Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai đứa nhỏ kề sát nhau trên cái nôi thì trên gương mặt tiều tụy hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười kia không duy trì được quá lâu đã khôi phục lạnh lẽo, cô nhớ tới cú điện thoại kia với An Lan.
Trong điện thoại An Lan nói với cô, bà sẽ đích thân đặt dấu chấm hết cho ân oán đời trước.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết An Lan muốn làm cái gì, càng không biết mình có thể tin tưởng bà hay không, dù thế nào thì cô cũng không thể lơ là. . Tгờ um tгum hu𝘺ền tгùm ﹏ TRUM TRU𝑌ỆN﹒Vn ﹏
Nếu không người kế tiếp xảy ra chuyện có thể là cô, cũng có thể là ba hoặc là Sam Sam.
Cô sẽ không để Thịnh gia xảy ra biến cố gì nữa.
Thịnh gia đã không chịu nổi chút sóng gió nào nữa rồi!
Thịnh Hoàn Hoàn đắp mềm thay hai đứa nhỏ, sau đó đi đến phòng của Thịnh Xán, lúc này lại trông thấy người hầu vội vàng đi lên.
“Chuyện gì vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi cô ta lại.
Người hầu trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì vội nói: “Nam tiểu thư đến, nói có chuyện đặc biệt quan trọng tìm cô ạ.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên đi ra khỏi phòng, khoác thêm áo khoác xuống lầu theo Thịnh Hoàn Hoàn, còn lo lắng nhắc nhở: “Từ từ thôi Hoàn Hoàn, cẩn thận dưới chân.”
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy Nam Tầm và Diệp Sâm.
Nam Tầm sắc mặt nặng nề nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, An Lan giết Lăng Hoa Thanh rồi tự sát ngay trước mặt Lăng Tiêu.”
Trong phút chốc, gương mặt tiều tụy của Thịnh Hoàn Hoàn càng trắng bệch, gần như không chút do dự nói mà: “Anh ấy ở đâu, em đi xem anh ấy.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên kéo Thịnh Hoàn Hoàn lại: “Cháu tỉnh táo một chút, cẩn thận trong đó có cạm bẫy.”
Thịnh Tư Nguyên thực sự rất sợ, ông ấy vừa mất con gái, không muốn mất thêm cháu ngoại nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo tay Thịnh Tư Nguyên xuống: “Ông ngoại, thật xin lỗi.”
Cô không dám tưởng tượng Lăng Tiêu sẽ đau khổ đến mức nào, giờ phút này cô không quan tâm được nhiều nữa, chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh Lăng Tiêu rồi yên lặng ở bên hắn, dù cô không làm được gì cả.
Nói xong cô không để ý đến lời phản đối của Thịnh Tư Nguyên mà lên xe.
Thịnh Tư Nguyên càng đau đầu: “Hoàn Hoàn…”
Nam Tầm lập tức nói với Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, cháu cam đoan sẽ trả Hoàn Hoàn lại an toàn.”
“Chờ một chút.” Vừa dứt lời Nam Tầm đã quay người lên xe, lại bị Thịnh Tư Nguyên gọi lại.
Cô ấy quay đầu liền thấy Thịnh Tư Nguyên vội cởi áo khoác đưa tới: “Nó còn mặc đồ ngủ kìa!”
Thịnh Hoàn Hoàn đang mặc áo ngủ, còn chưa kịp thay.
Nam Tầm nhanh lên nhận lấy áo khoác: “Cảm ơn ông ngoại, ông mau trở về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Rất nhanh chiếc xe đã biến mất trước mắt Thịnh Tư Nguyên.
Trong gió đêm truyền đến tiếng thở dài của Thịnh Tư Nguyên, giống như tiếc hận, lại như nhẹ nhàng thở ra…
Thi thể của Lăng Hoa Thanh và An Lan còn nằm trên mái nhà, Lăng Tiêu không để ai đụng vào.
Nụ cười kia không duy trì được quá lâu đã khôi phục lạnh lẽo, cô nhớ tới cú điện thoại kia với An Lan.
Trong điện thoại An Lan nói với cô, bà sẽ đích thân đặt dấu chấm hết cho ân oán đời trước.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết An Lan muốn làm cái gì, càng không biết mình có thể tin tưởng bà hay không, dù thế nào thì cô cũng không thể lơ là. . Tгờ um tгum hu𝘺ền tгùm ﹏ TRUM TRU𝑌ỆN﹒Vn ﹏
Nếu không người kế tiếp xảy ra chuyện có thể là cô, cũng có thể là ba hoặc là Sam Sam.
Cô sẽ không để Thịnh gia xảy ra biến cố gì nữa.
Thịnh gia đã không chịu nổi chút sóng gió nào nữa rồi!
Thịnh Hoàn Hoàn đắp mềm thay hai đứa nhỏ, sau đó đi đến phòng của Thịnh Xán, lúc này lại trông thấy người hầu vội vàng đi lên.
“Chuyện gì vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi cô ta lại.
Người hầu trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì vội nói: “Nam tiểu thư đến, nói có chuyện đặc biệt quan trọng tìm cô ạ.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên đi ra khỏi phòng, khoác thêm áo khoác xuống lầu theo Thịnh Hoàn Hoàn, còn lo lắng nhắc nhở: “Từ từ thôi Hoàn Hoàn, cẩn thận dưới chân.”
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy Nam Tầm và Diệp Sâm.
Nam Tầm sắc mặt nặng nề nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, An Lan giết Lăng Hoa Thanh rồi tự sát ngay trước mặt Lăng Tiêu.”
Trong phút chốc, gương mặt tiều tụy của Thịnh Hoàn Hoàn càng trắng bệch, gần như không chút do dự nói mà: “Anh ấy ở đâu, em đi xem anh ấy.”
Lúc này Thịnh Tư Nguyên kéo Thịnh Hoàn Hoàn lại: “Cháu tỉnh táo một chút, cẩn thận trong đó có cạm bẫy.”
Thịnh Tư Nguyên thực sự rất sợ, ông ấy vừa mất con gái, không muốn mất thêm cháu ngoại nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo tay Thịnh Tư Nguyên xuống: “Ông ngoại, thật xin lỗi.”
Cô không dám tưởng tượng Lăng Tiêu sẽ đau khổ đến mức nào, giờ phút này cô không quan tâm được nhiều nữa, chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh Lăng Tiêu rồi yên lặng ở bên hắn, dù cô không làm được gì cả.
Nói xong cô không để ý đến lời phản đối của Thịnh Tư Nguyên mà lên xe.
Thịnh Tư Nguyên càng đau đầu: “Hoàn Hoàn…”
Nam Tầm lập tức nói với Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, cháu cam đoan sẽ trả Hoàn Hoàn lại an toàn.”
“Chờ một chút.” Vừa dứt lời Nam Tầm đã quay người lên xe, lại bị Thịnh Tư Nguyên gọi lại.
Cô ấy quay đầu liền thấy Thịnh Tư Nguyên vội cởi áo khoác đưa tới: “Nó còn mặc đồ ngủ kìa!”
Thịnh Hoàn Hoàn đang mặc áo ngủ, còn chưa kịp thay.
Nam Tầm nhanh lên nhận lấy áo khoác: “Cảm ơn ông ngoại, ông mau trở về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Rất nhanh chiếc xe đã biến mất trước mắt Thịnh Tư Nguyên.
Trong gió đêm truyền đến tiếng thở dài của Thịnh Tư Nguyên, giống như tiếc hận, lại như nhẹ nhàng thở ra…
Thi thể của Lăng Hoa Thanh và An Lan còn nằm trên mái nhà, Lăng Tiêu không để ai đụng vào.
Danh sách chương