"Tôi..

Tôi đến nhà bạn cùng lớp của tôi." Giọng nói của cô có chút khô khốc, Ninh Kiều Kiều nuốt nước miếng.
"Có nhà của mình lại không ở, đến nhà bạn học làm gì? Là bạn nam sao?" Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên.
Ninh Kiều Kiều nhịn không được liền nhìn qua Úc Thiếu Mạc rồi lại nhìn thấy người đẹp ngồi bên cạnh cô đang nhìn chằm chằm vào cô đầy tò mò, ánh mắt kia..

giống như nhìn vào một con khỉ trong sở thú.
Ninh Kiều Kiều cảm thấy người đẹp này có chút quen mắt, nhưng vẫn không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
"Không phải, tôi muốn đến nhà bạn học của tôi mượn máy tính của cô ấy để thuê một ngôi nhà." Ninh Kiều Kiều nói.
"Gia đình cô có nhà, vì sao phải ra ngoài thuê?" Úc Thiếu Mạc lại hỏi.
"..."
Ninh Kiều Kiều giật mình, nhưng lần này cô lại không nói gì.
Cô nghĩ rằng cô không cần thiết phải nói cho Úc Thiếu Mạc biết, cô và ba cô đã cắt đứt quan hệ.
"Cô bị điếc sao? Cô không nghe tôi hỏi à?" Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên, lần này có chút không vui.
Thật ra anh đều biết hết, trên hồ sơ thông tin về Ninh Kiều Kiều, những thành viên trong gia đình cô và mối quan hệ giữa Ninh Kiều Kiều và các thành viên trong gia đình đều được viết rất rõ ràng.

"Thuận tiện cho việc đi làm." Ninh Kiều Kiều liền nói dối.
* * *
Cảm giác này thật sự là rất kỳ quái, giữa bọn họ còn có một người phụ nữ, vậy mà Úc Thiếu Mạc cứ nói chuyện với cô hết câu này đến câu khác!
Ninh Kiều Kiều cũng không biết nên để tay ở đâu, cô chỉ muốn nhanh chóng xuống xe.

Cô cảm thấy ngồi trong xe một lúc nữa chắc cô sẽ bị ngạt chết mất.
Ninh Kiều Kiều đang chuẩn bị nói tài xế dừng xe bên cạnh, bỗng nhiên điện thoại di động của cô rung lên.
Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại lên xem, là Bách Hiểu.
Trong xe yên tĩnh, tiếng rung của điện thoại có vẻ hơi đột ngột, Ninh Kiều Kiều dừng một chút rồi cầm điện thoại lên đặt ở bên tai.
"Tiểu Kiều, cậu chạy đi đâu vậy? Sao cậu lại cúp máy? Còn lâu như vậy cũng không gọi tới cho tớ! Tớ tưởng cậu đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc!"
Ở bên kia Bách Hiểu hét lớn, giọng nói có chút chói tai.

Ninh Kiều Kiều đẩy điện thoại ra xa một chút rồi nói: "Cậu đợi một chút, tớ sẽ đến ngay, vừa rồi có chút chuyện."
"Có chuyện gì vậy? Bây giờ cậu đang ở đâu?" Bách Hiểu hỏi.
"Chờ tớ đến rồi nói sau, bây giờ tớ đang ở trên xe rồi." Ninh Kiều Kiều nói.
"Ok!"

Bách Hiểu cúp điện thoại, Ninh Kiều Kiều vừa mới bỏ điện thoại xuống liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc nói: "Cô đến chỗ tôi!"
Cô đến chỗ tôi..
Bốn chữ ngắn ngủi khiến thần kinh Ninh Kiều Kiều vừa mới thả lỏng liền căng thẳng, cô nhìn chằm chằm Úc Thiếu Mạc và cảnh giác nói: "Tôi không đi, chúng ta..

Anh..

Tôi.."
Từ nhỏ Ninh Kiều Kiều t đã có tật xấu, một khi sốt ruột thì không nói nên lời.
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, ôm chặt người đẹp ở bên cạnh một lúc rồi nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều nói:
"Cô yên tâm, tôi sẽ không ngủ với cô!"
Ninh Kiều Kiều: "..."
Cô nhìn Úc Thiếu Mạc, bỗng nhiên liền đỏ mặt cúi đầu.
"Cho tới bây giờ Úc Thiếu Mạc tôi nói chuyện đều giữ lời, trong thời gian chúng ta thỏa thuận thì tôi sẽ không chạm vào cô.

Cho dù bây giờ cô cởi hết quần áo để quyến rũ tôi thì tôi cũng sẽ không nhìn cô thêm chút nào."
Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên.
Dù sao sớm muộn gì cô gái này cũng là của anh, chỉ có một tuần mà thôi, cứ chờ đi, trước giờ anh vẫn luôn rất kiên nhẫn!"
Mặc dù bây giờ anh rất muốn ngủ với cô, chẳng hạn như trong xe..

Đặt cô lên ghế...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện