Bạch Tuyết ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ thanh tú vùi vào mái tóc đen, có vẻ càng nhỏ nhắn tinh xảo.
Lúc này váy ngủ của cô bị kéo lên trên đùi, trên cẳng chân trắng nõn mơ hồ có thể thấy được một vết sẹo.

Đó là dấu vết để lại do quanh năm bị khóa sắt khoá lại.
Mộ Tư nhìn chằm chằm vết thương kia hồi lâu, tiếp theo chống người ngồi xuống trước giường, cúi người hôn lên môi Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết trong lúc ngủ mơ lập tức bừng tỉnh, thấy người đàn ông trên người là Mộ Tư thì vẻ kinh hoảng trên mặt mới rút đi, trở nên ngượng ngùng: “Anh Mộ Tư, sao anh...”
“Em không thích sao?” Mộ Tư chống người nhìn xuống nhìn cô ta từ trên cao.
Nhưng mùi hương truyền đến chóp mũi lại không phải mùi anh ta quen thuộc.

Anh nhớ rõ mùi thơm dễ ngửi trên người Thịnh Hoàn Hoàn, thứ mùi làm người ta không thể kháng cự.

Nhưng anh không tìm thấy cảm giác xúc động như khi đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn trên người Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết lắc lắc đầu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Em...!Em chỉ hơi sợ, em muốn đi toilet một chuyến.”
“Đi đi!”
Mộ Tư nghiêng người qua nằm xuống, dùng chăn che lại cái chân không trọn vẹn của mình, ánh mắt đen tối không rõ.
Lúc này, trong lòng Mộ Tư mới thật sự quyết định.
Chỉ là chuyện này cần được Bạch Tuyết tác thành!
Qua chừng mười phút, Bạch Tuyết mới đi ra từ phòng tắm.

Cô đã tắm rửa xong, trên người thơm ngào ngạt.
Thấy cô đi ra, Mộ Tư xốc chăn lên, một cái chân không lành lặn không hề báo trước mà lộ ra trước mắt Bạch Tuyết.
Phần dưới đầu gối đã biến mất, chỗ vết thương khép kín có một vết sẹo dữ tợn vặn vẹo, giống như mấy con rết dính lại trên đó, trông xấu xí lại ghê tởm.
Bạch Tuyết lòng đầy khát khao trở thành người phụ nữ của Mộ Tư, lại quên mất sự không lành lặn ở chân anh.
Hiện giờ cái chân đó không hề báo trước mà xâm nhập tầm mắt cô ta, làm cô không thể che giấu phản xạ đầu tiên như một người bình thường, cô hít hà một hơi, đồng thời đôi mắt trợn to.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng phản ứng bản năng của Bạch Tuyết vẫn làm Mộ Tư thất vọng.
Cô bé cả đêm làm bạn với anh sau vụ tai nạn xe năm đó, hiện giờ nhìn thấy cái chân tàn tật của anh cũng nhịn không được sợ hãi!
Nhưng năm đó anh vì tự ti nên không để Bạch Tuyết nhìn thấy vết thương của mình, sau đó cô ta lại bị Mộ Thành Chu bắt đi.
 
Hiện tại nghĩ lại, mấy năm nay trừ Thịnh Hoàn Hoàn ra thì không còn người thứ hai nhìn thấy cái chân cụt của anh.
Hiện giờ nhìn thấy phản ứng của Bạch Tuyết, Mộ Tư mới biết được cái chân khuyết tật này làm người ta khó có thể chấp nhận đến cỡ nào.
Nghĩ đến lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn từng hôn lên vết thương này, trong lòng Mộ Tư đột nhiên đau đớn như bị đao cắt.
Chỉ là trải qua ảm đạm ngắn ngủi, Mộ Tư liền khôi phục bình tĩnh.
Anh di chuyển người về phía trước, lại gần Bạch Tuyết, ôn hoà mở miệng: “Tuyết Nhi, làm sao vậy?”

Bạch Tuyết theo phản xạ mà lui về phía sau.
Lúc này Mộ Tư đột nhiên duỗi tay bắt được Bạch Tuyết, dùng sức nhấc cô lên giường, mông cô vừa lúc đè lên phần chân cụt còn lại của anh.
“A...” Bạch Tuyết sợ hãi phát ra một tiếng thét chói tai, bắt đầu giãy giụa trong lòng anh.
Lúc này Bạch Băng đẩy cửa đi vào liền thấy tình cảnh này.
Chỉ thấy mặt Mộ Tư từ từ lạnh xuống, đôi tay đặt trên eo Bạch Tuyết nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, lộ ra phần chân bị đè ở phía dưới.
Lúc này Bạch Tuyết mới từ từ phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nên tái nhợt như tờ giấy: “Anh Mộ Tư.”
Mộ Tư mặt không cảm xúc mà kéo áo tắm trên người lên, chống thân thể chật vật trở lại xe lăn.
Bạch Tuyết muốn đi dìu anh, lại bị anh đẩy ra, xa cách mở miệng: “Cảm ơn, anh có thể tự làm.”
Anh ta nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, ấn điều khiển tự động, xe lăn lập tức lăn ra cửa.
Bạch Tuyết rơi lệ đầy mặt: “Anh Mộ Tư đừng đi, Tuyết Nhi không phải cố ý...”
Từ khi cô trở về đến nay, Mộ Tư chưa từng tháo chi giả xuống trước mặt cô, ngày thường thấy anh đi đường cũng không nhìn ra thiếu hụt trên chân anh.
Thế nên cô đã quên mất Mộ Tư đã mất một chân.
Nhưng tiếng khóc thút thít của Bạch Tuyết cũng không làm Mộ Tư quay đầu lại.

