Ban đêm, Lâm Khinh Khinh khó lòng chạy trồn.
Đã nói trước cô ấy sẽ chủ động, nhưng bộ đồ ngủ cô ấy mặc hơi gợi cảm, cuối cùng quyền chủ động rơi vào tay Tạ Mẫn Thận.
Một đêm xuân hoa tươi đẹp trăng rằm.
Lưu Thị phát hiện mình bị lừa sau ba ngày, bà ta liên lạc với Vương San, đối phương đang bận việc gì đó, bà ta mời đi ăn tối nhưng Vương San không chịu đỉ.
Bà ta hỏi chuyện Lâm Thiền, Vương San cũng nói rất thẳng, cô ta đã đề cập đến chuyện đó trước mặt quản lý Mao, nhưng anh ấy không đồng ý, bởi vì Lâm Thiến đã ký hợp đồng với ảnh thị Hàn Hoặc, bọn họ không muốn.
Sau khi Vương San tỏ thái độ cứng rắn, cô ta nói: “Gần đây tôi không thể hoàn thành chuyện đó, tôi có lỗi với cả hai người, tôi rất xáu hỗ khi đi chơi với hai người.”
Lưu Thị: “Không sao, vừa hay có chuyện khác tôi muốn nhờ cô, có một chuyện cô nhất định phải giúp tôi, chuyện này chỉ có cô mới có thể làm được.”
Vương San đang ở trên phim trường, cô ta nhìn câu này, trả lời: “Ngoại trừ những việc liên quan đến con riêng của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp bà.”
Lông mày Lưu Thị giật giật.
Bà ta nuốt lời xuống bụng.
Vương San: “Có cần tôi trả lại toàn bộ số tiền cho bà không?”
Lưu Thị: “Không, không, những thứ đó vốn mua cho cô.”
Lần này, Lưu Thị câm nín.
Lâm Thiền không thể đến chỗ bát động sản Hạo Tường, ảnh thị Giang Tả lại bị thổi mắt.
Lần đầu tiên Lưu Thị không biết phải làm gì với con gái mình.
Ở một tiên cảnh nào đó, sáng sớm Vân Thư thức dậy đã nhìn thấy thằng bé bị muỗi đốt sưng vù.
“Chồng, về nhà, đừng ở chỗ này nữa.”
Tạ Mẫn Hành đang muốn tới công ty, nghe Vân Thư nói như vậy, thì lập tức đi tới hỏi: “Sao vậy?”
“Ở đây rất đẹp, nhưng mùa hè đến, muỗi nhiều lắm, anh nhìn trên người Tiểu Tài Thần đi, có mấy nốt liền, tối nay chúng ta về nhà nhé?”
Tạ Mẫn Hành nhìn mà đau lòng, thằng nhóc đã hết ngứa, gặm ngón tay như người bình thường.
Tạ Mẫn Hành một tay bề thằng bé: “Tiểu Thư, em đi học trước đi, lát nữa anh thu dọn đồ đạc về nhà.”
Vân Thư cũng thu dọn quần áo của mình, đôi vợ chồng trẻ nhanh chóng thu dọn, đề lại một mảnh giấy nhỏ cho bà Tạ và ông Tạ, sau đó bế con trai đi.
Thằng bé được quản gia và ông nội Tạ chăm sóc trong ngôi nhà cổ, Vân Thư đến trường trước, buổi sáng Tạ Mẫn Hành không đến công ty.
Khi đến lớp học, cuối cùng cũng thấy Lâm Khinh Khinh đang ngủ trên bàn.
“Này, tối hôm qua lại vẽ cả đêm à?” Vân Thư: chống đầu nhìn Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh đỏ mặt, cô ấy cũng muốn vẽ cả đêm.
Tạ Mẫn Thận luôn tràn đầy năng lượng, hoà thượng khai giới, Lâm Khinh Khinh không thể chịu đựng được.
“Tiểu Thư, tối nay tớ tới chỗ mẹ ở với cậu.” Có lẽ cô ấy có thể trốn đi đúng không?
Vân Thư lắc đầu: “Muộn rồi, bên kia có muỗi, trên người Tiểu Thần Tài bị cắn sưng to lắm, sáng nay bọn tớ về nhà rồi.”
Đã nói trước cô ấy sẽ chủ động, nhưng bộ đồ ngủ cô ấy mặc hơi gợi cảm, cuối cùng quyền chủ động rơi vào tay Tạ Mẫn Thận.
Một đêm xuân hoa tươi đẹp trăng rằm.
Lưu Thị phát hiện mình bị lừa sau ba ngày, bà ta liên lạc với Vương San, đối phương đang bận việc gì đó, bà ta mời đi ăn tối nhưng Vương San không chịu đỉ.
Bà ta hỏi chuyện Lâm Thiền, Vương San cũng nói rất thẳng, cô ta đã đề cập đến chuyện đó trước mặt quản lý Mao, nhưng anh ấy không đồng ý, bởi vì Lâm Thiến đã ký hợp đồng với ảnh thị Hàn Hoặc, bọn họ không muốn.
Sau khi Vương San tỏ thái độ cứng rắn, cô ta nói: “Gần đây tôi không thể hoàn thành chuyện đó, tôi có lỗi với cả hai người, tôi rất xáu hỗ khi đi chơi với hai người.”
Lưu Thị: “Không sao, vừa hay có chuyện khác tôi muốn nhờ cô, có một chuyện cô nhất định phải giúp tôi, chuyện này chỉ có cô mới có thể làm được.”
Vương San đang ở trên phim trường, cô ta nhìn câu này, trả lời: “Ngoại trừ những việc liên quan đến con riêng của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp bà.”
Lông mày Lưu Thị giật giật.
Bà ta nuốt lời xuống bụng.
Vương San: “Có cần tôi trả lại toàn bộ số tiền cho bà không?”
Lưu Thị: “Không, không, những thứ đó vốn mua cho cô.”
Lần này, Lưu Thị câm nín.
Lâm Thiền không thể đến chỗ bát động sản Hạo Tường, ảnh thị Giang Tả lại bị thổi mắt.
Lần đầu tiên Lưu Thị không biết phải làm gì với con gái mình.
Ở một tiên cảnh nào đó, sáng sớm Vân Thư thức dậy đã nhìn thấy thằng bé bị muỗi đốt sưng vù.
“Chồng, về nhà, đừng ở chỗ này nữa.”
Tạ Mẫn Hành đang muốn tới công ty, nghe Vân Thư nói như vậy, thì lập tức đi tới hỏi: “Sao vậy?”
“Ở đây rất đẹp, nhưng mùa hè đến, muỗi nhiều lắm, anh nhìn trên người Tiểu Tài Thần đi, có mấy nốt liền, tối nay chúng ta về nhà nhé?”
Tạ Mẫn Hành nhìn mà đau lòng, thằng nhóc đã hết ngứa, gặm ngón tay như người bình thường.
Tạ Mẫn Hành một tay bề thằng bé: “Tiểu Thư, em đi học trước đi, lát nữa anh thu dọn đồ đạc về nhà.”
Vân Thư cũng thu dọn quần áo của mình, đôi vợ chồng trẻ nhanh chóng thu dọn, đề lại một mảnh giấy nhỏ cho bà Tạ và ông Tạ, sau đó bế con trai đi.
Thằng bé được quản gia và ông nội Tạ chăm sóc trong ngôi nhà cổ, Vân Thư đến trường trước, buổi sáng Tạ Mẫn Hành không đến công ty.
Khi đến lớp học, cuối cùng cũng thấy Lâm Khinh Khinh đang ngủ trên bàn.
“Này, tối hôm qua lại vẽ cả đêm à?” Vân Thư: chống đầu nhìn Lâm Khinh Khinh.
Lâm Khinh Khinh đỏ mặt, cô ấy cũng muốn vẽ cả đêm.
Tạ Mẫn Thận luôn tràn đầy năng lượng, hoà thượng khai giới, Lâm Khinh Khinh không thể chịu đựng được.
“Tiểu Thư, tối nay tớ tới chỗ mẹ ở với cậu.” Có lẽ cô ấy có thể trốn đi đúng không?
Vân Thư lắc đầu: “Muộn rồi, bên kia có muỗi, trên người Tiểu Thần Tài bị cắn sưng to lắm, sáng nay bọn tớ về nhà rồi.”
Danh sách chương