Lúc đưa Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, Thịnh phu nhân khóc không thành tiếng.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng hai mắt đỏ ngầu, đều nói phụ nữ gả đi như bát nước hắt ra ngoài, từ hôm nay trở đi cô đã là phụ nữ có chồng, nơi này đã không còn là nhà của cô.

Tôi muốn đón ba tôi về, tôi vẫn không yên tâm ông ấy ở bệnh viện một mình.

Đợi sau khi tâm tình bình định, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Lăng Tiêu.

Cô lo lắng Thịnh Xán ở bệnh viện, cũng sẽ gặp phải chuyện như đêm nay.

Lăng Tiêu dựa lưng vào ghế da, nhắm mắt dưỡng thần, trên người mang theo vài phần lười biếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe đáp lại: “Tùy cô.


Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: "Anh có biết người vừa nãy là ai không, thả anh ta đi như vậy, anh ta có quay lại trả thù không?"
Nghĩ đến khuôn mặt và ánh mắt của Trần Cường, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn liền phát lạnh.

Người đàn ông kia tướng mạo xấu xí, thân thủ lại phi thường cao, Thịnh Hoàn Hoàn có chút lo lắng.

“Hắn không dám.


Cho rần Cường mười lá gan anh ta cũng không dám đối nghịch với hắn.


Thả Trần Cường đi, chẳng qua là để anh ta đi xử lí Trần Vân Phàm.

Hai cước kia của Lăng Tiêu, đã đá vào thận của Trần Cường, nếu kịp thời chữa trị cũng không chắc sẽ không được chức năng ban đầu.

Suy thận, sẽ gây ra bất lực và nhiễm trùng đường tiết niệu.

Trần Cường ở chỗ Lăng Tiêu chịu thiệt thòi, anh ta sẽ trả lại gấp bội cho Trần Vân Phàm.

Nhưng những lời này, Lăng Tiêu lười giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn.

“Anh định khi nào thì đi Thịnh Thế?”
“Không vội.


Không vội?
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: "Vậy anh đã nghĩ ra cách đối phó với Trần Văn Hưng chưa?”
Cô rất muốn Lăng Tiêu có thể nhanh chóng xử lí tên cặn bả Trần Văn Hưng, ai biết ông ta còn có thể làm ra chuyện điên cuồng gì.

Lăng Tiêu mở hai mắt, nhìn thẳng vào cô.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngồi thẳng người, mở to mắt hạnh ánh mắt lấp lánh nhìn lại hắn.

Kết quả Lăng Tiêu chỉ lành lạnh liếc cô một cái: "Ồn ào.


Thịnh Hoàn Hoàn: "! ! ”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì nữa, cô tự nói với mình, Lăng Tiêu quản tập đoàn lớn như vậy đã đủ bận rộn rồi, bây giờ còn phải chen vào nghiệp vụ của Thịnh Thế, cô phải cho hắn nhiều thời gian một chút.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn không mở miệng nữa, Lăng Tiêu mới từ từ nhắm mắt lại.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Tiêu không chán ghét cô khi ngồi bên cạnh hắn, cô cũng từ từ buông lỏng bản thân dựa vào cửa sổ.

Tốc độ xe rất nhanh, ước chừng nửa giờ đồng hồ bọn họ đã tới Lăng gia.

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đi theo Lăng Tiêu vào nhà, người hầu bên trong nhìn thấy cô, ai nấy cũng đều kinh ngạc.

Bạch quản gia đi theo Thịnh Hoàn Hoàn giải thích với cô: "Lăng thiếu chưa bao giờ mang phụ nữ về, Thiếu phu nhân là người đầu tiên.


Thì ra là thế.

Khó trách mặt mày bọn họ ai nấy đều kinh ngạc.

Biệt thự Lăng gia rất lớn, tổng cộng ba tầng, chỉ riêng phòng đã có mấy chục cái, phòng khách tám cái, vừa lớn vừa xa hoa.

Ngoài ra, rạp chiếu phim, phòng tập thể thao, phòng sưu tầm, KTV, bể bơi, hầm rượu, sân golf, cái gì cần có đều có.

Nhưng mà Thịnh Hoàn Hoàn đối với những thứ này đối cũng không ngạc nhiên, những thứ này đều là tiêu chuẩn của gia đình hào môn.


Thịnh Hoàn Hoàn từ nhỏ đã biết, người thật sự giàu có, không nên đi xem nhà của hắn, phải xem sưu tầm của hắn.

Một bức tranh nho nhỏ, một bình hoa, chúng nó đều có khả năng có giá trị hơn tòa biệt thự này, có vài thứ thậm chí có tiền cũng không mua được.

Khi cô đi theo Lăng Tiêu lên lầu hai, liền nghe thấy thấy tiếng ồn ào từ cuối hành lang vọng đến.

Lăng Tiêu bước nhanh hơn, Thịnh Hoàn Hoàn cũng theo sát phía sau.

Lúc này Lăng Thiên Vũ đã không còn gì để đập, lại giấu mình trong tủ quần áo không ra.

Đám người hầu sợ cậu bé buồn bực, nhưng lại không dám tiến lên lôi ra, bởi vì trên taycaauj bé đang cầm con dao gọt hoa quả, sợ cậu tức giận lại làm mình bị thương.

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn vào nhà, bị tình cảnh trong phòng làm cho khiếp sợ.

Một phòng đồ đạc lộn xộn, có thể ném toàn bộ đều ném, có thể đập toàn bộ đều đập, chăn, ga giường, quần áo, toàn bộ bị ném trên mặt đất.

Trừ những thứ đó ra còn có mảnh vỡ mảnh vỡ đồ chơi, mảnh vỡ thủy tinh, một cái ghế xiêu vẹo nằm ở góc.

Càng đáng sợ chính là, tất cả đồ vật bằng da đều bị cắt ra từng cái lỗ lớn, mặt tường trắng như tuyết cũng bị gõ ra lõm to lõm nhỏ, bàn học và tủ quần áo cũng đều bị vẻ ngoằn nghoèo lên đó.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Thịnh Hoàn Hoàn làm sao cũng không thể tin được, một cậu bé hiền lành dễ thương như con chó sữa mà cô gặp ngày hôm đó với cậu bé trước mặt đây là cùng một người.

Hiện trường thật sự quá đáng sợ, chả khác nào một cảnh bạo lực gia đình trong ti vi cả.

Lăng Tiêu là đang nuôi một tiểu thiếu gia chuyên đi phá nhà à.

Xem ra tối hôm qua cô thật sự trách oan cho Lăng Tiêu thảm rồi!
Cô nghiêng mặt, ánh mắt thật cẩn thận liếc về phía Lăng Tiêu.

Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú Lăng Tiêu xanh mét, khí lạnh trên người hắn tỏa ra đến cực đô.

Người hầu Lăng gia, ai nấy đều yên lặng thối lui.

Một lát sau, cũng chỉ còn lại có cô và Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn: "! ! ”
Người hầu Lăng gia này cũng thật có mắt nhìn!
Mọi người đều chạy, bảo cô làm sao bây giờ?
Đi ra.

Thanh âm sắc bén của Lăng Tiêu bỗng nhiên vang lên, khiến Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ.

Cô nhìn chung quanh một chút, cũng không có phát hiện bóng dáng của cậu bé chó sữa đâu.

Nương theo tầm mắt Lăng Tiêu nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên tủ quần áo: Chẳng lẽ tiểu tử kia biết mình làm sai chuyện, trốn ở bên trong không dám đi ra?
Trong tủ không có động tĩnh gì.


Đôi mắt đen của Lăng Tiêu trầm xuống, ánh mắt rơi vào trên người con chó Samoyed đang run lẩy bẩy trong góc, hắn nhấc con cho lên dùng sức bóp cổ nó, dọa nó kêu "Gâu gâu".

Thịnh Hoàn Hoàn lúc này mới phát hiện, không phải cô đơn độc tại đối mặt với lửa giận của Lăng Tiêu, đám người giúp việc còn có tâm để lại cho cô một con chó!
Samoyed đáng thương, bị Lăng Tiêu siết chặt cổ.

Con chó Samoyed đáng thương, kêu rất thê thảm! !
Nhưng tủ quần áo đóng chặt kia, vẫn không có động tĩnh gì.

Lăng Tiêu lạnh thấu xương cảnh cáo: "Nếu không ra, ba sẽ bóp chết nó.


Lúc này trong tủ quần áo truyền đến tiếng rống giận dữ.

Thịnh Hoàn Hoàn cuối cùng cũng xác định, cậu bé này thật sự núp ở bên trong.


Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn cho dù có ngu ngốc hơn nữa cũng nhận thấy được cậu bé có chỗ khôn bình thường, cậu bé hắn không phải một đứa trẻ bình thường, không thể quản lý cảm xúc của mình, dễ dàng nóng nảy không khống chế được.

Loại tình huống này bình thường đều là bởi vì chịu qua một số kích thích, tâm lý xuất hiện bóng ma và vết thương không thể chữa khỏi.

"Ba đếm ba cái, nếu con không đi ra! "
“Lăng Tiêu, hay là để cho tôi tới đi!”
Thấy hai cha con giằng co không dứt, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng mở miệng.

Nếu "biện pháp" của Lăng Tiêu có hiệu quả với Lăng Thiên Vũ, giờ phút này cô cũng sẽ không xuất hiện ở Thịnh gia.

Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, ném con chó ra rồi lui sang một bên.

Thịnh Hoàn Hoàn: "! ! ”
Phản ứng này cũng quá nhanh, ngay cả một tia do dự cũng không có.

Chẳng lẽ hắn vẫn luôn chờ cô mở miệng?
Không, nhất định là bởi vì hắn biết uy hiếp vô dụng, cho nên mới quyết đoán đem "Vấn đề" ném cho hắn.

Có lẽ, cũng có ý thăm dò năng lực của cô.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện