Chương 100
Tạ Mẫn Hành chỉ cười, mà không nói ° gì: Vừa vào công ty, Vân Thư xách theo hộp cơm: “Em đi đưa cơm cho ba.
”
Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Đi đi.
”
Vân Thư rời đi.
Thư ký nhìn thấy Tạ Mẫn Hành thì tiền lên báo cáo công việc: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc Đàm của bắt động sản Hạo Tường đến tìm anh.
”
Tạ Mẫn Hành: “Khi nào?”
“Bây giò đang ngồi đợi ở phòng tiếp khách.
”
Tạ Mẫn Hành quay người đi về phía phòng tiếp khách.
Vân Thư dừng lại ở cửa phòng chủ tịch, thư ký tiên lên hỏi: “Cô Vân, cô tìm chủ tịch có chuyện gì vậy?”
Danh của Vân Thư đã sớm truyền khắp cả công ty, mọi người đêu nhận ra cô, nhưng đêu không chắc chắn rốt cuộc cô là thân thánh phương nào.
Cho nên có tin đồn rằng: Vân Thư là thiên kim của tập đoàn Vân Thị, cũng chính là con gái nuôi của ông Tạ.
Tin đồn như vậy đúng là rất cừ.
Vân Thư: “Tôi đến tìm ba, ông ấy có ở đây không?”
Thư ký không biết nên mở miệng thế nào, Vân Thử thấy vậy hỏi: “Sao vậy?”
Thư ký hồi phục lại vẻ bình thường: “Chủ tịch có ở bên trong, nhưng lúc này đang tiếp một người bạn:”
Vân Thư bĩu môi: “Ò, vậy tôi ngồi ở đây đợi.
”
Thư ký dẫn Vân Thư đến phòng nghĩ: “Cô Vẫn, cô hãy đợi ở đây đi.
”
“Vâng, cảm on.
”
Cùng lúc này, Đàm Nhạc xuất hiện trong văn phòng của Tạ Mẫn Hành.
Đàm Nhạc đúng là lãng phí thời gian.
“Tổng giám đốc Tạ, chúc mừng nhé.
”
Anh mặt Đàm Nhạc nhìn Tạ Mân Hành tràn đây địch ý.
“Cưới được Vân Thư.
”
Tạ Mẫn Hành: “Tin tức của cậu chủ Đàm đúng là tinh thông.
”
Đàm Nhạc châm chọc nhìn Tạ Mẫn Hành nói: “Vân Thư đâu?”
“Anh đến chính là tìm vợ tôi sao?” Tạ Mân Hành nhêch mày.
Đàm Nhạc: “Không tìm cô ấy, lẽ nào là tìm anh?”
Buổi sáng Đàm Nhạc nghe được tin tức của Tạ Thị, lại nhớ đến ba nên Đàm Nhạc chạy đến công ty, nghe được cuộc đàm thoại giữa ba và cổ đông của Tạ Thị trước đó.
Đàm Nhạc biết được tin từ chủ tịch Vương, nghe bọn họ nói chuyện, Đàm Nhạc biết cô Vân không phải là con gái nuôi của chủ tịch Tạ mà là con dâu, cô luôn ở tập đoàn Tạ Thị, anh ta nhận được tin lập tức chạy qua đây chính là vì tìm Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành nói: “Tìm vợ tôi có chuyện gì?”
Chương 101
Đàm Nhạc trả lời: “Chuyện riêng.”
“Giữa tôi và vợ tôi không có bí mật.”
“Ha, vậy tin tức hai người kết hôn là Tiểu Thư nói cho tôi biệt, sao anh không biết?”
Tạ Mẫn Hành giương mắt nhìn Đàm Nhạc, đây là tình địch.
Vân Thư ngồi xuống không bao lâu thì cửa phòng làm việc của ông Tạ mở ra, nhưng người đi ra ngoài không phải là nhân viên mặc âu phục, mà là ảnh hậu Chu Diễm trước đó.
Vân Thư hỏi thư ký: “Cô ấy đến làm gì vậy?”
Thư ký đáp: “Bàn về hợp đồng phát ngôn.”
Vân Thư gật đầu: “Ò, vậy tôi vào đây.”
Rất nhanh, chuyện này đã bị Vân Thư vứt bỏ lại phía sau.
Thư ký dẫn Vân Thư đến của, rồi gõ cửa: “Chủ tịch, cô Vân đến rồi.’ “Bảo con bé vào đi.”
Vân Thư đi vào, thấy ông Tạ đang cúi đầu xử lý tài liệu.
Vân Thư nói: “Ba, buổi trưa hai bọn con vê nhà, đây là cơm mẹ bảo con và Tạ Mẫn Hành mang đến cho ba.”
Ông Tạ gật đầu: “Được, lát nữa ba sẽ ăn, con đi tìm Mẫn Hành đi.”
Vân Thư muốn hỏi một ít chuyện, lại không biết mở miệng như thế nào, nên lập tức rời đi.
Vừa đến phòng tổng giám đốc, cô đã bị thư ký chặn lại: “Cô Vân, tổng giám đốc đang tiếp khách.”
“Anh ấy cũng tiếp khách sao.” Vân Thư hỏi.
Vân Thư tự gật đầu, sau đó tự nhận xui xẻo mò mẫm đi vào phòng nghỉ.
Một lát sau, Vân Thư: gọi thư ký đến: “Cô vào văn phòng lây máy gói đồ ăn vặt của tôi ra đỉ.”
Thư ký nói: “Tôi không dám.”
Vân Thư: “Cô cứ vào với lý do công việc.”
Thư ký xua tay, bảo cô ấy đến văn phòng lấy đô ăn vặt, cho cô ây mười lá gan cũng không đủ: Vậy tôi cũng không dám.”
Trong đầu Vân Thư nhảy ra một chiêu, lập tức gọi thư ký tới.
Thư ký nghe Vân Thư nói xong, vẻ mặt không xác định, cuỗi cùng dưới sự cổ vũ của Vân Thư đã ôm một phần tài liệu, gõ cửa.
“Vào đi.”
Thư ký đi tới ở trước bàn: “Tổng giám đốc, ở › đây có tài liệu cân anh ký.”
“Đặt ở đó trước đi.” Tạ Mẫn Hành không thèm nhìn đã nói.
Thư ký phản ứng nhanh, lập tức ứng biến: “Tổng giám đốc, tài liệu này rât gấp.” Nói xong thì mở tài liệu ra.
Tạ Mẫn Hành đang muốn khiển trách cập dưới lại phát hiện trong tài liệu có một tờ giây A4, bên trên việt: Tạ Mẫn Hành, em đói! Muốn ăn vặt, nên nhờ thư kỷ giúp đỡ.
Nhưng từ đó được viết rất to.