Thấy bóng Mộ Tư biến mất ở ngoài cửa, Bạch Tuyết bụm mặt khóc rống lên.
Bạch Băng nhìn thấy tất cả, sắc mặt âm trầm xoay người đuổi theo Mộ Tư: “Cậu cố ý.”
Vẻ mặt Mộ Tư không chút thay đổi, anh cam chịu mà nói: “Hiển nhiên Tuyết Nhi không chấp nhận được thiếu hụt của tôi, cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông càng thích hợp.”
Bạch Băng cả giận nói: “Cậu đang trốn tránh trách nhiệm.”
Mộ Tư đột nhiên khống chế xe lăn xoay người: “Bạch Băng, cậu bình tĩnh lại suy nghĩ đi, tôi là một thằng què, còn là một thằng què đã có người khác trong lòng, tôi thật sự có thể làm Tuyết Nhi hạnh phúc sao? Điều kiện của Tuyết Nhi cũng không kém, cô ấy còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội lựa chọn, vì sao một hai phải bị trói buộc với tên tàn phế như tôi?”
Bạch Băng nhìn phần chân còn lại dưới lớp áo tắm của Mộ Tư, đột nhiên trầm mặc.
Mộ Tư nói từng câu từng chữ: “Cậu là anh trai của Bạch Tuyết, cậu phải lý trí hơn cô ấy, giúp cô ấy đưa ra lựa chọn chính xác, không phải sao?”
Bạch Băng bị Mộ Tư nói á khẩu không trả lời được, khó có thể quyết định.

Đúng lúc này, giọng nói của Bạch Tuyết truyền đến từ cách đó không xa: “Anh Mộ Tư, anh không muốn kết hôn với em sao?”
Tiếng nói này làm Mộ Tư và Bạch Băng biến sắc, lập tức quay đầu qua.
Chỉ thấy Bạch Tuyết mặt mày tái nhợt, rơi lệ đầy mặt, thân thể gầy gò lung lay sắp đổ, làm người ta sinh lòng thương hại và không nỡ.
“Tuyết Nhi.” Bạch Băng đau lòng không thôi, lập tức bước nhanh về hướng cô.
Ánh mắt Bạch Tuyết trước sau vẫn nhìn chằm chằm Mộ Tư, thấy anh trầm mặc không nói, cô bi thương cong cong khóe miệng: “Em biết, kỳ thật trong lòng anh vẫn luôn không quên được cô ấy, là em quá ích kỷ.”
“Anh Mộ Tư, em không muốn dùng ân tình trói buộc anh, em không cần anh áy náy mới chọn ở bên em, bởi vì như vậy anh sẽ không vui, em cũng sẽ không vui.”
Mộ Tư nhìn cô gái thiện lương tốt đẹp này mà nói không nên lời, cảm thấy kế sách vừa rồi của mình thật quá đê tiện.
Bạch Tuyết tạm dừng một lát, như hạ quyết tâm mà hít một hơi thật sâu, cười thật động lòng người, lại làm người ta đau lòng: “Anh Mộ Tư, anh nói với bà nội hủy bỏ hôn lễ đi!”
Bạch Băng lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Tuyết Nhi.”
Bạch Tuyết cười cười, nói với Bạch Băng: “Em không có việc gì.”
Nói xong lại nhìn về phía Mộ Tư, bi thương cười nói: “Kỳ thật anh Mộ Tư không cần thử em, chỉ cần anh mở miệng, dù anh nói cái gì thì em cũng chịu.”
Lời Bạch Tuyết nói làm Mộ Tư rất hổ thẹn: “Thực xin lỗi.”
Vừa rồi anh ta thật sự mang theo mục đích thăm dò mà thân mật với cô, cố ý để lộ cái chân cụt ra, khi cô phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi, anh thật sự đã nhẹ nhàng thở ra.
Hành vi này thật dơ bẩn đê tiện với Bạch Tuyết thiện lương đơn thuần.
Bạch Tuyết không giấu được vẻ mặt bi thương, lại cố bày ra dáng vẻ tiêu sái: “Anh Mộ Tư, anh đừng xin lỗi em, anh không có lỗi với em, như vậy cũng tốt, dù sao bà cũng không thích em.”
Nói xong, Bạch Tuyết xoay người bước từng bước trở về phòng ngủ của mình.
Nhưng câu nói cuối cùng của cô lại làm cảm giác áy náy của Mộ Tư tăng lên tới đỉnh điểm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện