Ánh mắt nguỡng mộ của mấy cô gái không ngừng nhìn vào bó hoa hồng quý hiếm này.
Tràn Hạo vừa xuất hiện tại công ty giải trí Ngôi Sao Sáng, thì đã có người giao bó hoa hồng này đến đây.
Không cần nghĩ cũng biết bó hoa hồng này là tặng cho Lý Kỳ.
Tạ Chánh là người phụ trách tặng hoa tặng quà cho phụ nữ của Tràn Hạo, anh không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhoi này.
Tràn Hạo nghĩ những việc dỗ dành phụ nữ như tặng quà và hoa là điều không cần thiết, anh không muốn lãng phí thời gian của mình.
Khuôn mặt của Lý Kỳ lộ ra vẻ kiêu hãnh rõ ràng, cô dùng ánh mắt đắc ý nhìn thẳng vào mặt của Gia Duyên.
Gia Duyên vẫn thảnh thơi ngồi đó khuôn mặt kiêu ngạo của cô không hề hiện lên tia tò mò hay thích thú, về bó hoa hồng trên tay của cậu thanh niên giao hàng.
Tràn Hạo chuyển tầm mắt của mình vào người của Gia Duyên, anh muốn biết cô có giống như những người phụ nữ khác hâm mộ hư vinh hay không.
Không biết vì sao khi anh nhìn thấy nét mặt thờ ơ không quan tâm của cô, dưới tận đáy lòng của anh lại hiện lên tia vui mừng cùng với sự chờ mong.
“Wow hoa này thật đẹp lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy.”
“Bó hoa hồng này rất đắt tiền chắc là tặng cho Chị Lý Kỳ rồi, không ngờ Tràn Thiếu lại lãng mạn đến như vậy.”
“Hai người họ nhìn thật xứng đôi, hèn gì Tràn Thiếu lại coi trọng chị Lý Kỳ như vậy.”
Tiếng xì xào bàn tán của mấy người chung quanh về bó hoa hồng này, càng khiến cho Lý Kỳ nở mặt nở mày. Cô không biết hôm nay là ngày gì mà Tràn Hạo lại tặng cho cô loại hoa hồng đặc biệt này.
Mạnh Hùng nhìn thấy bo hoa hồng, ánh mắt của anh chợt phát sáng.
Lần trước khi anh và Kiều Nhi dự buổi triển lãm hoa ở Anh, anh đã nhìn thấy loại hoa hồng qúy hiếm này.
Anh định mua để tặng cho Kiều Nhi, nhưng Kiều Nhi chỉ thích hoa lan mà thôi.
Mạnh Hùng không ngờ Tràn Hạo lại phóng khoái và lãng mạn đến như vậy, cố tình chuyển hoa này bằng máy bay từ Anh về đây, để tặng cho Lý Kỳ.
Cậu thanh niên giao hàng đi xăm xăm đến mục tiêu của mình.
Trong lúc cậu ta gần đến trước mặt của Lý Kỳ, đột nhiên quay sang lễ phép nhìn Gia Duyên nói.
“Chị Crystal, xin mời chị ký tên nhận hoa.”
Lúc này sắc mặt của Lý Kỳ trở nên tối sầm, khuôn mặt xanh mét vì cảm thấy xấu hổ.
Cô không dám ngước mặt lên nhìn ai, sợ đụng phải ánh mắt chế nhạo của tất cả mọi người chung quanh.
Gia Duyên không hề kinh ngạc, nhìn thấy bó hoa hồng Juliet cô biết ngay là tặng cho cô.
Châu Ân lấy từ trong túi sách của Gia Duyên ra một cây bút Montblanc màu xanh, cung kính đưa cho cô.
Thật ra thì Gia Duyên có một thói quen, nếu cần phải dùng đến bút thì cô chỉ dùng cây bút của cô.Trịnh Phó Hàn hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cây bút trên tay của Gia Duyên.
Cây bút Montblanc này là hàng phát hành có số lượng, anh rất thích nhưng mua không được.
Không biết Gia Duyên đã dùng cách gì mà có thể sở hữu được nó.
Thấy Gia Duyên ký tên nhận hàng xong, cậu thanh niên liền lấy trong túi của mình ra bức ảnh của cô đưa đến trước mặt của Gia Duyên.
“Chị Crystal, em là fan hâm mộ của chị.
Chị có thể ký tên tặng cho em có được không?.”
Gia Duyên nhìn cậu thanh niên nở một nụ cười ngọt ngào, cô cầm bức ảnh lên nói với giọng dịu dàng.
“Em tên gì? Để chi ký tặng cho em.”
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, họ không ngờ một người kiêu căng như Crystal cũng có bộ mặt dịu dàng đáng yêu đến như vậy.
“Em tên Nhật Hưng, cảm ơn chị.”
Cậu thanh niên vui mừng nói với giọng hứng hỡ.
Mỗi khi Tràn Hạo nhìn thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Gia Duyên với đàn ông, trong lòng anh lại hiện lên cảm giác phẫn nộ.
Anh hận không thể xé nát cái bộ mặt dâm đãng quyến rũ này của cô.
Nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Tràn Hạo, Lý Kỳ cảm giác lo lắng trong lòng.
Cô không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, mỗi lần Tràn Hạo gặp mặt Gia Duyên tâm tình của anh lại dao động mạnh đến như vậy.
Trên khuôn mặt lãnh đạm của Tràn Hạo không bao giờ biểu lộ ra tâm tư thật sự của anh.
Nhưng không biết vì sao từ lúc Gia Duyên xuất hiện, Tràn Hạo không thể kiềm chế được hỷ nộ của mình.
Lý Kỳ sợ vị trí của mình trong lòng của Tràn Hạo sẽ bị Gia Duyên thay thế.
Nghĩ đến đây cô càng hận Gia Duyên hơn, cô nhất định phải khiến cho Gia Duyên thân bại danh liệt.
Tới lúc đó Gia Duyên sẽ không còn là mối đe dọa đối với cô.
Sau khi cậu thanh niên giao hàng cẩn thận đưa bố hoa hồng Juliet cho Gia Duyên.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, cô nhìn cũng không nhìn tới liền quăng nó thẳng vào sọt rác bên cạnh.
“Châu Ân, Tiểu Hồng chúng ta về.”
Gia Duyên lên tiếng với Châu Ân và Tiểu Hồng, rồi cô cao ngạo ngẩn cao đầu của mình bước ra khỏi công ty giải trí Ngôi Sao Sáng.
Để lại không biết là bao nhiêu ánh mắt tiếc nuối, nhìn vào bó hoa hồng quý giá đang nằm thê thảm trong sọt rác.
Tràn Hạo nhìn theo bóng lưng của Gia Đuyên trong lòng anh hơi sửng sờ với hành động kiêu ngạo này của cô, càng ngày anh càng tò mò muốn biết lai lịch về cô siêu mẫu này.
Khi trở về công ty giải trí Minh Hạo, Tràn Hạo vừa bước vào văn phòng vừa nói với Tạ Chánh lúc này đang đi phía sau của anh.
“Tạ Chánh, cho người điều tra Gia Duyên.”
“Dạ, Tràn Thiếu.”
Tạ Chánh cung kính nói, trong long thầm nghĩ chắc Tràn Hạo đã có hứng thú với cô người mẫu này.
Khi Mạnh Hùng trở về biệt thự Mạnh Viên, anh kể lại chuyện của Tràn Hạo và Gia Duyên cho Kiều Nhi nghe.
Kiều Nhi nghe anh kể đến khúc Gia Duyên nói móc Tràn Hạo bao nuôi Lý Kỳ, Kiều Nhi dùng tay vỗ mạnh lên đùi của mình một cái.
Cô cười thỏa thích nhìn Mạnh Hùng nói với giọng thích thú.
“Hùng, em rất thích Gia Duyên.
Cuối cùng Hạo cũng có ngày bị phụ nữ chỉnh thê thảm như vậy.
Em muốn làm bạn với cô ấy.
Ha ha ha ha.”
Nghĩ đến nét mặt khó coi của Tràn Hạo khi bị những lời lẽ sắc bén của Gia Duyên nói đến không biết phản bác lại như thế nào.
Kiều Nhi không thể nào kiềm chế được bản thân của mình mà bật cười thành tiếng.
Mạnh Hùng yêu thương vươn tay kéo
Kiều Nhi sát vào lòng mình, tay anh chòang qua eo cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.
Trong lòng Mạnh Hùng cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Anh khom xuống đặt lên tóc của cô một nụ hôn dịu dàng.
“Sao em lại vui đến như vậy, anh thấy Hạo đã gặp khắc tinh của cậu ấy.”
“Phải!
Anh nói đúng, Gia Duyên chính là khắc tinh trong đời của Hạo.”
Tràn Hạo vừa xuất hiện tại công ty giải trí Ngôi Sao Sáng, thì đã có người giao bó hoa hồng này đến đây.
Không cần nghĩ cũng biết bó hoa hồng này là tặng cho Lý Kỳ.
Tạ Chánh là người phụ trách tặng hoa tặng quà cho phụ nữ của Tràn Hạo, anh không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhoi này.
Tràn Hạo nghĩ những việc dỗ dành phụ nữ như tặng quà và hoa là điều không cần thiết, anh không muốn lãng phí thời gian của mình.
Khuôn mặt của Lý Kỳ lộ ra vẻ kiêu hãnh rõ ràng, cô dùng ánh mắt đắc ý nhìn thẳng vào mặt của Gia Duyên.
Gia Duyên vẫn thảnh thơi ngồi đó khuôn mặt kiêu ngạo của cô không hề hiện lên tia tò mò hay thích thú, về bó hoa hồng trên tay của cậu thanh niên giao hàng.
Tràn Hạo chuyển tầm mắt của mình vào người của Gia Duyên, anh muốn biết cô có giống như những người phụ nữ khác hâm mộ hư vinh hay không.
Không biết vì sao khi anh nhìn thấy nét mặt thờ ơ không quan tâm của cô, dưới tận đáy lòng của anh lại hiện lên tia vui mừng cùng với sự chờ mong.
“Wow hoa này thật đẹp lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy.”
“Bó hoa hồng này rất đắt tiền chắc là tặng cho Chị Lý Kỳ rồi, không ngờ Tràn Thiếu lại lãng mạn đến như vậy.”
“Hai người họ nhìn thật xứng đôi, hèn gì Tràn Thiếu lại coi trọng chị Lý Kỳ như vậy.”
Tiếng xì xào bàn tán của mấy người chung quanh về bó hoa hồng này, càng khiến cho Lý Kỳ nở mặt nở mày. Cô không biết hôm nay là ngày gì mà Tràn Hạo lại tặng cho cô loại hoa hồng đặc biệt này.
Mạnh Hùng nhìn thấy bo hoa hồng, ánh mắt của anh chợt phát sáng.
Lần trước khi anh và Kiều Nhi dự buổi triển lãm hoa ở Anh, anh đã nhìn thấy loại hoa hồng qúy hiếm này.
Anh định mua để tặng cho Kiều Nhi, nhưng Kiều Nhi chỉ thích hoa lan mà thôi.
Mạnh Hùng không ngờ Tràn Hạo lại phóng khoái và lãng mạn đến như vậy, cố tình chuyển hoa này bằng máy bay từ Anh về đây, để tặng cho Lý Kỳ.
Cậu thanh niên giao hàng đi xăm xăm đến mục tiêu của mình.
Trong lúc cậu ta gần đến trước mặt của Lý Kỳ, đột nhiên quay sang lễ phép nhìn Gia Duyên nói.
“Chị Crystal, xin mời chị ký tên nhận hoa.”
Lúc này sắc mặt của Lý Kỳ trở nên tối sầm, khuôn mặt xanh mét vì cảm thấy xấu hổ.
Cô không dám ngước mặt lên nhìn ai, sợ đụng phải ánh mắt chế nhạo của tất cả mọi người chung quanh.
Gia Duyên không hề kinh ngạc, nhìn thấy bó hoa hồng Juliet cô biết ngay là tặng cho cô.
Châu Ân lấy từ trong túi sách của Gia Duyên ra một cây bút Montblanc màu xanh, cung kính đưa cho cô.
Thật ra thì Gia Duyên có một thói quen, nếu cần phải dùng đến bút thì cô chỉ dùng cây bút của cô.Trịnh Phó Hàn hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cây bút trên tay của Gia Duyên.
Cây bút Montblanc này là hàng phát hành có số lượng, anh rất thích nhưng mua không được.
Không biết Gia Duyên đã dùng cách gì mà có thể sở hữu được nó.
Thấy Gia Duyên ký tên nhận hàng xong, cậu thanh niên liền lấy trong túi của mình ra bức ảnh của cô đưa đến trước mặt của Gia Duyên.
“Chị Crystal, em là fan hâm mộ của chị.
Chị có thể ký tên tặng cho em có được không?.”
Gia Duyên nhìn cậu thanh niên nở một nụ cười ngọt ngào, cô cầm bức ảnh lên nói với giọng dịu dàng.
