Hắc Bạch Lam ngồi ở bên công ty của mình xem tivi, đang là những tin tức của công ty Hàn Thiên Lãnh và tin tổng tài Top Fashion lộ diện có quan hệ cùng tổng tài Maison.
Anh ta cau mày, lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thiên Lãnh.
- "Có chuyện gì?" Hàn Thiên Lãnh hỏi.
Hắc Bạch Lam đứng dậy:"Không định giải quyết những tin này sao?"
- "Điều cô ấy muốn không nên giải quyết".
Hắc Bạch Lam đi xuống tầng hầm lấy xe:"Hàn Thiên Lãnh, chả nhẽ cậu không phát hiện ra cô ấy không hề yêu cậu mà chỉ hận cậu, cậu đứng im nhìn công ty của cha mẹ cậu để lại sụp đổ dưới tay một người phụ nữ sao?"
Hàn Thiên Lãnh thở dài, sáu năm trước, nếu không có cô cho anh động lực vượt qua khó khăn thì công ty cha mẹ anh để lại đã mất từ lâu rồi, bây giờ sụp đổ dưới tay cô anh sẽ không có bất kì nửa lời ngăn cản.
- "Cúp máy đây." Hàn Thiên Lãnh nói rồi lấy chai rượu trong tủ ra, anh uống một hơi hết nửa chai rượu.
Hàn Thiên Lãnh nhìn lên bầu trời rộng lớn qua lớp kính, tất cả vẫn ở đó chỉ mỗi mình anh là không còn tồn tại trong mắt cô nữa.
Bên dưới, cả trăm phóng viên và nhà báo vây kín công ty anh, thư kí Hoàng cùng vệ sĩ và bảo vệ giải quyết không nổi. Hắc Bạch Lam lái xe đến, cố gắng chen chúc qua bọn họ để đi vào công ty.
- "Chết tiệt, mỗi lần như vậy là lại tìm đến rượu, cậu không sợ chết sao?"
Hàn Thiên Lãnh mở tiếp một chai rượu:"Nếu sợ chết tôi đã không uống."
Hắc Bạch Lam đi đến mở máy tính của anh ra:"Cậu xem giá cổ phiếu đang tụt dốc mạnh như vậy, nếu cậu không làm gì sẽ thật sự bị phá sản đấy."
- "Cô ấy muốn tôi thân bại danh liệt, như vậy thì cô ấy sẽ bỏ qua mọi thù hận".
Hắc Bạch Lam lạnh lùng đi về phía anh, vung tay đấm mạnh vào một bên má anh.
"Bụp" Hàn Thiên Lãnh quay mặt sang một bên, chai rượu trên tay rớt xuống sàn nhà.
- "Hàn Thiên Lãnh, cậu tỉnh táo lại cho tôi, vì một người phụ nữ mà cậu giày vò chính bản thân mình ba năm, cậu thấy như vậy thì sẽ kết thúc ân oán sao?"
Hàn Thiên Lãnh mơ màng nắm lấy cổ áo của Hắc Bạch Lam:"Chết tiệt, cậu dám đánh tôi."
Nói rồi anh vung tay đánh vào mặt anh ta, Hắc Bạch Lam đè anh xuống:"Nếu hôm nay cậu không sáng mắt ra thì tôi sẽ đánh chết cậu."
Nói rồi anh ta vung tay đấm thêm một cú vào mặt anh, Hàn Thiên Lãnh tức giận trả đòn quyết liệt. Hai người đàn ông đánh nhau đến thâm tím mặt mày mới chịu dừng lại, Hắc Bạch Lam nằm xuống ngay cạnh anh, cả hai thở hổn hển.
Ánh mắt anh dán chặt lên trần nhà.
- "Dậy đi, chúng ta đi giải quyết chuyện này."
Bên kia, Mộc Nhiên cùng Lý Thiên Vỹ về khách sạn.
- "Em không ngờ anh lại qua đây."
Lý Thiên Vỹ gật đầu:"Vì không yên tâm về em."
Mộc Nhiên không nói gì nữa, cô ngồi xuống ghế sofa xem tivi, trên đó toàn những tin về anh, Hai tay cô nắm chặt lại.
- "Thiên Vỹ, như vậy là quá đủ rồi, ngày mai chúng ta trở về Pháp có được không?"
Lý Thiên Vỹ cau mày:"Anh đã nói là không được, Mộc Nhiên, em phải kiên định lên."
- "Nhưng anh ấy..." Cô còn nhớ như in khuôn mặt của anh lúc gặp phải tình huống đó, công ty anh sau lần này sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Lý Thiên Vỹ nắm nhẹ bả vai cô:"Mộc Nhiên, đợi hai tuần nữa, sau khi trả thù anh ta xong chúng ta sẽ quay về."
Mộc Nhiên gật đầu, cô đứng dậy đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, cô ngủ quên lúc nào không hay biết.
Cô mơ một giấc mơ, mơ về cô và Hàn Thiên Lãnh vui đùa cùng đứa trẻ, anh trong giấc mơ ôn nhu và dịu dàng với cô như thế, cô thật sự quá yêu anh rồi, càng hận càng yêu.
Bỗng đứa nhỏ đó cứ chạy về phía trước, xa dần bọn họ.
- "Bảo bảo, con đừng đi, ở lại với mẹ." Cô khóc lóc gọi đứ nhỏ.
Đứa nhỏ nhìn cô:"Cha không thương con, không cho con ở lại, con phải đi."
- "Bảo bảo..."
Cô gọi đứa nhỏ rồi nhìn anh, nhưng chợt khuôn mặt của anh rất lạnh lùng.
- "Nó không được sống, phải chết, cả cô cũng phải chết."
Mộc Nhiên lắc đầu nguầy nguậy:"Không, đừng mà...tôi cầu xin anh..."
Hàn Thiên lãnh bóp chặt lấy cổ cô, Mộc Nhiên cố gắng giãy giụa.
- "Không.." Cô la lên, vội bật dậy.
Thì ra là một giấc mơ, giấc mơ quá đỗi chân thực. Đứa con của cô luôn trách cô vì sao không bảo vệ nó, vì sao cha nó lại ghét nó, ba năm cô thật sự sống không yên khi cứ nghĩ đến đứa nhỏ này.
Bên kia, Hắc Bạch Lam sai người tìm kiếm người thiết kế của anh rồi tiến hành mở cuộc họp báo.
Hàn Thiên Lãnh ngồi trên kia, bên dưới là tất cả phóng viên và nhà báo.
- "Hàn tổng, xin anh giải thích điều gì đi ạ."
Hàn Thiên Lãnh nói:"Thịnh Hồng xưa nay chưa bao giờ gặp phải chuyện này, ai cũng biết người thiết kế ở công ty tôi nổi tiếng đến thế nào, hơn nữa các sản phẩm trong công ty cũng chưa bao giờ có sự trùng lặp."
- "Nhưng đâu phải ai cũng không bao giờ mắc phải sai lầm, cũng giống như tôi, trước đây tôi mắc phải sai lầm rất lớn, một sai lầm không bao giờ sửa chữa được." Ánh mắt anh cụp xuống, đây là những lời anh muốn nói với cô.
- "Bộ sưu tập lần này cũng vậy, cũng giống như sai lầm của tôi, một khi gây ra sẽ không sửa được."
- "Vì thế tất cả lỗi Thịnh Hồng chúng tôi xin nhận, tiền bồi thường sẽ chi trả không thiếu một xu cho những công ty có thiết kế giống Thịnh Hồng."
Mọi người gật đầu, lấy được kết quả mong muốn, mọi người nhanh chóng ra về.
Anh ta cau mày, lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thiên Lãnh.
- "Có chuyện gì?" Hàn Thiên Lãnh hỏi.
Hắc Bạch Lam đứng dậy:"Không định giải quyết những tin này sao?"
- "Điều cô ấy muốn không nên giải quyết".
Hắc Bạch Lam đi xuống tầng hầm lấy xe:"Hàn Thiên Lãnh, chả nhẽ cậu không phát hiện ra cô ấy không hề yêu cậu mà chỉ hận cậu, cậu đứng im nhìn công ty của cha mẹ cậu để lại sụp đổ dưới tay một người phụ nữ sao?"
Hàn Thiên Lãnh thở dài, sáu năm trước, nếu không có cô cho anh động lực vượt qua khó khăn thì công ty cha mẹ anh để lại đã mất từ lâu rồi, bây giờ sụp đổ dưới tay cô anh sẽ không có bất kì nửa lời ngăn cản.
- "Cúp máy đây." Hàn Thiên Lãnh nói rồi lấy chai rượu trong tủ ra, anh uống một hơi hết nửa chai rượu.
Hàn Thiên Lãnh nhìn lên bầu trời rộng lớn qua lớp kính, tất cả vẫn ở đó chỉ mỗi mình anh là không còn tồn tại trong mắt cô nữa.
Bên dưới, cả trăm phóng viên và nhà báo vây kín công ty anh, thư kí Hoàng cùng vệ sĩ và bảo vệ giải quyết không nổi. Hắc Bạch Lam lái xe đến, cố gắng chen chúc qua bọn họ để đi vào công ty.
- "Chết tiệt, mỗi lần như vậy là lại tìm đến rượu, cậu không sợ chết sao?"
Hàn Thiên Lãnh mở tiếp một chai rượu:"Nếu sợ chết tôi đã không uống."
Hắc Bạch Lam đi đến mở máy tính của anh ra:"Cậu xem giá cổ phiếu đang tụt dốc mạnh như vậy, nếu cậu không làm gì sẽ thật sự bị phá sản đấy."
- "Cô ấy muốn tôi thân bại danh liệt, như vậy thì cô ấy sẽ bỏ qua mọi thù hận".
Hắc Bạch Lam lạnh lùng đi về phía anh, vung tay đấm mạnh vào một bên má anh.
"Bụp" Hàn Thiên Lãnh quay mặt sang một bên, chai rượu trên tay rớt xuống sàn nhà.
- "Hàn Thiên Lãnh, cậu tỉnh táo lại cho tôi, vì một người phụ nữ mà cậu giày vò chính bản thân mình ba năm, cậu thấy như vậy thì sẽ kết thúc ân oán sao?"
Hàn Thiên Lãnh mơ màng nắm lấy cổ áo của Hắc Bạch Lam:"Chết tiệt, cậu dám đánh tôi."
Nói rồi anh vung tay đánh vào mặt anh ta, Hắc Bạch Lam đè anh xuống:"Nếu hôm nay cậu không sáng mắt ra thì tôi sẽ đánh chết cậu."
Nói rồi anh ta vung tay đấm thêm một cú vào mặt anh, Hàn Thiên Lãnh tức giận trả đòn quyết liệt. Hai người đàn ông đánh nhau đến thâm tím mặt mày mới chịu dừng lại, Hắc Bạch Lam nằm xuống ngay cạnh anh, cả hai thở hổn hển.
Ánh mắt anh dán chặt lên trần nhà.
- "Dậy đi, chúng ta đi giải quyết chuyện này."
Bên kia, Mộc Nhiên cùng Lý Thiên Vỹ về khách sạn.
- "Em không ngờ anh lại qua đây."
Lý Thiên Vỹ gật đầu:"Vì không yên tâm về em."
Mộc Nhiên không nói gì nữa, cô ngồi xuống ghế sofa xem tivi, trên đó toàn những tin về anh, Hai tay cô nắm chặt lại.
- "Thiên Vỹ, như vậy là quá đủ rồi, ngày mai chúng ta trở về Pháp có được không?"
Lý Thiên Vỹ cau mày:"Anh đã nói là không được, Mộc Nhiên, em phải kiên định lên."
- "Nhưng anh ấy..." Cô còn nhớ như in khuôn mặt của anh lúc gặp phải tình huống đó, công ty anh sau lần này sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Lý Thiên Vỹ nắm nhẹ bả vai cô:"Mộc Nhiên, đợi hai tuần nữa, sau khi trả thù anh ta xong chúng ta sẽ quay về."
Mộc Nhiên gật đầu, cô đứng dậy đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, cô ngủ quên lúc nào không hay biết.
Cô mơ một giấc mơ, mơ về cô và Hàn Thiên Lãnh vui đùa cùng đứa trẻ, anh trong giấc mơ ôn nhu và dịu dàng với cô như thế, cô thật sự quá yêu anh rồi, càng hận càng yêu.
Bỗng đứa nhỏ đó cứ chạy về phía trước, xa dần bọn họ.
- "Bảo bảo, con đừng đi, ở lại với mẹ." Cô khóc lóc gọi đứ nhỏ.
Đứa nhỏ nhìn cô:"Cha không thương con, không cho con ở lại, con phải đi."
- "Bảo bảo..."
Cô gọi đứa nhỏ rồi nhìn anh, nhưng chợt khuôn mặt của anh rất lạnh lùng.
- "Nó không được sống, phải chết, cả cô cũng phải chết."
Mộc Nhiên lắc đầu nguầy nguậy:"Không, đừng mà...tôi cầu xin anh..."
Hàn Thiên lãnh bóp chặt lấy cổ cô, Mộc Nhiên cố gắng giãy giụa.
- "Không.." Cô la lên, vội bật dậy.
Thì ra là một giấc mơ, giấc mơ quá đỗi chân thực. Đứa con của cô luôn trách cô vì sao không bảo vệ nó, vì sao cha nó lại ghét nó, ba năm cô thật sự sống không yên khi cứ nghĩ đến đứa nhỏ này.
Bên kia, Hắc Bạch Lam sai người tìm kiếm người thiết kế của anh rồi tiến hành mở cuộc họp báo.
Hàn Thiên Lãnh ngồi trên kia, bên dưới là tất cả phóng viên và nhà báo.
- "Hàn tổng, xin anh giải thích điều gì đi ạ."
Hàn Thiên Lãnh nói:"Thịnh Hồng xưa nay chưa bao giờ gặp phải chuyện này, ai cũng biết người thiết kế ở công ty tôi nổi tiếng đến thế nào, hơn nữa các sản phẩm trong công ty cũng chưa bao giờ có sự trùng lặp."
- "Nhưng đâu phải ai cũng không bao giờ mắc phải sai lầm, cũng giống như tôi, trước đây tôi mắc phải sai lầm rất lớn, một sai lầm không bao giờ sửa chữa được." Ánh mắt anh cụp xuống, đây là những lời anh muốn nói với cô.
- "Bộ sưu tập lần này cũng vậy, cũng giống như sai lầm của tôi, một khi gây ra sẽ không sửa được."
- "Vì thế tất cả lỗi Thịnh Hồng chúng tôi xin nhận, tiền bồi thường sẽ chi trả không thiếu một xu cho những công ty có thiết kế giống Thịnh Hồng."
Mọi người gật đầu, lấy được kết quả mong muốn, mọi người nhanh chóng ra về.
Danh sách chương