Đường Nguyên Minh đặt Thịnh Hoàn Hoàn lên cái giường lớn của anh, sau đó ngồi xuống bên giường rồi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngủ say.
Qua hồi lâu anh mới đứng lên rồi đi vào phòng tắm cầm cái khăn lông ướt ra, vén áo của Thịnh Hoàn Hoàn lên lau sạch dấu vết siêu âm trên bụng của cô.
Chùi một hồi thì bàn tay khớp xương rõ ràng kia đã chạm vào da thịt của cô, bắt đầu dịu dàng vuốt ve như đối đãi với một báu vật, sợ hơi dùng sức sẽ làm nó vỡ nát.
Nhưng sau đó tay anh bắt đầu nắm chặt, càng ngày càng mạnh như muốn đâm xuyên cả bụng của Thịnh Hoàn Hoàn.
Có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn bị đau nên đã cau mày lại, vô thức thì thầm: “Đau quá.”
Đường Nguyên Minh như bừng tỉnh mà vội vàng dời tay khỏi bụng cô, sửa sang lại quần áo của cô rồi cẩn thận đắp mền lại.
Làm xong tất cả, Đường Nguyên Minh lại tiến vào phòng tắm.
Một lát sau, một tiếng vang thật lớn truyền đến từ bên trong.
“Ầm!”
Tấm gương trên bồn rửa mặt đã nứt ra một vết nứt dưới nắm đấm của Đường Nguyên Minh, máu chảy xuống từ tay anh làm nhiễm đỏ cả bồn rửa mặt.
…
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến chạng vạng tối, cô bị đói tỉnh, khi mở mắt mới phát hiện đây không phải Thịnh gia, mà căn phòng ngủ cô đang nằm trông có vẻ là của đàn ông
Rất nhanh cô liền biết chủ nhân phòng ngủ này là ai.
Bởi vì cô phát hiện ảnh chụp của mình và Đường Nguyên Minh khi còn bé trên tủ đầu giường.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh cõng cô, tay cô cầm một nhánh cỏ đuôi chó, bên trong còn kẹp mấy đóa cúc nhỏ, cô nhìn ống kính cười rạng rỡ, trông thật vô tư vô lự.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh mới mười tuổi đã rất bảnh trai, ăn mặc như một quý ông, anh cười dịu dàng lại mang theo chút cưng chiều.
“Em dậy rồi à?” Đường Nguyên Minh mặc tạp dề đi đến.
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn có chút hoảng hốt, dáng vẻ bây giờ của Đường Nguyên Minh đặc biệt giống người chồng trong lý tưởng của cô.
“Hoàn Hoàn?” Đường Nguyên Minh cưng chiều vuốt vuốt đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Đừng nhìn, nếu em thích cỏ đuôi chó như thế thì anh đi hái cho em, giờ xuống giường ăn cơm đi, anh có làm gà ướp muối em thích ăn này.”
Giờ khắc này mũi Thịnh Hoàn Hoàn hơi cay cay.
Nếu Đường Nguyên Minh chỉ coi cô là em gái thì tốt biết bao?
Anh nhất định sẽ là người anh cưng chiều em gái đẹp trai nhất dịu dàng nhất Hải Thành!
Đáng tiếc…
“Anh Minh, đã thật lâu em không chơi cỏ đuôi chó.” Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức buông khung hình xuống: “Tại sao em lại ở chỗ này?”
Hình như cô ngủ quên trong xe, còn làm sao tới đây thì cô không có chút ấn tượng nào.
Đường Nguyên Minh nói: “Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nhẫn tâm gọi em dậy, mấy ngày anh ở nhà em đã học không ít món em thích từ bác gái nên muốn làm cho em nếm thử, mấy ngày nay em không ăn ngon đúng không, đã gầy hốc hác đi rồi.”
Qua hồi lâu anh mới đứng lên rồi đi vào phòng tắm cầm cái khăn lông ướt ra, vén áo của Thịnh Hoàn Hoàn lên lau sạch dấu vết siêu âm trên bụng của cô.
Chùi một hồi thì bàn tay khớp xương rõ ràng kia đã chạm vào da thịt của cô, bắt đầu dịu dàng vuốt ve như đối đãi với một báu vật, sợ hơi dùng sức sẽ làm nó vỡ nát.
Nhưng sau đó tay anh bắt đầu nắm chặt, càng ngày càng mạnh như muốn đâm xuyên cả bụng của Thịnh Hoàn Hoàn.
Có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn bị đau nên đã cau mày lại, vô thức thì thầm: “Đau quá.”
Đường Nguyên Minh như bừng tỉnh mà vội vàng dời tay khỏi bụng cô, sửa sang lại quần áo của cô rồi cẩn thận đắp mền lại.
Làm xong tất cả, Đường Nguyên Minh lại tiến vào phòng tắm.
Một lát sau, một tiếng vang thật lớn truyền đến từ bên trong.
“Ầm!”
Tấm gương trên bồn rửa mặt đã nứt ra một vết nứt dưới nắm đấm của Đường Nguyên Minh, máu chảy xuống từ tay anh làm nhiễm đỏ cả bồn rửa mặt.
…
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến chạng vạng tối, cô bị đói tỉnh, khi mở mắt mới phát hiện đây không phải Thịnh gia, mà căn phòng ngủ cô đang nằm trông có vẻ là của đàn ông
Rất nhanh cô liền biết chủ nhân phòng ngủ này là ai.
Bởi vì cô phát hiện ảnh chụp của mình và Đường Nguyên Minh khi còn bé trên tủ đầu giường.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh cõng cô, tay cô cầm một nhánh cỏ đuôi chó, bên trong còn kẹp mấy đóa cúc nhỏ, cô nhìn ống kính cười rạng rỡ, trông thật vô tư vô lự.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh mới mười tuổi đã rất bảnh trai, ăn mặc như một quý ông, anh cười dịu dàng lại mang theo chút cưng chiều.
“Em dậy rồi à?” Đường Nguyên Minh mặc tạp dề đi đến.
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn có chút hoảng hốt, dáng vẻ bây giờ của Đường Nguyên Minh đặc biệt giống người chồng trong lý tưởng của cô.
“Hoàn Hoàn?” Đường Nguyên Minh cưng chiều vuốt vuốt đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Đừng nhìn, nếu em thích cỏ đuôi chó như thế thì anh đi hái cho em, giờ xuống giường ăn cơm đi, anh có làm gà ướp muối em thích ăn này.”
Giờ khắc này mũi Thịnh Hoàn Hoàn hơi cay cay.
Nếu Đường Nguyên Minh chỉ coi cô là em gái thì tốt biết bao?
Anh nhất định sẽ là người anh cưng chiều em gái đẹp trai nhất dịu dàng nhất Hải Thành!
Đáng tiếc…
“Anh Minh, đã thật lâu em không chơi cỏ đuôi chó.” Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức buông khung hình xuống: “Tại sao em lại ở chỗ này?”
Hình như cô ngủ quên trong xe, còn làm sao tới đây thì cô không có chút ấn tượng nào.
Đường Nguyên Minh nói: “Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nhẫn tâm gọi em dậy, mấy ngày anh ở nhà em đã học không ít món em thích từ bác gái nên muốn làm cho em nếm thử, mấy ngày nay em không ăn ngon đúng không, đã gầy hốc hác đi rồi.”
Danh sách chương