Bọn họ bắt taxi đến bệnh viện, trong lúc đó, máu ở cách tay Bắc Dật Quân cứ không ngừng chảy ra khiến cho Yến Mịch rất lo lắng.
Cô lo lắng đến mức sắp khóc, nhưng, Bắc Dật Quân lại không ngừng an ủi Yến Mịch.

Anh nói với cô là không sao cả.
Nhưng Yến Mịch hiểu rõ đó chỉ là anh đang dỗ dành cô thôi, chứ sao lại không sao cho được.

Chắc chắn vết thương này rất sâu, rất đau.
...----------------...
Đến bệnh viện.
Bác sĩ xử lý vết thương cho Dật Quân mà Yến Mịch đứng một bên không ngừng run rẩy.
Cũng phải thôi! Cô gái yếu đuối như Yến Mịch chắc chắn là không quen cảnh máu me này rồi.
- Anh không sao! Em đừng có lo, còn nếu sợ thì em có thể ra ngoài chờ, không cần phải đứng đây.
Nghe Bắc Dật Quân nói vậy, Yến Mịch ngay lập tức đi lại đứng kế bên anh, nằng nặc không chịu ra ngoài.
- Không muốn, em muốn ở lại đây với anh.
Bác sĩ nhìn thấy cảnh này cũng phải ngượng mà thở dài.
- Haiz! Anh có phúc thật đấy! Có cô bạn gái quan tâm mình đến vậy, thật hạnh phúc nha!

Bắc Dật Quân cau mày chỉnh lại lời nói của bác sĩ.
- Không phải bạn gái, cô ấy là vợ tôi.
Anh ấy...!lại thừa nhận mình là vợ anh ấy nữa rồi.

Trông nghiêm túc như vậy, không phải là...!anh ấy thật sự coi mình là vợ rồi đấy chứ?
- Ồ! Vậy sao? Vậy thì chắc chắn là một cô vợ đảm đang rồi.

Này! Cô gái! Cô không cần quá lo lắng đâu, vết thương này thật sự có hơi sâu đấy, sau này chắc chắn cũng sẽ để lại sẹo.

Nhưng mà...!bó có là gì so với chồng của cô chứ.
Bác sĩ cố gắng an ủi Yến Mịch.

Nhưng điều mà bác sĩ nói là sự thật, chỉ là một vết thương, một vết sẹo thôi thì có là gì với Bắc Dật Quân, anh ta đâu có tính đàn bà mà sợ có sẹo!
...----------------...
Một lát sau, khi bác sĩ băng vó xong thì liền dặn dò Yến Mịch.
- Trong thời gian tới, cô phải cố nhắc nhở chồng của mình đừng đụng nước đến vết thương, cũng đừng vận động quá nhiều ở tay phải - tay bị thương.

Chú ý một chút thì vết thương sẽ mau khỏi.

Đặc biệt là phải thường xuyên thay băng, đừng để vết thương nhiễm trùng.

Nếu không thì sẽ phiền phức lắm đấy.
- Được, tôi nhất định sẽ nhắc nhở anh ấy.
Cạch!
Đã nói những gì cần nói rồi nên bác sĩ liền đi ngay, chứ không cách nào mà chịu nổi bầu không khí nặng mùi cẩu lương này được nữa.
Xong, Yến Mịch liền ngồi xuống bên cạnh Bắc Dật Quân, cô giúp anh mặc áo vào.

- Anh cần gì phải như vậy? - Ý em là gì?
- Chỉ là chiếc túi xách thôi mà, anh cần gì phải mạo hiểm?
Bắc Dật Quân cau mày lại.
- Vì trong đó có nhẫn cưới của chúng ta, em không coi trọng nó sao?
Đâu phải vậy! Yến Mịch luôn luôn đeo nó trên tay mà! Nhưng, nói đến đây Yến Mịch liền cảm thấy như lòng mình đang co thắt lại.
- Không phải, anh đừng nói vậy.

Chỉ là em cảm thấy anh không cần phải như thế.
Vì chẳng có lúc nào cô nhìn thấy Bắc Dật Quân đeo nhẫn cưới cả.

Như thế không phải đang chứng tỏ rằng anh không xem trọng nó sao? Sao bây giờ lại đổi thành Yến Mịch rồi.
- Anh có bao giờ đeo chiếc nhẫn cưới đó trên tay đâu mà nói là xem trọng nó!
Trong đôi mắt Yến Mịch bỗng chứa một nỗi buồn sâu thăm thẳm.
- Anh.....
Tim Bắc Dật Quân bỗng nhói đau.
- Sao này anh nhất định sẽ đeo nó.
Anh nói vậy, nhưng bây giờ anh cũng không biết mình đã quăng chiếc nhẫn đó ở phương trời nào rồi nữa.
- Không sao, có thể là do nó quá vướn víu, anh không đeo cũng được.

Không sao cả.


Không phải ai cũng biết là anh đã có vợ rồi à? Đeo hay không cũng vậy.
Yến Mịch cố gắng gượng ra nụ cười.
Haiz! Xem ra mình phải nói thôi! Không thể tiếp tục như vầy nữa, Yến Mịch sẽ hiểu lầm rằng mình không chân thành thì sao?!
- Yến Mịch, nhìn vào mắt anh, anh muốn nói với em một việc.
Tự dưng Bắc Dật Quân lại nắm chặt bả vai Yến Mịch, trông rất nghiêm túc.
- Yến Mịch! Thật ra...!anh đã yêu em mất rồi! Anh thật sự đã bị em làm rung động.

Em có đồng ý mãi mãi làm vợ anh không?
Hả?
Bắc Dật Quân bỗng lấy ra một hộp nho nhỏ màu đỏ.

Trong đó là một chiếc lắc tay bằng kim cương.

Anh đây là muốn trói chặt tay cô, không muốn cô rời xa mình sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện