Lăng Thiên Vũ lập tức nói: “Cháu đi chăm sóc em gái.”

Nói xong cậu lập tức chạy đi.

Chúc Văn Bội nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lăng Thiên Vũ biến mất ở ngoài cửa thì không khỏi cảm khái: “Nếu không xảy ra chuyện này thì bà ngoại sẽ không phản đối cháu và Lăng Tiêu ở bên nhau.”

Nhưng sau đó bà lại nói: “Nếu như lúc trước cháu không quen biết Lăng Tiêu thì có lẽ cũng không xảy ra chuyện này.”

Thịnh Hoàn Hoàn mỏi mệt dựa vào ghế sa lon: “Chuyện này không liên quan đến vấn đề cháu có biết Lăng Tiêu hay không mà là ân oán đời trước để lại. Bà ngoại, cháu nói như vậy không phải là thiên vị anh ấy, nhưng nếu không có Lăng Tiêu thì cháu và ba đã sớm bị giết rồi.”

Nhưng bây giờ Lăng Hoa Thanh và một cái mạng nằm ngang giữa họ, cô biết mình nên lựa chọn như thế nào!

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Bà ngoại, bà đi nghỉ ngơi sớm đi, cháu đi thăm Sam Sam một lát.”

Chúc Văn Bội không nói thêm nữa, có một số chuyện phải do cô tự suy nghĩ rõ ràng.

Nhắc tới cũng kỳ quái, mỗi lần Sam Sam thức dậy đều sẽ khóc rống thật lâu, lúc này sao nhanh như vậy đã ngừng lại rồi?

Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng nên lập tức bước nhanh hơn, vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Lăng Thiên Vũ ghé vào cái nôi, còn nhét một ngón tay vào cái miệng nhỏ nhắn của Sam Sam.

Sam Sam mút ngón tay nhỏ bé của cậu, mở to đôi mắt nước mắt đầm đìa nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ, cái miệng nhỏ hút rất hăng hái.

Hai ngày nay Thịnh Sam Sam khóc rất mệt mà còn ngủ không ngon, lúc này rất nhanh mí mắt đã rũ xuống…

Cảnh này làm người ta dở khóc dở cười, thì ra muốn dỗ Sam Sam ngủ chỉ cần một ngón tay!!!

Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, Lăng Thiên Vũ quay đầu lại rồi đặt ngón trỏ lên miệng, nhỏ giọng “Suỵt” một tiếng với cô.

Sau đó cậu lại quay đầu nhìn Tiểu Sam Sam.

Tiểu Sam Sam đã ngủ, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng rất đáng yêu, trong lòng Lăng Thiên Vũ đặc biệt buồn bực, sao mỗi lần gặp đều cảm thấy bé con này xinh đẹp lên vậy?

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên giường, thấp giọng hỏi Lăng Thiên Vũ: “Con rất thích em gái sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ đỏ lên: “Dạ, đáng yêu.”

Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Nếu là em trai thì sao?”

Lăng Thiên Vũ ngẫm nghĩ: “Đáng yêu là thích.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ sẽ là một người anh tốt.”

Biệt thự lưng chừng núi

Sau khi Hà Song bị mang về biệt thự, An Lan không đi gặp bà ta, bà ta bị Lăng Hoa Thanh trực tiếp thẩm vấn.

Hai ngày sau An Lan mới nhìn thấy Hà Song bị chơi đùa không ra hình người.

An Lan toàn thân sạch sẽ, không hợp với nhà tù bẩn thỉu, càng hình thành chênh lệch rõ ràng với Hà Song máu me khắp người.

“Ha ha, rốt cục cũng đến.” Hai mắt Hà Song xuyên qua mái tóc rối bời mà âm u trừng An Lan, đáy mắt hiện đầy oán hận.

Lăng Hoa Thanh mặc đồ vest sạch sẽ ngồi cách xa Hà Song mấy mét, ông ta không có ý định đi, ông ta rất hiếu kì vì sao An Lan nhất định phải gặp Hà Song.

Bà muốn mạng của Hà Song thì ông ta trực tiếp giải quyết không phải càng nhanh hơn sao?

“Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt.” An Lan đi đến trước mặt Hà Song rồi nhìn xuống bà ta từ trên cao: “Hai ngày này tao luôn muốn tới thăm mày, muốn tâm sự chuyện năm đó với mày.”

Hà Song cười lạnh: “Chúng ta có gì để nói?”

“Đương nhiên là có, mày nợ tao nhiều như vậy, chẳng lẽ tao không nên đòi lại từng cái sao?”

An Lan nhìn chậu than bên cạnh và cây sắt nung đỏ bừng trong đó, sau đó đưa tay cầm lấy nó…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện