“Tôi? Uống đến bất tỉnh?” Thịnh Hoàn Hoàn vô tội chỉ vào mình, sau một lúc lâu mới nhớ tới chuyện đã xảy ra ở KTV, hình như cô bị người ta bỏ thuốc.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, lập tức kiểm tra thân thể của mình, cảm thấy trên người không có chỗ nào khó chịu thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Là Lăng Tiêu cứu cô?
Bạch quản gia thấm thía nói: “Thiếu phu nhân, hiện giờ cô là thiếu phu nhân của Lăng gia, đại diện cho thể diện của Lăng gia, lần sau đừng tùy hứng như thế.


Bạch quản gia cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Thịnh Hoàn Hoàn, còn thấy Lăng Tiêu ôm cô vào nhà nên ông cho rằng cô chỉ uống say.

“Tôi biết rồi, cảm ơn Bạch quản gia dạy bảo, đã trễ thế này còn làm phiền ông, thật xin lỗi.

” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, rất áy náy mà nói với Bạch quản gia.

Thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn làm bất mãn trong lòng Bạch quản gia giảm đi một chút, ông không nói thêm gì, dặn dò cô nghỉ ngơi sớm rồi rời đi.

Thấy Bạch quản gia đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm mà đi vào phòng tắm cởi áo trên ra, trên người cô trừ dấu vết Lăng Tiêu để lại đêm đó thì không có gì mới.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới hoàn toàn yên lòng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của mình, phát hiện một bên mặt thật sự bị véo sưng.


Da cô non mềm, rất dễ sưng đỏ bị thương, nhưng cũng lành rất nhanh.

Là ai bỏ thuốc vào rượu của cô? Khi cô ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì?
Thịnh Hoàn Hoàn tắm rửa xong thì đi ra từ phòng tắm, lúc này đã là 2h khuya, cô đi thăm Lăng Thiên Vũ, cậu nhóc đã ngủ rất say.

Sau khi đi ra từ phòng trẻ, Thịnh Hoàn Hoàn liền gõ cửa phòng của Lăng Tiêu, cô biết hắn còn chưa ngủ.

Nhưng gõ nửa ngày cũng không có ai đoái hoài, ngay khi Thịnh Hoàn Hoàn muốn từ bỏ thì cánh cửa đã mở ra.

Lăng Tiêu mặc áo ngủ xuất hiện trong tầm mắt cô, một mùi hương mát mẻ thoải mái xông vào mũi, hiển nhiên hắn vừa tắm rửa xong.

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, xoay người đi vào bên trong.

“Lăng Tiêu, cảm ơn anh.

” Thịnh Hoàn Hoàn đi theo vào, chân thành nói với hắn: “Vừa rồi thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh, đã trễ thế này còn cần anh đi một chuyến vì tôi, thật sự rất cảm ơn.


Lăng Tiêu không hề phản ứng, bàn tay thon dài kéo ngăn tủ rồi lấy ra một cái máy sấy.

Thái độ nhận sai của Thịnh Hoàn Hoàn rất tốt: “Anh đói không, tôi nấu bát mì cho anh?”
Lăng Tiêu cắm điện vào máy sấy, không liếc nhìn cô lấy một cái.

“Anh muốn sấy tóc sao, tôi giúp anh.


Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên giành lấy cái máy sấy khỏi tay hắn, tay còn lại ấn hắn lên mép giường, không cho phép từ chối mà mở chốt mở.

Động tác của Thịnh Hoàn Hoàn thành thạo lại dịu dàng, trước kia không ít lần cô từng giúp Mộ Tư sấy tóc.

Lăng Tiêu không đẩy cô ra, nhưng vẻ mặt lạnh lùng lại không có dấu hiệu ấm lại.

Thịnh Hoàn Hoàn cố ý chỉnh đến mức nhỏ nhất, chậm rãi vuốt ve mái tóc hắn, còn nhỏ giọng hỏi: “Sao anh biết tôi xảy ra chuyện?”
Chỉ thấy Lăng Tiêu khẽ nhấp môi mỏng, không hề đáp lại.

Thịnh Hoàn Hoàn tự hỏi tự đáp: “Là Vinson nói cho anh biết?”
“Bắt được hung thủ chưa?”
“Là ai?”

“Mục đích của hắn là gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói hết nghi ngờ trong lòng ra, kết quả Lăng Tiêu không đáp lại một chữ, còn ngại cô ồn quá mà nhắm mắt lại.

Nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn không kiêng nể gì mà đánh giá hắn, ánh mắt chậm rãi dời từ đôi mày kiếm của hắn xuống.

Cô phát hiện lông mi của Lăng Tiêu rất dài, vừa rậm vừa cong, rất ít đàn ông có lông mi đẹp như vậy.

Da hắn cũng rất tốt, đặc biệt sạch sẽ, không thấy có chút đốm và sẹo mụn nào cả.

Thịnh Hoàn Hoàn thầm tán thưởng trong lòng, ánh mắt lại xẹt qua cái mũi cao cao của hắn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng nhạt rồi không di chuyển nữa.

Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên mở mắt, quay đầu qua một bên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô sắc bén như chim ưng.

Tay Thịnh Hoàn Hoàn run lên, lập tức tắt máy sấy đi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không làm anh bỏng đó chứ?”
Tự nhiên cô lại nhìn chằm chằm Lăng Tiêu rồi thất thần, thiếu chút nữa đã làm hắn bỏng!
Thấy vành tai Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng, Lăng Tiêu nguy hiểm nheo mắt ưng lại: “Vừa rồi cô nghĩ đến cái gì?”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn nóng lên, lập tức lắc đầu: “Không, không có gì.


Lăng Tiêu giành lại máy sấy trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, lạnh lùng nhìn cô: “Có chuyện này mà cũng làm không tốt, còn chưa cút ra ngoài?”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn thật bứt rứt, nhớ đến đêm nay cô oan uổng hắn ở Thịnh gia, hôm qua lại huỷ hai chiếc siêu xe của hắn, hiện tại hắn còn cứu cô, trong lòng cảm thấy thật băn khoăn.

Hơn nữa hắn còn không trả lời cô, không có được đáp án thì đêm nay cô sẽ mất ngủ.

Di động của cô cũng biến mất, cũng không biết Nam Tầm thế nào.

Lăng Tiêu còn ra lệnh cấm đoán, không cho phép cô ra cửa nữa.

Vậy sao mà được, cô sẽ nghẹn điên.

“Thôi để tôi làm đi, anh làm việc cả ngày nhất định rất mệt, chuyện này nên giao cho tôi làm đi.


Thịnh Hoàn Hoàn cố ý xem nhẹ sắc mặt khó coi của Lăng Tiêu, lại giành cái máy sấy khỏi tay hắn rồi bật chốt mở đến lớn nhất, cố nén khí lạnh sởn tóc gáy mà sấy khô tóc giúp hắn.

Sau khi tóc khô, cô lập tức lấy gương tới đặt trước mặt hắn: “Anh xem, có phải rất bảnh trai không?”
Sự thật chứng minh cô vẫn rất có khả năng, không phải không làm nên trò trống gì như anh nói đúng không?
Lăng Tiêu liếc nhìn gương một cái, lạnh nhạt kéo nó ra rồi nhìn vào nửa bên mặt sưng đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn: “Không muốn bị nhốt lại?”

Lăng Tiêu liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn liên tục gật đầu, nhấc tay thề: “Đêm nay chỉ là ngoài ý muốn, tôi bảo đảm không có lần sau.


Lăng Tiêu khinh thường hừ lạnh: “Rượu bị bỏ thuốc cũng không biết, hung thủ là ai cũng không biết, bị người ta mang đi cũng không biết, cô bảo đảm có lợi ích gì?”
Lần này chỉ là ngoài ý muốn, cô thật sự không ngốc như vậy!
Nhưng đứng trước mặt Lăng Tiêu, lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra hoài nghi về chỉ số thông minh của mình, cô thật sự ngốc thế sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mặt lại, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lăng Tiêu mà cắn cắn môi, sau đó cô nắm lấy tay Lăng Tiêu, nhẹ nhàng giải thích: “Lúc ấy chỉ có tôi và Nam Tầm, không có người khác, chúng tôi cũng quen biết người phục vụ, chưa bao giờ xuất hiện chuyện như vậy, vì thế mới sơ suất.


Nói xong, cô kéo kéo đầu ngón tay của Lăng Tiêu: “Đừng nóng giận, tôi xin lỗi anh vì chuyện đêm nay, tôi không nên hoài nghi anh, thực xin lỗi.


Lăng Tiêu nhìn cô gái tươi đẹp như hoa trước mặt, ngón tay giật giật, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, sau đó bị lạnh lẽo bao trùm.

 
Còn học được làm nũng, cô cho rằng dùng giọng nũng nịu như vậy có tác dụng với hắn sao?
Trên gương mặt xinh đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện chút khó khăn, đây đã là cực hạn của cô, đáng tiếc không có tác dụng với Lăng Tiêu.

Cô chậm rãi buông tay Lăng Tiêu ra: “Tôi chưa ra cửa đã ngất rồi, cho nên tôi không biết sau đó xảy ra chuyện gì.


Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ mất mát của cô, đột nhiên đứng lên rồi đi ra bên ngoài.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng vô tình của hắn, mắt hạnh ảm đạm.

Lúc này chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền đến từ ngoài cửa: “Đứng ngơ ra đó làm gì, còn không mau theo kịp?”
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó nhếch môi lên: “Tới ngay đây.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện