„Tạ Mân Tây thực sự Sợ bọn họ đâm vào xe khác trước khi Vân Thư đến bệnh viện Vân Thư đạp chân ga đến cùng: “Mẫn Tây, nghe chị dâu nhắm mắt lại.”
Đêm khuya trong bệnh viện, Vân Thư bế thằng bé đến phòng câp cứu.
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây cũng là hai sinh viên chưa tốt nghiệp, trong bệnh viện có rất nhiều thủ tục khiến bọn họ đêu rât giận, không biết tại sao lại nộp tiền trước, khoa câp u không thê khám bệnh trước sao?
Vân Thư nghe lời đề nghị của Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Tây, ra ngoài hiệu thuốc hai mươi bốn giò bên ngoài mua một Ic thuôc hạ sốt, anh sẽ đi nộp tiền lầy số trước.”
Khuôn mặt của thằng bé bây giờ vừa khô vừa đỏ, không còn mêm mại như’ trước.
Giông như một cái lò nhỏ, Vân Thư vội Vàng thúc giục thanh toán hóa đơn.
Vân Thư làm xong mọi thứ, lấy xong số của bác sĩ.
Tạ Mẫn Tây chạy tới: “Chị dâu, em mua thuốc rôi, mau cho Tiểu Tài Thần uống.”
Vân Thư ôm thẳng bé trong hành lang bệnh viện, đút cho nó uống thuốc.
Nhưng thăng bé đang ốm cứ quấy khóc, không hợp tác chút.
Vân Thư cũng lo lắng kêu lên: “Nào cục cưng uống thuốc ngày mai ba sẽ vê.”
“Hiện tại Vân Thư rất nhớ Tạ Mẫn Hành, nếu có anh ở đây, cô sẽ không cảm thấy lo lắng hay bối rồi Tạ Mẫn Hành chắc chắn sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa Thằng bé vẫn chưa chịu uống thuốc.
Vân Thư lấy bình sữa ra, lừa thằng bé uống.
Khi Tạ Mẫn Thận và Lâm Khinh Khinh đến, bọn họ đến thẳng văn phòng bác sĩ.
Mặc dù Tạ Mẫn Thận không học khoa nhi, như ng anh â cũng biệt đôi chút.
Bác sĩ nói với bọn họ: “Tối nay hạ nhiệt cho đứa trẻ trước lát nữa để y tá lấy máu sau, chúng ta hãy làm xét nghiệm kiêm tra máu.
Tạ Mẫn Thận liên lạc với bác sĩ, Vân Thư thì bế thăng bé đợi y tá lây kim.
Vì Lâm Khinh Khinh làm thêm cộng với sức khỏe của ông nội Lâm và Tiểu Dực, nên cô ây rât rõ các thủ tục của bệnh viện, cô ấy lầy đơn thuốc thanh toán, mua thuốc, làm thủ tục, còn đề đơn để cho thằng bé truyền dịch.
Tự mình về nhà ngủ, để máy cô gái ở lại bệnh viện là chuyện anh ấy không thẻ làm được.
Thứ bảy, thằng bé truyền xong dịch đã là năm giờ Vân Thư liếc nhìn điện thoại, đúng lúc Tạ Mẫn Hành gọi tới.
“Chồng.” Vân Thư không khỏi cảm thấy ám ức và đáng thương.
Tạ Mẫn Hành biết tin về bệnh tình con trai mình lúc nửa đêm, tối hôm qua, anh có cuộc họp video với quản lý cấp cao trên máy bay thảo luận về các biện pháp đối phó tiếp theo của công ty.
Anh làm hết nội dung công việc của ngày hôm nay vào tối hôm qua, họp một đêm mới xong.
Tạ Mẫn Hành: “Haizz, ở bệnh viện chờ anh, ba mươi phút nữa anh tới.”
Tạ Mẫn Hành gọi điện ngay khi vừa xuống máy bay.
Đứa nhỏ thức dậy khóc rất nhiều vào giữa đêm Vân Thư: “Chồng, anh về rồi?”
“Anh về rồi, anh mang socola cho em. Anh lập tức chạy đến bệnh viện đây, em đừng sợ, chồng em sẽ tới ngay.”
Lúc này, Vân Thư rất muốn ngủ.
Thần của cô đã trở lại, cô không cần phải lo lắng nữa.
“Khinh Khinh, cậu và Mẫn Thận về nhà ngủ đi, tó và Mẫn Tây sẽ về chung. Ở chỗ này gần cả đêm, cậu đã buồn ngủ rồi, chồng tớ về rồi, một lát nữa sẽ tới.” Vân Thư nói.
Đêm khuya trong bệnh viện, Vân Thư bế thằng bé đến phòng câp cứu.
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây cũng là hai sinh viên chưa tốt nghiệp, trong bệnh viện có rất nhiều thủ tục khiến bọn họ đêu rât giận, không biết tại sao lại nộp tiền trước, khoa câp u không thê khám bệnh trước sao?
Vân Thư nghe lời đề nghị của Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Tây, ra ngoài hiệu thuốc hai mươi bốn giò bên ngoài mua một Ic thuôc hạ sốt, anh sẽ đi nộp tiền lầy số trước.”
Khuôn mặt của thằng bé bây giờ vừa khô vừa đỏ, không còn mêm mại như’ trước.
Giông như một cái lò nhỏ, Vân Thư vội Vàng thúc giục thanh toán hóa đơn.
Vân Thư làm xong mọi thứ, lấy xong số của bác sĩ.
Tạ Mẫn Tây chạy tới: “Chị dâu, em mua thuốc rôi, mau cho Tiểu Tài Thần uống.”
Vân Thư ôm thẳng bé trong hành lang bệnh viện, đút cho nó uống thuốc.
Nhưng thăng bé đang ốm cứ quấy khóc, không hợp tác chút.
Vân Thư cũng lo lắng kêu lên: “Nào cục cưng uống thuốc ngày mai ba sẽ vê.”
“Hiện tại Vân Thư rất nhớ Tạ Mẫn Hành, nếu có anh ở đây, cô sẽ không cảm thấy lo lắng hay bối rồi Tạ Mẫn Hành chắc chắn sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa Thằng bé vẫn chưa chịu uống thuốc.
Vân Thư lấy bình sữa ra, lừa thằng bé uống.
Khi Tạ Mẫn Thận và Lâm Khinh Khinh đến, bọn họ đến thẳng văn phòng bác sĩ.
Mặc dù Tạ Mẫn Thận không học khoa nhi, như ng anh â cũng biệt đôi chút.
Bác sĩ nói với bọn họ: “Tối nay hạ nhiệt cho đứa trẻ trước lát nữa để y tá lấy máu sau, chúng ta hãy làm xét nghiệm kiêm tra máu.
Tạ Mẫn Thận liên lạc với bác sĩ, Vân Thư thì bế thăng bé đợi y tá lây kim.
Vì Lâm Khinh Khinh làm thêm cộng với sức khỏe của ông nội Lâm và Tiểu Dực, nên cô ây rât rõ các thủ tục của bệnh viện, cô ấy lầy đơn thuốc thanh toán, mua thuốc, làm thủ tục, còn đề đơn để cho thằng bé truyền dịch.
Tự mình về nhà ngủ, để máy cô gái ở lại bệnh viện là chuyện anh ấy không thẻ làm được.
Thứ bảy, thằng bé truyền xong dịch đã là năm giờ Vân Thư liếc nhìn điện thoại, đúng lúc Tạ Mẫn Hành gọi tới.
“Chồng.” Vân Thư không khỏi cảm thấy ám ức và đáng thương.
Tạ Mẫn Hành biết tin về bệnh tình con trai mình lúc nửa đêm, tối hôm qua, anh có cuộc họp video với quản lý cấp cao trên máy bay thảo luận về các biện pháp đối phó tiếp theo của công ty.
Anh làm hết nội dung công việc của ngày hôm nay vào tối hôm qua, họp một đêm mới xong.
Tạ Mẫn Hành: “Haizz, ở bệnh viện chờ anh, ba mươi phút nữa anh tới.”
Tạ Mẫn Hành gọi điện ngay khi vừa xuống máy bay.
Đứa nhỏ thức dậy khóc rất nhiều vào giữa đêm Vân Thư: “Chồng, anh về rồi?”
“Anh về rồi, anh mang socola cho em. Anh lập tức chạy đến bệnh viện đây, em đừng sợ, chồng em sẽ tới ngay.”
Lúc này, Vân Thư rất muốn ngủ.
Thần của cô đã trở lại, cô không cần phải lo lắng nữa.
“Khinh Khinh, cậu và Mẫn Thận về nhà ngủ đi, tó và Mẫn Tây sẽ về chung. Ở chỗ này gần cả đêm, cậu đã buồn ngủ rồi, chồng tớ về rồi, một lát nữa sẽ tới.” Vân Thư nói.
Danh sách chương