Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, đôi tay vòng lấy cổ Lăng Tiêu: “Cho nên mặc kệ anh thử tôi như thế nào, sỉ nhục tôi như thế nào, tôi cũng phải cười hì hì lấy lòng anh đúng không?”
“Vậy gọi là sỉ nhục sao?” Hương thơm thoang thoảng trên người cô chui vào chóp mũi, vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn rất lạnh lùng, hắn bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô, không khống chế lực tay chút nào: “Vậy tôi nói cho cô biết, về sau loại sỉ nhục này sẽ luôn tồn tại, cho nên tốt nhất nên cất trái tim pha lê của cô lại đi.”
Lăng Tiêu không chút thương tiếc, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy, đau đến mức cô nhăn mày lại, cô nhịn đau cắn răng nói: “Nếu anh để ý tôi còn chưa dứt tình xưa với Mộ Tư như vậy, vì sao còn bảo tôi tham dự tiệc tối ngày mai?”
“Để ý?” Lăng Tiêu cười, nụ cười thật cay nghiệt: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô không khỏi quá coi trọng bản thân, tôi chỉ không muốn để một cô gái lòng dạ khó lường nằm bên cạnh mình, nghĩ thôi đã làm người ta ghê tởm.”
Vừa dứt lời, hắn mặc kệ sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn tái nhợt đến cỡ nào, chán ghét hất tay cô ra: “Hiện tại, mang theo những thứ của cô cút ra ngoài cho tôi.”
Lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu hoàn toàn đập nát.
Cô lập tức nắm túi, nhắc hộp cơm lên, tức giận nhìn Lăng Tiêu: “Nếu anh lo lắng người nằm bên cạnh anh lòng dạ khó lường, vậy chúng ta chia phòng ngủ đi!”
Sau khi đi ra văn phòng Lăng Tiêu, hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn đã rươm rướm, nhưng cô vẫn mỉm cười, cho dù nụ cười này không đẹp.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình thực buồn cười, sáng hôm qua cô còn cảm thấy thái độ của Lăng Tiêu đối với mình đang từ từ thay đổi, cảm thấy hắn không chán ghét cô đến vậy!
Cô nắm tay hắn, hắn cũng không hất tay cô ra.
Cô còn tự tin tràn đầy, muốn tranh thủ sớm ngày giành được sự tán thành và tin tưởng của Lăng Tiêu.
Hiện tại cô mới biết mình ngây thơ đến mức nào.
Lăng Tiêu đi đến Vũ Yến chỉ vì Thiên Vũ, không có liên quan gì đến cô cả.
Trở lại Lăng Phủ, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dọn đồ của mình trở về căn phòng ban đầu.
Cô không phải giận dỗi, thật sự là câu nói “Bụng dạ khó lường” của Lăng Tiêu làm tổn thương cô quá.
Dọn xong đồ, Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy ra quyển sổ đã viết trước đó, nghiêm túc đọc sách nghiêm túc nghe giảng, Lăng Thiên Vũ bám dính lấy Thịnh Hoàn Hoàn, một lớn một nhỏ cùng ngồi đó cả buổi trưa.
Cuối cùng, hai người đều đã ngủ.
Cả buổi chiều, ai trong tập đoàn Lăng thị cũng cảm thấy bất an, toàn bộ tập đoàn như bị mây đen bao phủ, không khí áp lực đến tột độ, lòng người sợ hãi.
Nữ thư ký bình thường đưa văn kiện đang mồ hôi đầy đầu đi ra khỏi văn phòng giám đốc, hai chân nhũn ra trở lại bàn làm việc của mình, đôi tay chống trên mặt bàn đang phát run.
Nhưng trước khi tan tầm, nữ thư ký còn phải báo cáo lịch trình buổi tối và ngày mai cho Lăng Tiêu, dù thế nào cô ta cũng không dám đi vào, vì thế đỏ mắt đến cầu xin Phùng Việt.
Phùng Việt là thư ký trưởng kiêm tổng giám dự án, trợ thủ đắc lực của Lăng Tiêu, người cao cao gầy gầy, diện mạo tuấn tú.
Thú vị nhất là cặp tai tinh linh của anh ta chẳng những có thể động đậy, còn có thể tự cuộn lại.
Phùng Việt mới trở về từ bên ngoài, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt nhạy bén nhìn vào nữ thư ký: “Lam Miên, cô đừng sốt ruột, nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì trước đã?”
Nữ thư ký chùi chùi khóe mắt mà nói: “Giữa trưa Thịnh tiểu thư tới đưa cơm, hình như có cãi một trận với sếp, trước nay tôi chưa từng thấy sếp tức giận như vậy.”
Hiện tại thân phận của Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa được công khai chính thức, Lam Miên không dám nói bậy trước mặt Phùng Việt, đây là cấm kỵ của công ty.
Phùng Việt nhăn mày lại, nhận lấy bảng lịch trình trong tay Lam Miên và nói: “Tôi đã biết, cô đi trước đi.”
Lam Miên cảm kích nói cảm ơn, may quá cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Nữ thư ký rời đi, Phùng Việt liền cầm bảng lịch trình đến văn phòng giám đốc gõ cửa.
Chỉ thấy Lăng Tiêu mặt không cảm xúc ngồi trước máy tính, không khác gì bình thường, nhưng cảm giác áp lực hít thở không thông trong không khí lại làm người ta không rét mà run.
Phùng Việt thực nghi hoặc, tuy rằng Lăng Tiêu thiết diện vô tư, nhưng từ trước đến nay công tư rõ ràng, rất ít thấy hắn tức giận như thế.
Phùng Việt không tin Lăng Tiêu tức giận vì Thịnh Hoàn Hoàn, trong ấn tượng của anh ta, Lăng Tiêu cực kỳ khinh thường coi rẻ phụ nữ, làm sao lại tức giận vì một cô gái?
Nhất định là tức giận vì chuyện khác!
Phùng Việt suy đoán như vậy, nhưng anh ta là người thông minh, tuy rằng là trợ thủ đắc lực của Lăng Tiêu, nhưng cái gì không nên hỏi thì anh ta chưa bao giờ nói nhiều một chữ.
Anh ta hơi khom người, sau đó mở bảng lịch trình ra, nói nhanh với Lăng Tiêu: “BOSS, ngày mai đã chuẩn bị thỏa đáng mọi việc để tiếp đãi vợ chồng Hàn Tín, 7 giờ đêm nay có một buổi tiệc xã giao...”
“Huỷ bỏ.” Lăng Tiêu không nâng mắt lên mà cắt ngang lời anh ta.
Phùng Việt đáp “Vâng”, lại nói tiếp: “Buổi tối 9 giờ có tiệc đấu giá từ thiện...”
“Tôi nói huỷ.” Lăng Tiêu lại lạnh giọng cắt ngang lời Phùng Việt, ánh mắt không vui dừng lại trên mặt Phùng Việt.
Nếu là người khác, ánh mắt này đủ để gọi người ta run bần bật, tâm trí hoảng loạn.
Nhưng có thể nói Phùng Việt là một trong những người hiểu Lăng Tiêu nhất, chỉ thấy anh ta run mi, trực tiếp khép bảng lịch trình lại: “Vậy tôi gọi điện thoại huỷ hết.”
Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn không dịu lại: “Đi ra ngoài.”
Phùng Việt khom người, đi nhanh rời khỏi văn phòng.
Ngay khi bước ra văn phòng Lăng Tiêu, Phùng Việt cũng thở phào một hơi.
Khó trách dọa khóc nữ thư ký người ta, ai mà chịu nổi lửa giận của BOSS?
Nữ thư ký vẫn luôn lưu ý bên này, thấy Phùng Việt đi ra thì lập tức tiến lên nhận lấy bảng lịch trình từ tay anh ta: “Tổng giám vất vả, cảm ơn tổng giám.”
Nói xong nữ thư ký lập tức muốn chạy trốn.
Phùng Việt nhanh tay lẹ mắt túm lấy cô ta: “Cô kể lại chuyện hồi trưa từ đầu chí cuối lại cho nghe.”
Nữ thư ký co chặt cổ: “Tổng giám, kỳ thật tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết giữa trưa Thịnh tiểu thư tới đưa cơm...”
Sau khi nghe nữ thư ký nói xong, Phùng Việt không khỏi cuốn cuốn vành tai: Chẳng lẽ đại BOSS tức giận thật sự là vì Thịnh Hoàn Hoàn?
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn này có gì khác biệt?
Đến nay Phùng Việt vẫn không rõ tại sao Lăng Tiêu lại cưới Thịnh Hoàn Hoàn làm vợ.
Trước kia anh ta chưa gặp qua cô gái này, nhưng cũng tương đương quen thuộc với đại danh của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn, con gái duy nhất của Thịnh gia, tiểu thư đứng đầu Hải Thành.
Thịnh Hoàn Hoàn, vị hôn thê của Mộ Tư!
Với những tên tuổi này, muốn người ta không quen biết cũng khó.
Huống chi sau đó còn có trò khôi hài bị huỷ hôn, trở thành trò cười của cả Hải Thành.
Nhưng anh ta không ngờ một cô gái như vậy lại im hơi lặng tiếng, đột nhiên trở thành bà chủ của anh ta.
Phùng Việt cho rằng đời này mình không thể có bà chủ.
Nhưng...
Thật sự không ngờ!
Hôm nay Lăng Tiêu tan tầm rất sớm, vừa vào cửa liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn nằm vào trên bàn, Lăng Thiên Vũ thì nằm trên đùi cô, hai người đang ngủ say.
Mà laptop trên bàn đang mở chương trình học của tiến sĩ kinh tế, bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn có một quyển sổ chi chít chữ.
Lăng Tiêu liếc nhìn một cái, xoay người đi đến phòng ngủ..
“Vậy gọi là sỉ nhục sao?” Hương thơm thoang thoảng trên người cô chui vào chóp mũi, vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn rất lạnh lùng, hắn bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô, không khống chế lực tay chút nào: “Vậy tôi nói cho cô biết, về sau loại sỉ nhục này sẽ luôn tồn tại, cho nên tốt nhất nên cất trái tim pha lê của cô lại đi.”
Lăng Tiêu không chút thương tiếc, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy, đau đến mức cô nhăn mày lại, cô nhịn đau cắn răng nói: “Nếu anh để ý tôi còn chưa dứt tình xưa với Mộ Tư như vậy, vì sao còn bảo tôi tham dự tiệc tối ngày mai?”
“Để ý?” Lăng Tiêu cười, nụ cười thật cay nghiệt: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô không khỏi quá coi trọng bản thân, tôi chỉ không muốn để một cô gái lòng dạ khó lường nằm bên cạnh mình, nghĩ thôi đã làm người ta ghê tởm.”
Vừa dứt lời, hắn mặc kệ sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn tái nhợt đến cỡ nào, chán ghét hất tay cô ra: “Hiện tại, mang theo những thứ của cô cút ra ngoài cho tôi.”
Lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu hoàn toàn đập nát.
Cô lập tức nắm túi, nhắc hộp cơm lên, tức giận nhìn Lăng Tiêu: “Nếu anh lo lắng người nằm bên cạnh anh lòng dạ khó lường, vậy chúng ta chia phòng ngủ đi!”
Sau khi đi ra văn phòng Lăng Tiêu, hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn đã rươm rướm, nhưng cô vẫn mỉm cười, cho dù nụ cười này không đẹp.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình thực buồn cười, sáng hôm qua cô còn cảm thấy thái độ của Lăng Tiêu đối với mình đang từ từ thay đổi, cảm thấy hắn không chán ghét cô đến vậy!
Cô nắm tay hắn, hắn cũng không hất tay cô ra.
Cô còn tự tin tràn đầy, muốn tranh thủ sớm ngày giành được sự tán thành và tin tưởng của Lăng Tiêu.
Hiện tại cô mới biết mình ngây thơ đến mức nào.
Lăng Tiêu đi đến Vũ Yến chỉ vì Thiên Vũ, không có liên quan gì đến cô cả.
Trở lại Lăng Phủ, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dọn đồ của mình trở về căn phòng ban đầu.
Cô không phải giận dỗi, thật sự là câu nói “Bụng dạ khó lường” của Lăng Tiêu làm tổn thương cô quá.
Dọn xong đồ, Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy ra quyển sổ đã viết trước đó, nghiêm túc đọc sách nghiêm túc nghe giảng, Lăng Thiên Vũ bám dính lấy Thịnh Hoàn Hoàn, một lớn một nhỏ cùng ngồi đó cả buổi trưa.
Cuối cùng, hai người đều đã ngủ.
Cả buổi chiều, ai trong tập đoàn Lăng thị cũng cảm thấy bất an, toàn bộ tập đoàn như bị mây đen bao phủ, không khí áp lực đến tột độ, lòng người sợ hãi.
Nữ thư ký bình thường đưa văn kiện đang mồ hôi đầy đầu đi ra khỏi văn phòng giám đốc, hai chân nhũn ra trở lại bàn làm việc của mình, đôi tay chống trên mặt bàn đang phát run.
Nhưng trước khi tan tầm, nữ thư ký còn phải báo cáo lịch trình buổi tối và ngày mai cho Lăng Tiêu, dù thế nào cô ta cũng không dám đi vào, vì thế đỏ mắt đến cầu xin Phùng Việt.
Phùng Việt là thư ký trưởng kiêm tổng giám dự án, trợ thủ đắc lực của Lăng Tiêu, người cao cao gầy gầy, diện mạo tuấn tú.
Thú vị nhất là cặp tai tinh linh của anh ta chẳng những có thể động đậy, còn có thể tự cuộn lại.
Phùng Việt mới trở về từ bên ngoài, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt nhạy bén nhìn vào nữ thư ký: “Lam Miên, cô đừng sốt ruột, nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì trước đã?”
Nữ thư ký chùi chùi khóe mắt mà nói: “Giữa trưa Thịnh tiểu thư tới đưa cơm, hình như có cãi một trận với sếp, trước nay tôi chưa từng thấy sếp tức giận như vậy.”
Hiện tại thân phận của Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa được công khai chính thức, Lam Miên không dám nói bậy trước mặt Phùng Việt, đây là cấm kỵ của công ty.
Phùng Việt nhăn mày lại, nhận lấy bảng lịch trình trong tay Lam Miên và nói: “Tôi đã biết, cô đi trước đi.”
Lam Miên cảm kích nói cảm ơn, may quá cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Nữ thư ký rời đi, Phùng Việt liền cầm bảng lịch trình đến văn phòng giám đốc gõ cửa.
Chỉ thấy Lăng Tiêu mặt không cảm xúc ngồi trước máy tính, không khác gì bình thường, nhưng cảm giác áp lực hít thở không thông trong không khí lại làm người ta không rét mà run.
Phùng Việt thực nghi hoặc, tuy rằng Lăng Tiêu thiết diện vô tư, nhưng từ trước đến nay công tư rõ ràng, rất ít thấy hắn tức giận như thế.
Phùng Việt không tin Lăng Tiêu tức giận vì Thịnh Hoàn Hoàn, trong ấn tượng của anh ta, Lăng Tiêu cực kỳ khinh thường coi rẻ phụ nữ, làm sao lại tức giận vì một cô gái?
Nhất định là tức giận vì chuyện khác!
Phùng Việt suy đoán như vậy, nhưng anh ta là người thông minh, tuy rằng là trợ thủ đắc lực của Lăng Tiêu, nhưng cái gì không nên hỏi thì anh ta chưa bao giờ nói nhiều một chữ.
Anh ta hơi khom người, sau đó mở bảng lịch trình ra, nói nhanh với Lăng Tiêu: “BOSS, ngày mai đã chuẩn bị thỏa đáng mọi việc để tiếp đãi vợ chồng Hàn Tín, 7 giờ đêm nay có một buổi tiệc xã giao...”
“Huỷ bỏ.” Lăng Tiêu không nâng mắt lên mà cắt ngang lời anh ta.
Phùng Việt đáp “Vâng”, lại nói tiếp: “Buổi tối 9 giờ có tiệc đấu giá từ thiện...”
“Tôi nói huỷ.” Lăng Tiêu lại lạnh giọng cắt ngang lời Phùng Việt, ánh mắt không vui dừng lại trên mặt Phùng Việt.
Nếu là người khác, ánh mắt này đủ để gọi người ta run bần bật, tâm trí hoảng loạn.
Nhưng có thể nói Phùng Việt là một trong những người hiểu Lăng Tiêu nhất, chỉ thấy anh ta run mi, trực tiếp khép bảng lịch trình lại: “Vậy tôi gọi điện thoại huỷ hết.”
Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn không dịu lại: “Đi ra ngoài.”
Phùng Việt khom người, đi nhanh rời khỏi văn phòng.
Ngay khi bước ra văn phòng Lăng Tiêu, Phùng Việt cũng thở phào một hơi.
Khó trách dọa khóc nữ thư ký người ta, ai mà chịu nổi lửa giận của BOSS?
Nữ thư ký vẫn luôn lưu ý bên này, thấy Phùng Việt đi ra thì lập tức tiến lên nhận lấy bảng lịch trình từ tay anh ta: “Tổng giám vất vả, cảm ơn tổng giám.”
Nói xong nữ thư ký lập tức muốn chạy trốn.
Phùng Việt nhanh tay lẹ mắt túm lấy cô ta: “Cô kể lại chuyện hồi trưa từ đầu chí cuối lại cho nghe.”
Nữ thư ký co chặt cổ: “Tổng giám, kỳ thật tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết giữa trưa Thịnh tiểu thư tới đưa cơm...”
Sau khi nghe nữ thư ký nói xong, Phùng Việt không khỏi cuốn cuốn vành tai: Chẳng lẽ đại BOSS tức giận thật sự là vì Thịnh Hoàn Hoàn?
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn này có gì khác biệt?
Đến nay Phùng Việt vẫn không rõ tại sao Lăng Tiêu lại cưới Thịnh Hoàn Hoàn làm vợ.
Trước kia anh ta chưa gặp qua cô gái này, nhưng cũng tương đương quen thuộc với đại danh của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn, con gái duy nhất của Thịnh gia, tiểu thư đứng đầu Hải Thành.
Thịnh Hoàn Hoàn, vị hôn thê của Mộ Tư!
Với những tên tuổi này, muốn người ta không quen biết cũng khó.
Huống chi sau đó còn có trò khôi hài bị huỷ hôn, trở thành trò cười của cả Hải Thành.
Nhưng anh ta không ngờ một cô gái như vậy lại im hơi lặng tiếng, đột nhiên trở thành bà chủ của anh ta.
Phùng Việt cho rằng đời này mình không thể có bà chủ.
Nhưng...
Thật sự không ngờ!
Hôm nay Lăng Tiêu tan tầm rất sớm, vừa vào cửa liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn nằm vào trên bàn, Lăng Thiên Vũ thì nằm trên đùi cô, hai người đang ngủ say.
Mà laptop trên bàn đang mở chương trình học của tiến sĩ kinh tế, bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn có một quyển sổ chi chít chữ.
Lăng Tiêu liếc nhìn một cái, xoay người đi đến phòng ngủ..
Danh sách chương