Hạ Tử Sâm mở đôi mắt nặng trĩu ra.
"Ưm.., anh Dương Kỳ đi loanh quoanh đâu ý chị, em buồn ngủ quá." Tử Sâm giọng mệt mỏi nói anh đã thức cả đêm chăm Nhật Hạ giúp Dương Kỳ nên bây giờ rất mệt!
"Được rồi, em về nhà nghĩ ngơi đi, có chị ở đây rồi" Hạ Như Ân vỗ vai anh nói, tiếng chuông điện thoại của Tử Sâm vang lên.
Màn hình điện thoại sáng, ánh mắt của Hạ Như Ân vô tình nhìn vào chiếc điện thoại tên người gọi là ( Thiên Di) Cô nhìn mà không khỏi thắc mắc
"Ai đấy, chị thấy tên này quen lắm mà sao không nhớ nhỉ? " Hạ Như Ân quay sang nhìn Tử Sâm.
Hạ Tử Sâm toát cả mồ hôi lạnh, giọng nói rung rẩy nhưng vẫn phải bình tĩnh.
"Một người bạn của em thôi, em hơi mệt nên em về trước nhá" Hạ Tử Sâm nói xong liền lấy áo khoác chuồng đi lẹ.
"Sao lại cảm thấy tên đấy quen thế nhỉ.!" Hạ Như Ân vẫn đứng đơ ra mà suy nghĩ.”
Hạ Như Ân đắp mền kín lại cho Nhật Hạ, Dương Kỳ từ ngoài bước vào đầu tóc có hơi bù xù lại có chút mùi thuốc lá trên người, thấy Hạ Như Ân anh có chút giật mình.
"Ủa em vừa tới à" Dương Kỳ chỉnh trang lại trang phục nhìn cô.
"Vâng em vừa mới tới" Hạ Như Ân ngồi xuống chiếc ghế cạnh ngay giường bệnh của Nhật Hạ.
"Anh ngồi xuống đi, em muốn nói chuyện với anh một chút.
"Ừm" Dương Kỳ ngồi xuống cạnh Hạ Như Ân.
"Em biết tình cảm anh dành cho em, nhưng em chưa từng có tình cảm với anh, anh biết đúng không "
"Anh biết chứ, nhưng đêm qua anh đã suy nghĩ kĩ rồi.
"Chị Hạ lại rất yêu anh, chị ấy lại không ngừng ngại tính mạng của mình mà lao ra cứu anh.
"Anh thật sự khống biết tại sao cô ấy lại làm như vậy, cô ấy cũng biết rõ tình cảm anh dành cho em mà.
"Vì chị ấy yêu anh, yêu nhiều lắm, 9 năm đối với một người con gái là rất dài cả một đoạn đường thanh xuân đâu phải ít ỏi, em nghĩ anh nên từ bỏ tình cảm với em và hãy cho chị ấy một cơ hội.
"Nhìn vẻ bề ngoài chị ấy không yếu đuối, nhưng đâu ai biết được bên trong chị ấy không được mạnh mẽ, em hi vọng anh có thể yêu thương chị ấy một chút.
"Con gái ai mà chả muốn được bên cạnh người mình yêu chứ.
"Anh sẽ từ bỏ, nhưng anh và em có thể làm bạn với nhau nữa được không? "Được chứ ạ, sao lại không em hi vọng anh và chị ấy có thể đến với nhau, đừng yêu em nữa em không xứng với anh." Hạ Như Ân nhìn Dương Kỳ nở một nụ cười dịu dàng nói.
"Ừm, cảm ơn em đã nói ra những điều này." Dương Kỳ xoay qua nắm chặt lấy tay Nhật Hạ mà cười, ở ngay trên khoé mắt của Nhật Hạ đột nhiên lại có những giọt nước mắt hạnh phúc chảy ra.
Những ngón tay của Nhật Hạ động đạy, Dương Kỳ bất ngờ.
"Nhật Hạ, em tỉnh rồi " Hạ Như Ân thấy vậy cô liền chạy ra khỏi phòng.
"Bác sĩ, bác sĩ" Hạ Như Ân chạy vỗi vã kêu bác sĩ, một lúc sau bác sĩ đã khám xong cho Nhật Hạ đôi mắt nặng trĩu của cô từ từ mở ra.
Nhật Hạ đã dần hồi phục lại sức khoẻ chỉ có điều những vết thương vẫn còn đau nên không cử động mạnh được.
"Anh chăm sóc chị ấy nhé, em có việc phải đi trước." Hạ Như Ân chào tạm biệt sau đó rời khỏi phòng.
"Anh làm gì nhìn em mãi vậy" Nhật Hạ được Dương Kỳ đút cháo cho ăn, nhưng có chút ngại vì nảy giờ anh toàn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Lần này Dương Kỳ đã chắc chắn sẽ quên được Hạ Như Ân và sẽ cố gắng bù đắp lại tình cảm cho Nhật Hạ và yêu thương cô ấy nhiều hơn.
———-
Hạ Tử Sâm đã về nhà nhưng anh không nghĩ ngơi đã đưa Phong Thiên Di đi ăn.
"Anh nói với chị hai về chuyện của tôi và anh chưa.
"Nhắc mới nhớ,hôm qua anh thức cả đêm, để anh lựa lời nói với anh Vũ và chị Ân, em chỉ cần việc ăn nhiều vào cho con anh đủ mĩm mỉn dễ thương là được.
"Xía, tôi biết rồi, biết vậy hôm đó đi về sớm là được, ở lại chơi làm gì bây giờ cái bụng lại có một đứa bé " Phong Thiên Di bĩu môi vẻ mặt như rất hối hận vì đêm đó.
"Em là đang hối hận đấy à.
"Chứ sao, công việc ở công ty rất nhiều, mà làm sao mới làm có một lần mà lại có em bé được nhỉ, rõ ràng tôi có uống thuốc mà.
"Đúng thật là chỉ làm có một lần, nhưng mà chúng ta nguyên một đêm tới trời có bình minh đấy" Hạ Tử Sâm nhìn cô nói.
"Tên lưu manh nhà anh." Phong Thiên Di tức giận mà la lớn.
"Thôi thôi được rồi, ăn đi vợ tương lai của anh." Hạ Tử Sâm dỗ ngọt cô vợ trước mặt mình.
Phong Thần Vũ lúc đó cũng có dẫn Hạ Minh Huy đi vòng vòng trong khu trung tâm thương mại.
"A bố ơi, đó là cậu út kìa." Đứa bé không ai kêu lại bán đứng cậu út của mình, chỉ tay về phía nhà hàng âu ngay đó.
Còn nhỏ mà mắt đứa bé rất tinh, Phong Thần Vũ quay sang nhìn theo hướng tay cậu bé chỉ, đúng đó là Hạ Tử Sâm, nhưng người đối diện cậu ấy lại là em gái cưng của anh.
"Sao hai đứa nó lại đi chung với nhau.?
Phong Thần Vũ dắt tay cậu bé vào nhà hàng, cả hai đang ngồi ăn uống nói chuyện giỡn qua giỡn lại không hề để ý đến sự xuất hiện của Phong Thần Vũ.
Phong Thần Vũ đi lại, đứng khoanh tay trước bàn, cả hai giật mình toát mồ hôi.
"Ưm.., anh Dương Kỳ đi loanh quoanh đâu ý chị, em buồn ngủ quá." Tử Sâm giọng mệt mỏi nói anh đã thức cả đêm chăm Nhật Hạ giúp Dương Kỳ nên bây giờ rất mệt!
"Được rồi, em về nhà nghĩ ngơi đi, có chị ở đây rồi" Hạ Như Ân vỗ vai anh nói, tiếng chuông điện thoại của Tử Sâm vang lên.
Màn hình điện thoại sáng, ánh mắt của Hạ Như Ân vô tình nhìn vào chiếc điện thoại tên người gọi là ( Thiên Di) Cô nhìn mà không khỏi thắc mắc
"Ai đấy, chị thấy tên này quen lắm mà sao không nhớ nhỉ? " Hạ Như Ân quay sang nhìn Tử Sâm.
Hạ Tử Sâm toát cả mồ hôi lạnh, giọng nói rung rẩy nhưng vẫn phải bình tĩnh.
"Một người bạn của em thôi, em hơi mệt nên em về trước nhá" Hạ Tử Sâm nói xong liền lấy áo khoác chuồng đi lẹ.
"Sao lại cảm thấy tên đấy quen thế nhỉ.!" Hạ Như Ân vẫn đứng đơ ra mà suy nghĩ.”
Hạ Như Ân đắp mền kín lại cho Nhật Hạ, Dương Kỳ từ ngoài bước vào đầu tóc có hơi bù xù lại có chút mùi thuốc lá trên người, thấy Hạ Như Ân anh có chút giật mình.
"Ủa em vừa tới à" Dương Kỳ chỉnh trang lại trang phục nhìn cô.
"Vâng em vừa mới tới" Hạ Như Ân ngồi xuống chiếc ghế cạnh ngay giường bệnh của Nhật Hạ.
"Anh ngồi xuống đi, em muốn nói chuyện với anh một chút.
"Ừm" Dương Kỳ ngồi xuống cạnh Hạ Như Ân.
"Em biết tình cảm anh dành cho em, nhưng em chưa từng có tình cảm với anh, anh biết đúng không "
"Anh biết chứ, nhưng đêm qua anh đã suy nghĩ kĩ rồi.
"Chị Hạ lại rất yêu anh, chị ấy lại không ngừng ngại tính mạng của mình mà lao ra cứu anh.
"Anh thật sự khống biết tại sao cô ấy lại làm như vậy, cô ấy cũng biết rõ tình cảm anh dành cho em mà.
"Vì chị ấy yêu anh, yêu nhiều lắm, 9 năm đối với một người con gái là rất dài cả một đoạn đường thanh xuân đâu phải ít ỏi, em nghĩ anh nên từ bỏ tình cảm với em và hãy cho chị ấy một cơ hội.
"Nhìn vẻ bề ngoài chị ấy không yếu đuối, nhưng đâu ai biết được bên trong chị ấy không được mạnh mẽ, em hi vọng anh có thể yêu thương chị ấy một chút.
"Con gái ai mà chả muốn được bên cạnh người mình yêu chứ.
"Anh sẽ từ bỏ, nhưng anh và em có thể làm bạn với nhau nữa được không? "Được chứ ạ, sao lại không em hi vọng anh và chị ấy có thể đến với nhau, đừng yêu em nữa em không xứng với anh." Hạ Như Ân nhìn Dương Kỳ nở một nụ cười dịu dàng nói.
"Ừm, cảm ơn em đã nói ra những điều này." Dương Kỳ xoay qua nắm chặt lấy tay Nhật Hạ mà cười, ở ngay trên khoé mắt của Nhật Hạ đột nhiên lại có những giọt nước mắt hạnh phúc chảy ra.
Những ngón tay của Nhật Hạ động đạy, Dương Kỳ bất ngờ.
"Nhật Hạ, em tỉnh rồi " Hạ Như Ân thấy vậy cô liền chạy ra khỏi phòng.
"Bác sĩ, bác sĩ" Hạ Như Ân chạy vỗi vã kêu bác sĩ, một lúc sau bác sĩ đã khám xong cho Nhật Hạ đôi mắt nặng trĩu của cô từ từ mở ra.
Nhật Hạ đã dần hồi phục lại sức khoẻ chỉ có điều những vết thương vẫn còn đau nên không cử động mạnh được.
"Anh chăm sóc chị ấy nhé, em có việc phải đi trước." Hạ Như Ân chào tạm biệt sau đó rời khỏi phòng.
"Anh làm gì nhìn em mãi vậy" Nhật Hạ được Dương Kỳ đút cháo cho ăn, nhưng có chút ngại vì nảy giờ anh toàn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Lần này Dương Kỳ đã chắc chắn sẽ quên được Hạ Như Ân và sẽ cố gắng bù đắp lại tình cảm cho Nhật Hạ và yêu thương cô ấy nhiều hơn.
———-
Hạ Tử Sâm đã về nhà nhưng anh không nghĩ ngơi đã đưa Phong Thiên Di đi ăn.
"Anh nói với chị hai về chuyện của tôi và anh chưa.
"Nhắc mới nhớ,hôm qua anh thức cả đêm, để anh lựa lời nói với anh Vũ và chị Ân, em chỉ cần việc ăn nhiều vào cho con anh đủ mĩm mỉn dễ thương là được.
"Xía, tôi biết rồi, biết vậy hôm đó đi về sớm là được, ở lại chơi làm gì bây giờ cái bụng lại có một đứa bé " Phong Thiên Di bĩu môi vẻ mặt như rất hối hận vì đêm đó.
"Em là đang hối hận đấy à.
"Chứ sao, công việc ở công ty rất nhiều, mà làm sao mới làm có một lần mà lại có em bé được nhỉ, rõ ràng tôi có uống thuốc mà.
"Đúng thật là chỉ làm có một lần, nhưng mà chúng ta nguyên một đêm tới trời có bình minh đấy" Hạ Tử Sâm nhìn cô nói.
"Tên lưu manh nhà anh." Phong Thiên Di tức giận mà la lớn.
"Thôi thôi được rồi, ăn đi vợ tương lai của anh." Hạ Tử Sâm dỗ ngọt cô vợ trước mặt mình.
Phong Thần Vũ lúc đó cũng có dẫn Hạ Minh Huy đi vòng vòng trong khu trung tâm thương mại.
"A bố ơi, đó là cậu út kìa." Đứa bé không ai kêu lại bán đứng cậu út của mình, chỉ tay về phía nhà hàng âu ngay đó.
Còn nhỏ mà mắt đứa bé rất tinh, Phong Thần Vũ quay sang nhìn theo hướng tay cậu bé chỉ, đúng đó là Hạ Tử Sâm, nhưng người đối diện cậu ấy lại là em gái cưng của anh.
"Sao hai đứa nó lại đi chung với nhau.?
Phong Thần Vũ dắt tay cậu bé vào nhà hàng, cả hai đang ngồi ăn uống nói chuyện giỡn qua giỡn lại không hề để ý đến sự xuất hiện của Phong Thần Vũ.
Phong Thần Vũ đi lại, đứng khoanh tay trước bàn, cả hai giật mình toát mồ hôi.
Danh sách chương