"Hả? Tôi.

.

"
Vừa nghe Lục Nghiêu đang ngủ đã bị mình gọi dậy, Ninh Kiều Kiều đang định nói không cần, đột nhiên khóe mắt liếc thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của Úc Thiếu Mạc đang hung dữ nhìn cô chằm chằm, giống như cô dám nói không ăn thì anh sẽ ăn thịt cô.

"Ồ, vậy.

.

Vậy thì cháo đi.

" Ninh Kiều Kiều vội vàng đổi lời nói.

"Được, vậy Ninh tiểu thư chờ một chút, cháo lập tức đưa tới đây.

" Lục Nghiêu nói.

"Vâng, cảm ơn anh.

.

Anh đợi một chút.

"
Đột nhiên Ninh Kiều Kiều lại nói thêm một câu, cầm ống nghe nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Úc Thiếu Mạc, anh muốn ăn cái gì không?"
"Ninh tiểu thư, Mạc thiếu không có thói quen ăn khuya.


"
Tất nhiên Lục Nghiêu cũng nghe được lời của Ninh Kiều Kiều, nên ở trong điện thoại nhắc nhở Ninh Kiều Kiều.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, quả nhiên một giây sau bèn nhìn thấy Úc Thiếu Mạc lắc đầu từ chối cô.

Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, nói: "Vậy được rồi, Lục tiên sinh, chỉ cần một chén cháo là đủ rồi.

"
"Được.

" Lục Nghiêu cúp máy.

Ninh Kiều Kiều trả lại điện thoại lại cho Úc Thiếu Mạc, không biết mình nên nói gì, dứt khoát cúi đầu không nói lời nào.

Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, cũng không nói gì, cầm điện thoại chỉ trỏ trên màn hình.

Trong phòng yên tĩnh có chút kỳ lạ, Ninh Kiều Kiều ngồi trên đùi Úc Thiếu Mạc, có chút mất tự nhiên cúi đầu.

Một lát sau, đột nhiên chuông cửa vang lên, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn ra cửa, lại nhìn Úc Thiếu Mạc.

Úc Thiếu Mạc không nhìn cô, ánh mắt còn đặt trên điện thoại di động, anh hơi cau mày vẻ mặt có chút không vui, thế nhưng lại buông cánh tay đặt trên eo cô ra.

Điều đó có nghĩa là để cho cô mở cửa?
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc rồi trượt xuống khỏi người anh, thấy anh không ngăn cản cô lại đi về phía cửa.

Mở cửa ra, bên ngoài có một người đàn ông mặc âu phục màu đen, nhìn cách ăn mặc là vệ sĩ của Úc Thiếu Mạc.

"Ninh tiểu thư, Lục trợ lý bảo tôi mang thức ăn đến.


" Vệ sĩ nói.

Ninh Kiều Kiều nhìn khay vệ sĩ bưng lên, bên trên chén cháo nóng còn có một chồng đồ ăn và một cái thìa tinh xảo.

"Đưa cho tôi.

" Ninh Kiều Kiều đưa tay nhận lấy.

Ninh Kiều Kiều bưng khay đi vào bên trong, vệ sĩ ở phía sau giúp cô đóng cửa lại.

Ninh Kiều Kiều cũng không trở lại bên cạnh Úc Thiếu Mạc, mà đặt khay lên bàn trà, tự mình ngồi xuống sô pha, cầm lấy thìa.

Thật sự cô đói đã lâu, cảm giác đau dạ dày cũng đã biến mất, nhìn thấy cháo bí ngô thơm ngào ngạt nhất thời cảm thấy ngón trỏ động đậy.

Trong căn phòng yên tĩnh, Ninh Kiều Kiều ngồi trên sô pha ăn từng miếng cháo.

"Đánh nhau với cô là chị của cô sao?"
Đột nhiên giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc từ hướng bàn làm việc truyền đến.

"Phì.

" Ninh Kiều Kiều không phòng bị, phun một ngụm vào bát.

"Ninh Kiều Kiều!" Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc nhất thời trở nên ghét bỏ: "Cô thật ghê tởm muốn chết!"
Ninh Kiều Kiều rút tờ giấy ra, vừa lau miệng vừa nheo mắt nhìn Về phía Úc Thiếu Mạc, chỉ thấy trong tay Úc Thiếu Mạc còn cầm điện thoại di động sáng trưng, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô đầy chán ghét.

"Sao.

.

Sao anh lại biết?"
Ninh Kiều Kiều có chút kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc.

Vừa rồi cô chỉ nói với Úc Thiếu Mạc rằng cô vào đồn cảnh sát là vì xảy ra một chút không vui với người khác, không nói rõ là bởi vì tranh chấp với Hàn Lộ.

Đột nhiên Ninh Kiều Kiều nhìn thấy một chút ánh sáng nhỏ bên cạnh khuôn mặt tuấn tú của Úc Thiếu Mạc, Ninh Kiều Kiều lập tức hiểu ra.

Chẳng lẽ vừa rồi anh dùng điện thoại di động hỏi lý do vì sao cô vào đồn cảnh sát?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện