Nhiễm Kiều Kiều bị Bách Hiểu gọi dậy, vừa mở mắt ra cô liền thấy Bách Hiểu đang nhìn cô đầy lo lắng.
"Bách Hiểu? Mấy giờ rồi?" Nhiễm Kiều Kiều ngồi dậy.
Ánh mắt Bách Hiểu nhìn Nhiễm Kiều Kiều có chút kỳ lạ, cô ấy nói: "Hai giờ ba mươi phút, Kiều Kiều, trên người cậu..
Có chuyện gì với cậu vậy?"
Tay Nhiễm Kiều Kiều đang dụi mắt liền dừng lại cúi xuống nhìn quần áo của mình.
Thì ra áo bên hông bị kéo lên lộ ra dấu hôn và vết thương dày đặc.
"Kiều Kiều, cậu nói cho tớ biết đã chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bách Hiểu kích động nói.
Nhiễm Kiều Kiều kéo quần áo của cô lên và nói: "Bách Hiểu cậu đừng hỏi nữa, đây là lựa chọn của tớ, không có chuyện gì xảy ra cả."
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, nói cho Bách Hiểu những chuyện này cũng không có tác dụng gì chỉ khiến cô ấy tức giận thêm mà thôi.
"Kiều Kiều cậu đừng sợ, chuyện này không phải lỗi của cậu, chúng ta đi báo cảnh sát! Tớ yêu cầu cha tôi ra lệnh không cho phép họ nói ra dù chỉ một từ! Kẻ giết người chắc chắn phải bị bắt!"
Bách Hiểu vừa kích động vừa thương hại Nhiễm Kiều Kiều.
Nhiễm Kiều Kiều sửng sốt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương của Bách Hiểu, đột nhiên cô mỉm cười.
Cô cười càng ngày càng lớn, cuối cùng cô vừa cười vừa chả y nước mắt.
"Bách Hiểu cậu đừng làm loạn nữa, cậu cho rằng tớ bị người ta c ường bạo sao? Tớ nói với cậu là tớ không có, là tớ tự nguyện, vâng, chính là như thế nên cậu đừng hỏi."
Nói xong Nhiễm Kiều Kiều liền vén chăn đi xuống giường, bây giờ chỉ còn nửa tiếng nữa là máy bay hạ cánh nên cô phải đi ngay lập tức.
"
Bách Hiểu sững sờ nhìn theo bóng lưng của Nhiễm Kiều Kiều, lúc Nhiễm Kiều Kiều sắp đi ra khỏi cửa phòng ngủ thì đột nhiên cô ấy liền chạy ra cản Nhiễm Kiều Kiều lại, cô nhìn thẳng vào Nhiễm Kiều Kiều và nói:
" Cậu nói dối! Kiều Kiều cậu không phải là loại người này! Thậm chí khi đi học cậu còn không có bạn trai sao cậu có thể cùng với người khác..
Cùng người khác..
"
Cả hai đều là học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba nên khi nói đến chuyện giữa nam nữ thì Bách Hiểu liền đỏ mặt xấu hổ, cô ấy ngại ngùng không nói hết câu được.
Đôi mắt Nhiễm Kiều Kiều chợt lóe lên, cô nghiêng đầu mỉm cười nhìn Bách Hiếu và nói:" Thế nhưng sự việc đã xảy ra rồi, không phải cậu đã nhìn thấy dấu vết trên người tớ rồi sao? Chẳng lẽ tớ lại tự mình làm được sao? Được rồi, Bách Hiểu, cậu mau tránh ra đi tớ sắp không kịp giờ rồi.
"
Nhiễm Kiều Kiều không muốn nói thêm gì nữa liền mỉm cười với Bách Hiểu, cô đẩy cô ấy ra và đi ra khỏi cửa.
Sau khi rời khỏi nhà của Bách Hiểu thì Nhiễm Kiều Kiều vội vàng chạy đến ngoài cửa tiểu khu bắt một chiếc taxi và ngồi vào." Ra sân bay! "
Trên đường đến sân bay, tâm trạng của Nhiễm Kiều Kiều vô cùng phấn khích.
Sau hai năm thì cuối cùng anh ấy cũng đã trở về.
Nhưng rất nhanh, tâm trạng phấn khích của Nhiễm Kiều Kiều liền bị dội một chậu nước lạnh.
Khu sắp đến sân bay thì đột nhiên xe taxi dừng lại, những xe ở phía trước cũng sắp thành một hàng dài.
" Đã xảy ra chuyện gì vậy? "Nhiễm Kiều Kiều lo lắng nhìn về phía trước.
Tài xế taxi đã xuống xe để kiểm tra tình hình, một lúc sau tài xế liền quay lại và nói:" Nghe nói là đang điều tiết giao thông, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.".