Trước kia Vũ Yến có rất nhiều người, còn không phải vẫn xuống dốc sao?
Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Chỉ cần có thực lực, cho dù đoàn xe chỉ có vài người thì vẫn có thể kiếm tiền, vẫn có thể nổi tiếng Hoa Hạ, vẫn có thể đi ra biên giới, xin mọi người nhớ kỹ một câu, trước nay thế giới này nói chuyện dựa vào thực lực, không phải dựa vào nhân số.


Trước nay thế giới này nói chuyện dựa vào thực lực, không phải dựa vào nhân số.

Mọi người bị những lời này làm chấn động, trầm mặc thật lâu.

Trong một mảnh yên tĩnh, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên thay đổi phong cách: “Còn chưa kịp tự giới thiệu với mọi người, tôi tên là Thịnh Hoàn Hoàn, là đồng đội mới của mọi người, cũng là người mới trong giới đua xe, về sau xin các vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.


“Cô thật sự là người mới?”
Người hỏi chuyện là quản lý Phương Tề, ông rất kinh ngạc trước câu nói của Thịnh Hoàn Hoàn, một người mới lấy tự tin đâu ra mà nói những lời vừa rồi?
Mà phản ứng của mọi người đều giống như Phương Tề, mang đầy khó hiểu và nghi ngờ đối với thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn, dù sao đội trưởng Lý coi cô là hy vọng của Vũ Yến, nhưng cô lại nói mình là người mới.

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn tự nhiên hào phóng gật đầu: “Xem như là vậy, dù sao tôi cũng không phải tay đua chuyên nghiệp.


“Vậy cô từng tham gia thi đấu chưa?” Mao Tuấn hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên từng tham gia, bằng không sao lấy được giấy phép đua xe? Không có giấy phép thì sao có tư cách báo danh cuộc thi quốc tế?”

Tiếp theo Mao Tuấn lại hỏi: “Vậy cô lấy giấy phép cấp bậc nào?”
Mọi người đều biết giấy phép đua xe chia thành năm cấp là cấp A, cấp B, cấp C, cấp E và cấp G.

Trong đó cấp A là cao nhất, cấp G là giấy phép thi đấu địa phương, cấp E là giấy phép thi đấu cấp quốc gia.

 
Cấp C, cấp B và cấp A đều là giấy phép thi đấu cấp quốc tế.

Mà ở đây phải đặc biệt nhắc tới, kỳ thật trên cấp A còn có một giấy phép siêu cấp, nhưng nhìn khắp toàn bộ Hoa Hạ cũng không có tay đua nào có được nó.

Đây là tiếc nuối của một siêu cường quốc!
Muốn có được giấy phép đua xe cần trải qua huấn luyện và xét duyệt nghiêm khắc, Liên hiệp Ô tô sẽ căn cứ vào thành tích thi đấu mỗi năm của tay đua để đánh giá cấp bậc giấy phép của họ.

Thịnh Hoàn Hoàn rất sảng khoái, không úp úp mở mở liền nói thẳng: “Cấp B.


“Cấp B?”
“Cô có được giấy phép thi đấu cấp B!”
Mọi người khiếp sợ không thôi, ngay cả Lý Hưng Hoài và Cao Dương cũng không ngờ đến chuyện này, dù sao cô chỉ là một người yêu thích nghiệp dư!
Xem ra bọn họ vẫn còn xem nhẹ cô!
“Cấp B?” Mao Tuấn tức đến dậm chân: “Cô đến cấp B rồi á, vậy mà cô còn không biết xấu hổ nói mình là người mới trong giới đua xe?”
Lữ Nguyên Lãng cũng nói: “Đúng vậy, tôi và Mao Tuấn cũng chỉ mới tới cấp C, cô đang cố ý đả kích người khác à?”
Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng thật sự bị Thịnh Hoàn Hoàn đả kích.

Phải biết rằng, năm đó Lý Hưng Hoài cũng chỉ đến cấp B mà thôi, trong niên đại mà đua xe còn chưa phát triển, giấy phép cấp B đã là chiến thần của cả nước!
Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng là tay đua chuyên nghiệp mà chỉ mới tới cấp C, hơn nữa cấp bậc của họ cũng xem như tương đối cao trong nghề đua xe, tiền đồ rất đáng mong đợi.

Xét duyệt giấy phép đua xe rất nghiêm khắc, rất nhiều tay đua đều dừng lại ở cấp E, dạng như Bạch Sương chỉ có cấp G, chỉ có tư cách tham gia cuộc thi địa phương ở Hải Thành mà thôi, đi ra Hải Thành thì chả là cái gì.

Cho nên có thể đoán ra, mọi người sẽ kinh hãi đến mức nào khi biết Thịnh Hoàn Hoàn có được giấy phép cấp B.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người, chậm rãi nhếch môi đỏ lên: “Tôi còn có một người bạn muốn tới, cũng có giấy phép cấp C giống mọi người, nhưng bạn tôi là người yêu thích nghiệp dư, cho nên hai người phải nỗ lực.


Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng cảm thấy ngực mình như bị trúng một mũi tên, máu tươi chảy ròng: Đừng có đả kích người ta như vậy!!!
Mao Tuấn lập tức nói: “Chờ anh ta tới, tôi nhất định phải tỷ thí một trận.


Lữ Nguyên Lãng gật đầu: “Đúng vậy, dù thế nào cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của tay đua chuyên nghiệp chúng ta.


Đúng lúc này, một giọng nói nghịch ngợm truyền đến: “Vừa rồi anh nói muốn tỷ thí với ai?”

Mọi người quay đầu lại, liền trông thấy một bóng dáng lả lướt được trong bộ đồ đua xe ôm gọn, đó là một cô gái cột tóc đuôi ngựa cao cao, xinh đẹp lại rất ngầu.

Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng ngẩn người, lập tức thầm kêu khổ liên tục.

Phụ nữ?
Sao lại là phụ nữ?
Trước đó họ thua Trần Phỉ Phỉ thì thôi, hiện tại Trần Phỉ Phỉ đi rồi, sao lại có hai cô gái xuất hiện?
Hiện tại phụ nữ đều hung hãn như vậy sao?
Nhìn Lăng Kha, khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên càng cao, cô đi xuống nốc xe, bước đến trước mặt Lý Hưng Hoài, nói khẽ với ông mấy câu.

Lý Hưng Hoài nghe xong thì vẻ mặt hơi khiếp sợ, sau đó gật gật đầu: “Được, chỉ cần cô không chê thì cứ gia nhập đoàn xe đi!”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới chính thức giới thiệu với mọi người: “Giới thiệu với mọi người một chút, người này chính là đồng đội mới của đoàn xe chúng ta - Lăng Kha, cô ấy là tay đua có được giấy phép cấp C.


Lăng Kha thân thiện giơ tay lên, chào hỏi mọi người: “Chào các tiền bối, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.


Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng khóc không ra nước mắt.

Một người cấp B, một người cấp C, rốt cuộc ai mới là tiền bối!
Lý Hưng Hoài nhìn Lăng Kha: “Hoan nghênh cô gia nhập Vũ Yến!”
Lăng Kha cười nói: “Cảm ơn đội trưởng Lý.


Vừa dứt lời, Lăng Kha lại nhìn về phía Mao Tuấn: “Vừa rồi anh nói muốn tỷ thí với tôi?”
Mao Tuấn: “! ”
Anh ta chỉ thuận miệng nói một câu thôi!
Lữ Nguyên Lãng thấp giọng nói: “Là đàn ông thì đừng sợ, đi đi, vì tôn nghiêm của đàn ông và tay đua chuyên nghiệp chúng ta, đi đua một trận đi!”
Vừa dứt lời, anh ta đã đẩy Mao Tuấn ra ngoài.

Mao Tuấn quá tức giận, cái thứ bạn bè gì thế này!
Lăng Kha đánh giá Mao Tuấn một cái: “Anh xác định muốn so với tôi?”
Mao Tuấn lập tức bị ánh mắt của Lăng Kha kích thích làm tinh thần rung lên: “So thì so.


Tốt xấu gì anh ta cũng là tay đua cấp C, là tay đua chuyên nghiệp, cô chỉ là nghiệp dư, ai sợ ai?
Lữ Nguyên Lãng: “Tuấn Tuấn cố lên.


Cao Dương: “Tuấn Tuấn cố lên.



Mọi người: “Cố lên nha Tuấn Tuấn!”
Tuấn Tuấn?
Lăng Kha lại đánh giá Mao Tuấn một cái: “Thật sự rất tuấn tú đấy.


Lăng Kha chọn xe, nhìn xác ngoài bị đập phá gập ghềnh thì nhăn mày lại, tiếp theo nâng nắp máy lên kiểm tra linh kiện bên trong, xác định không thành vấn đề xong thì dùng sức mở cửa xe.

Trước khi lên xe, cô ấy lại nhìn về phía Mao Tuấn diện mạo thanh tú: “Cố lên nha, Tuấn Tuấn.


Mao Tuấn nội thương: “! ”
Tuấn cái đm cô chứ tuấn, có cần gọi ẻo lã như vậy không?
Sau đó Mao Tuấn cũng chọn một chiếc xe đua, kéo rất nhiều lần mới mở cửa được, sau đó “Rầm” một tiếng đóng sầm lại.

Mọi người lại kêu to: “Tuấn Tuấn cố lên.


Mao Tuấn luyện tập trường kỳ ở sân tập, cho nên rất quen thuộc với đường đua, nhưng kỹ thuật của Lăng Kha rất khá, vẫn luôn duy trì khoảng cách hai đến ba mét với anh ta.

Một trái một phải, hai người đánh một vòng cua thật đẹp, lập tức bậc lửa cảm xúc của mọi người.

Khi đến vòng thứ hai, Lăng Kha đã chạy ngang hàng với Mao Tuấn.

Hai người truy đuổi nhau, không khí thi đấu càng khẩn trương, mọi người đều hưng phấn lên.

Lữ Nguyên Lãng hô to: “Tuấn Tuấn, cố lên, đừng làm đàn ông chúng ta mất mặt.


Mọi người nghe thấy Mao Tuấn tức giận mắng: “Con mẹ nó đứng nói chuyện không đau eo.


Mọi người cười to, gào thét chói tai, hò hét cổ vũ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện