Chương 110

Mẫn Tây: “Ò, đêm qua gội đầu xong, không sây tóc đã ngủ.”

Vân Thư nói: “Lát nữa gội lại là được.”

Ăn cơm xong, Vân Thư mượn danh tiêu thức ăn cùng Tạ Mẫn Tây đi làm chuyện trộm gà trộm chó.

“Thật sự phải như vậy sao, chị dâu?”

“Không như vậy thì em muốn thế nào? Em còn cách khác không?”

“Chị dâu chị mau một chút, đừng để mẹ phát hiện, đến lúc đó hai chúng ta sẽ xong đời đó.”

Vân Thư: “Mẫn Tây, giúp chị chắn gió.”

Tạ Mẫn Tây gật đầu.

Vận Thư quấn dây trong sân, bỗng hết dây.

Vân Thư nói: “Mẫn Tây, chị đã nói không đủ mà. Thiệu nhiều lắm.”

“y dô, „chỉ dâu em đã sớm nói không đủ rôi.’ Vân Thư nói tiếp: “Đi ởi, bây giò ra ngoài, buổi qrưa đi ra ngoài ăn không trở vê nữa.”

Tạ Mẫn Tây nhìn thấy bóng dáng Tạ phu nhân, nhỏ giọng cảnh cáo Vân Thư: “Chị dâu chị mau xuống đây, mau mau, mẹ đến rồi.”

Vân Thư xoay người nhảy một cái, ngồi xổm trong bụi hoa.

Tạ Mẫn Tây cũng vậy.

Tạ phu nhân không phát hiện có hai đứa nhỏ, tự lâm bâm: “Vừa rồi còn nhìn thấy hai đứa đó ở chỗ ,nây, sao bây giờ lại không có ai vậy.”

Sau khi Tạ phu nhân rời đi, Tạ Mẫn Tây với Vân Thư liếc nhau một cái mới đi ra.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Vân Thư xách túi xách lên, đi ra ngoài.

Tạ Mẫn Tây nói chuyện với Tạ phu nhân ở trong phòng khách: “Mẹ, cọn với chị dâu đi ra ngoài mua chút đồ, sắp qua năm mới hai bọn con vận chưa mua quân áo.”

Tạ phu nhân nói: “Ăn cơm trưa rồi đi.”

“Mẹ, bọn con chỉ đi một lúc thôi. Ăn trưa xong mới đi thì thời gian quá ít.”

Tạ phu nhân nói: “Được rồi. Bảo tài xê đưa hai đứa đi.”

Tạ Mẫn Tây nói: “Mẹ, chị dâu sẽ lái xe.”

Tạ phu nhận lập tức nhỏ giọng hỏi: “Có phải đều là con bé dạy con nói không?”

Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Mẹ, không phải, mẹ đừng nghĩ chị dâu như vậy, là con tự nói.” : Tạ phu nhân lại không tin: “Con đừng nói thay con bé.”

Vân Thư đứng ở đầu cầu thang, nhớ tới mẹ mình, có chút âm ức. Cảm giác cũng thoáng qua, bản thân hiểu được ý kiến của Tạ phu nhân đối với cô không lớn như trước, nhưng cũng không ít.

Vân Thư xuất hiện, Tạ phu nhân với Tạ Mẫn Tây đều đã nói xong.

Tạ phu nhân dặn dò: “Tiểu Thư, con lái xe chậm chút.”

Vân Thư gật đầu: “Yên tâm đi mẹ.”

Nhưng Tạ phu nhân vẫn lo lắng.

Ra khỏi nhà, hai người họ bắt đầu nhảy ra ngoài.

Đi thẳng vào nơi bán đèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện