"Cô Ninh.

"
Khi Ninh Kiều Kiều đang quan sát xung quanh, thì đột nhiên dì Lưu dừng lại và quay người lại nhìn cô.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra: "Hả?"
Dì Lưu đưa tay mở cửa phòng bên cạnh rồi nói: "Sau này phòng này chính là phòng của cô, tạm thời cô sẽ ở chỗ này.

Bởi vì người thân của cô vừa mới qua đời, nếu như bây giờ để cô và Mạc thiếu ở chung thì không may mắn.

Chờ qua bảy ngày thì cô có thể chuyển đến phòng của Mạc thiếu.

"
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô nhìn tấm vải đen trên tay áo theo bản năng, trên đó viết một chữ "Hiếu" màu trắng, đây là do cô chủ động đeo cho mẹ Trương.

"Cô Ninh, có vấn đề gì không?" Dì Lưu lại hỏi.

Ninh Kiều Kiều tỉnh táo lại và lắc đầu nói: "Không có.

"
Như vậy cũng tốt, tạm thời không cần phải ở chung một phòng với Úc Thiếu Mạc, cô cũng không cần phải khẩn trương, mặc dù bây giờ Úc Thiếu Mạc cũng không có ở chỗ này.

"Vậy cô đi vào đi.


" Dì lưu thản nhiên nói.

Ninh Kiều Kiều đi vào, người giúp việc cũng bỏ vali vào rồi rời đi.

Dì Lưu đứng ở cửa, trước khi rời đi còn nói: "Cô Ninh nghỉ ngơi trước đi, lát nữa bác sĩ sẽ đến điều trị cho cô.

"
Điều trị?
Ninh Kiều Kiều hơi ngạc nhiên nhìn dì Lưu, cô có biết cô bị bệnh không?
Dì Lưu cũng không định nói gì thêm, bà ta khẽ liếc qua Ninh Kiều Kiều rồi đóng cửa lại rời đi.

Trong phòng im lặng, Ninh Kiều Kiều dừng một chút nhìn căn phòng cực kỳ xa hoa, sau đó mới tới mở vali ra sắp xếp lại đồ đạc.

Từ hôm nay trở đi, cô chính là tình nhân của Úc Thiếu Mạc cho đến khi hợp đồng kết thúc.

Ninh Kiều Kiều vừa lấy quần áo ra khỏi vali thì đột nhiên điện thoại vang lên.

Ninh Kiều Kiều lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị ở trên màn hình thì bàn tay đang định nhấn nút nghe dừng lại.

Là Nhiễm Văn Hiên, anh ta gọi điện thoại cho cô làm gì?
Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn điện thoại di động, bên tai dường như lại vang lên giọng nói che giấu của Nhiễm Văn Hiên trong đêm đó.

Ninh Kiều Kiều nhếch môi mỉa mai vừa định cúp máy thì điện thoại hiện lên cảnh báo pin yếu, sau đó màn hình liền tắt.

Ninh Kiều Kiều hơi sững sờ, đây có được coi là ý trời không? "Cộc cộc.

.

" Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Ninh Kiều Kiều quay đầu nhìn ra cửa: "Mời vào.

"
Cửa bị người bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông trung niên xách hộp thuốc xuất hiện ở cửa: "Cô Ninh, tôi là bác sĩ tới trị liệu cho cô.

"
* * *
Ninh Kiều Kiều ở trong biệt thự được vài ngày rồi nhưng cũng không cảm thấy bất tiện.

Úc Thiếu Mạc không xuất hiện, cô chưa từng gặp lại Lục Nghiêu mà dì Lưu cũng rất ít khi nói chuyện với cô.

Ninh Kiều Kiều ra ngoài làm việc như mọi khi và dì Lưu cũng không ngăn cản cô.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm cơm Ninh Kiều Kiều ngồi trên giường, xung quanh cô là các tờ báo tuyển dụng.

Bây giờ cô cần phải tìm một công việc khác để có đủ học phí cho kỳ tiếp theo.

Mà chỉ còn một tháng rưỡi nữa là đến ngày khai giảng, cho nên tìm việc làm đã trở thành chuyện khẩn cấp.

Sau khi hẹn phỏng vấn ở một nhà hàng trà, Ninh Kiều Kiều nhìn đồng hồ đeo tay, còn hai tiếng nữa mới đến giờ, cô có thể ngủ một giấc như vậy thì buổi tối khi tới quán bar cô mới không ngủ gật.

Ninh Kiều Kiều dọn dẹp báo ở trên giường lại, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.

Nửa tiếng sau, cửa phòng cô bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người mảnh khảnh đi vào không chút tiếng động.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện