Nhiễm Văn Hiên xoay người đi ra ngoài, đôi mắt mọt sách đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Viên cảnh sát có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Nhiễm Văn Hiên, anh ta nói sai cái gì sao? Sao dường như anh trai của Ninh tiểu thư có vẻ không vui.
Thành phố A.
Ninh Kiều Kiều trực tiếp được đưa đến phòng tổng thống, Lục Nghiêu đang đứng ở cửa chờ cô, nhìn thấy cô đi tới bèn mỉm cười với cô.
"Lục tiên sinh.
" Ninh Kiều Kiều cũng mỉm cười với Lục Nghiêu.
Nhìn thấy người quen cô cũng bớt căng thẳng hơn.
"Ninh tiểu thư, Mạc thiếu còn có chuyện khác còn chưa xử lý xong, mời cô vào trong chờ anh ấy.
"
Lục Nghiêu vừa nói vừa mở cửa.
Ninh Kiều Kiều giật mình, gật đầu, đi vào trong phòng.
Sau khi cô đi vào, Lục Nghiêu đóng cửa lại, đi về phía một căn phòng khác, chuông cửa vừa vang lên một tiếng, người bên trong đã vội vầng mở cửa ra.
"Mạc.
.
Lục trợ lý, sao lại là anh?"
Nụ cười nhiệt tình Bạch Tuyết chuẩn bị sẵn trên mặt bèn cứng đờ, Lục Nghiêu có chút kinh ngạc, cô ta còn tưởng rằng là Úc Thiếu Mạc.
"Lục trợ lý, sao anh lại tới đây? Là Mạc thiếu muốn tới sao?"
Còn không đợi Lục Nghiêu nói chuyện, Bạch Tuyết lại lập tức nhiệt tình nói.
Cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ rất nóng bỏng, váy ngủ ngắn và bó sát khiến người nhìn cảm giác giống như bộ nội y gợi cảm.
Vẻ mặt Lục Nghiêu không chút thay đổi nhìn Bạch Tuyết, công thức hóa nói: "Không phải, Bạch Tuyết tiểu thư, Mạc thiếu phân phó đưa cô rời đi.
"
"! "
Cả người Bạch Tuyết ngây ngẩn.
* * *
Thời gian dần trôi qua, Ninh Kiều Kiều có chút nhàm chán, bèn tắm rửa rồi ngồi trên sô pha xem tivi.
Thẳng đến khi cô có chút buồn ngủ, đột nhiên cô nghe được một tiếng khóa cửa mở ra.
Đột nhiên Ninh Kiều Kiều mở mắt ra nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ở cửa ra vào có một bóng đen đen đi vào, Ninh Kiều Kiều dụi dụi mắt, cầm cặp kính đeo vào, híp mắt nhìn về phía cửa.
"Được rồi, anh đi xuống nghỉ ngơi.
"
Ninh Kiều Kiều nghe Úc Thiếu Mạc nói một câu với người ngoài cửa.
"Được, Mạc thiếu.
"
Cửa phòng bị người bên ngoài đóng lại, phát ra một tiếng "rầm".
Úc Thiếu Mạc đi về phía phòng, thân hình mặc âu phục màu đen có chút lắc lư, Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, đứng lên đi về phía anh.
"Cẩn thận một chút.
" Ninh Kiều Kiều đỡ lấy Úc Thiếu Mạc, có chút khó chịu nhíu mày.
Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, xem ra buổi tối Úc Thiếu Mạc uống rất nhiều rượu.
"Ninh Kiều Kiều.
"
Úc Thiếu Mạc nghiêng đầu lại, động tác hơi nhíu mày đẹp đến mức khiến người ta muốn thét lên chói tai.
"Là tôi.
" Ninh Kiều Kiều gật đầu, không dám nhìn Úc Thiếu Mạc, đành phải cúi đầu.
"A.
.
" Úc Thiếu Mạc cười khẽ một tiếng, đôi mắt ưng có chút u ám nhìn cô, thấp giọng nói: "Tất nhiên tôi biết là cô, hương thơm như vậy.
Còn ai khác ngoài cô?"
Chắc là anh uống say rồi mới có thể nói những lời như vậy, nghe như đang khen cô, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút khó xử.
Ninh Kiều Kiều cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Úc Thiếu Mạc, chúng ta ngồi xuống trước rồi nói sau.
"
Con ngươi u ám của Úc Thiếu Mạc đột nhiên trầm xuống, liếc Ninh Kiều Kiều một cái, tùy ý để cô đỡ anh đi về phía sô pha.
Quả thật buổi tối anh uống hơi nhiều, thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc thả lỏng dựa vào ghế sô pha, đưa tay xoa huyệt thái dương.
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, cắn môi, ngồi xổm xuống cởi giày da của anh ra, cầm dép lê thay cho anh, lại đứng lên cởi cà vạt của anh.
.