia, Chu Tông Hiền giờ không mặc một thân tây trang nghiêm túc đến bức người, mà mặc đồ thể thao trắng khiến y trẻ ra không ít.
Chu Tông Hiền nhếch miệng cười: "Ồ, thật có duyên nhỉ, vô tình gặp anh lại còn gặp được cả ông chú của tôi ở đây nữa"
Chu Tông Hiền mặc kệ khu phố có cho dừng xe hay không, kiêu ngạo dừng xe lại, xuống xe rồi vòng đến bên cạnh Đinh Tiểu Vĩ, ôm Di Di lên, nhéo mặt thằng bé cười nói: " Tiểu Di Di, hóa ra Chu Cẩn Hành đem chú giấu tới nơi này"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Di Di thoáng chút kháng cự mà lắc đầu, sau đó ngừng lại bất động.
Lời tác giả: Nội dung bắt đầu thay đổi....... 囧
- -----
Lời editor: Tên của người chú là 熠熠[yìyì], mình không biết dịch ra sao nên gọi tạm là Di Di, bạn nào biết thì giúp mình với nhé.
Chương này bạn mình làm, sau khi năn nỉ mãi mẻ mới làm vì mẻ làm chương 3 xong bỏ rơi mình đến tận chương 41 mới xách mông giúp. Mà mẻ edit hài hước thật luôn, cái đoạn "Nước mắt Dung Hoa rơi lã chã" mẻ ghi thành "Nước mắt Dung Hoa ào ào rơi xuống" như tả mưa =)))))
Danh sách chương