“Em tên gì? Để chi ký tặng cho em.”
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, họ không ngờ một người kiêu căng như Crystal cũng có bộ mặt dịu dàng đáng yêu đến như vậy.
“Em tên Nhật Hưng, cảm ơn chị.”
Cậu thanh niên vui mừng nói với giọng hứng hỡ.
Mỗi khi Tràn Hạo nhìn thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Gia Duyên với đàn ông, trong lòng anh lại hiện lên cảm giác phẫn nộ.
Anh hận không thể xé nát cái bộ mặt dâm đãng quyến rũ này của cô.
Nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Tràn Hạo, Lý Kỳ cảm giác lo lắng trong lòng.
Cô không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, mỗi lần Tràn Hạo gặp mặt Gia Duyên tâm tình của anh lại dao động mạnh đến như vậy.
Trên khuôn mặt lãnh đạm của Tràn Hạo không bao giờ biểu lộ ra tâm tư thật sự của anh.
Nhưng không biết vì sao từ lúc Gia Duyên xuất hiện, Tràn Hạo không thể kiềm chế được hỷ nộ của mình.
Lý Kỳ sợ vị trí của mình trong lòng của Tràn Hạo sẽ bị Gia Duyên thay thế.
Nghĩ đến đây cô càng hận Gia Duyên hơn, cô nhất định phải khiến cho Gia Duyên thân bại danh liệt.
Tới lúc đó Gia Duyên sẽ không còn là mối đe dọa đối với cô.
Sau khi cậu thanh niên giao hàng cẩn thận đưa bố hoa hồng Juliet cho Gia Duyên.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, cô nhìn cũng không nhìn tới liền quăng nó thẳng vào sọt rác bên cạnh.
“Châu Ân, Tiểu Hồng chúng ta về.”
Gia Duyên lên tiếng với Châu Ân và Tiểu Hồng, rồi cô cao ngạo ngẩn cao đầu của mình bước ra khỏi công ty giải trí Ngôi Sao Sáng.
Để lại không biết là bao nhiêu ánh mắt tiếc nuối, nhìn vào bó hoa hồng quý giá đang nằm thê thảm trong sọt rác.
Tràn Hạo nhìn theo bóng lưng của Gia Đuyên trong lòng anh hơi sửng sờ với hành động kiêu ngạo này của cô, càng ngày anh càng tò mò muốn biết lai lịch về cô siêu mẫu này.
Khi trở về công ty giải trí Minh Hạo, Tràn Hạo vừa bước vào văn phòng vừa nói với Tạ Chánh lúc này đang đi phía sau của anh.
“Tạ Chánh, cho người điều tra Gia Duyên.”
“Dạ, Tràn Thiếu.”
Tạ Chánh cung kính nói, trong long thầm nghĩ chắc Tràn Hạo đã có hứng thú với cô người mẫu này.
Khi Mạnh Hùng trở về biệt thự Mạnh Viên, anh kể lại chuyện của Tràn Hạo và Gia Duyên cho Kiều Nhi nghe.
Kiều Nhi nghe anh kể đến khúc Gia Duyên nói móc Tràn Hạo bao nuôi Lý Kỳ, Kiều Nhi dùng tay vỗ mạnh lên đùi của mình một cái.
Cô cười thỏa thích nhìn Mạnh Hùng nói với giọng thích thú.
“Hùng, em rất thích Gia Duyên.
Cuối cùng Hạo cũng có ngày bị phụ nữ chỉnh thê thảm như vậy.
Em muốn làm bạn với cô ấy.
Ha ha ha ha.”
Nghĩ đến nét mặt khó coi của Tràn Hạo khi bị những lời lẽ sắc bén của Gia Duyên nói đến không biết phản bác lại như thế nào.
Kiều Nhi không thể nào kiềm chế được bản thân của mình mà bật cười thành tiếng.
Mạnh Hùng yêu thương vươn tay kéo
Kiều Nhi sát vào lòng mình, tay anh chòang qua eo cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.
Trong lòng Mạnh Hùng cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Anh khom xuống đặt lên tóc của cô một nụ hôn dịu dàng.
“Sao em lại vui đến như vậy, anh thấy Hạo đã gặp khắc tinh của cậu ấy.”
“Phải!
Anh nói đúng, Gia Duyên chính là khắc tinh trong đời của Hạo.”
Danh sách chương