Tại bar Night Angel hai tên láo xược kia, đã bị Phi Dạ nhốt vào trong một căn phòng được thuộc hạ của anh canh giữ cẩn thận.

Hai tên thuộc hạ đứng nghiêm trang trước cửa, đột nhiên bị hai người đàn ông không rõ lai lịch tấn công bất thình lình, làm cho họ không kịp trở tay.

Chỉ trong vài chiêu ít ỏi hai người đàn ông thần bí đã đánh ngất đi hai tên thuộc hạ của Phi Dạ.

Họ xông thẳng vào trong phòng nhìn thấy hai tên to gan lớn mật giám đụng vào tiểu thư đang bị trối lại ngồi trong một gốc tối của căn phòng.

Một người đàn ông mặt lạnh như tảng băng, rút khẩu súng từ trong người của mình ra nhìn hai tên đó nói với giọng chứa đựng trùng trùng nguy hiểm.

“Ai đã sai khiến hai người?.”

Hai tên đàn ông ngồi bẹt dưới mặt đất, nhìn thấy hai người đàn ông trên khuôn mặt hiện lên sự tàn bạo tay thì cầm súng.

Trong lòng họ hốt hoảng vô cùng, họ chỉ nhận tiền phục vụ một cô người mẫu và chụp hình khỏa thân của cô ta mà thôi.

“Tôi......tôi không biết đối phương là ai, chúng........chúng tôi chỉ biết người đó là phụ nữ.

Khi làm xong việc tiền sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của chúng tôi.”

Một người đàn ông hoảng sợ ngồi dưới mặt đất, nhìn hai người nói với giọng run run.

Nghe xong những gì họ muốn nghe từ miệng của hai tên đó.

Một người đàn ông thần bí với thần sắc như ma quỷ, không cho họ cơ hội để cầu xin tha mạng, liền bóp cò nổ súng giết chết hai người không một chút lưu tình.

“Pằng........pằng.......”

Tiếng súng vừa vang lên Phi Dạ và Bạch Tử Long từ trên lầu vội vã chạy xuống, xông thẳng vào trong phòng.

Hai người thật kinh ngạc nhìn nhau bằng ánh mắt khó tin.

Ở trên địa bàn của bang Phi Long mà họ có thể ra tay giết người một cách gọn ghẽ, thần không biết quỷ không hay như vậy.

“Phi Dạ, báo cáo với chủ nhân.

Tôi sẽ cho người điều tra thân phận của bọn họ.”

“Được!

Bọn người này thật không xem ai ra gì.

Đánh chó cũng phải kiêng chủ nhà, muốn ở địa bàn của chúng ta giết ai hay đối phó với ai, cũng phải hỏi qua chúng ta một tiếng.”

Phi Dạ tức giận lên tiếng, bang Phi Long không phải là bang phái, để

mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.

Sau khi Tràn Hạo bế Gia Duyên trở về phòng của mình, nhìn thấy cảnh cô vì bị ảnh hưởng của thuốc kích thích mà khó chịu đến như vậy, trong lòng anh mang theo cơn thịnh nộ quay trở lại bar Night Angel.

Lúc này chỉ còn lại Mạnh Hùng và Nam Liệt, Lôi Lạc Thiên vì sợ

Trình Lam mệt mỏi nên đã đưa cô về trước.

Còn về phần của Kiều Nhi, cô đã đi cùng với Hàn Mạc trở về biệt thự Nam Viên để thăm Nam Cường.Tràn Hạo nóng giận dùng tay xô mạnh cánh cửa phòng của Nam Liệt ra.

“Bangggggggg...........”

Cánh cửa bị anh đẩy ra đụng vào bức tường phía sau vang lên tiếng động chối tai, làm cho Nam Liệt và Mạnh Hùng đang ngồi trên ghế sofa ngay chính giữa phòng bất giác quay đầu lại nhìn Tràn Hạo.

Mạnh Hùng nâng ly rượu đỏ trên tay của mình lên uống một ngụm, cặp mắt nguy hiểm của anh hơi nheo lại nhìn Tràn Hạo, miệng thốt ra một câu nói với Nam Liệt ngồi bên cạnh.

“Thấy không, tôi đã nói cậu ta chắc chắn sẽ quay trở lại.”

Nam Liệt nhếch môi cười nhẹ, anh dùng ánh mắt thích thú nhìn Tràn Hạo, rốt cuộc Tràn Hạo cũng có ngày đứng ngồi không yên vì phụ nữ.

Nhưng điều đáng chết nhất chính là Tràn Hạo cũng không biết được, những cơn phẫn nộ trong lòng mình đều là vì Gia Duyên mà ra.

Tràn Hạo mang theo một bụng tức giận, ngồi bịch xuống sofa bên cạnh của Mạnh Hùng.

Anh vươn tay cầm hộp cigar trên bàn lên rút ra một điếu.

Ngô Đức đang cung kính đứng bên cạnh Mạnh Hùng, liền bước tới châm lửa cho anh.

Tràn Hạo với khuôn mặt muốn giết người, tay cầm điếu cigar đưa đến mép môi của mình hít vào một hơi.

Anh bực bội phun ra một ngụm khói đen dày đặc, mang theo tâm trạng phiền muộn của anh ra ngoài.

“Chuyện gì mà cậu lại nóng giận đến như vậy?.”

Mạnh Hùng biết nguyên nhân làm Tràn Hạo phẫn nộ, nhưng anh cố tình làm như không biết hỏi.

“Không gì, chỉ nhìn thấy hai tên vừa rồi thật chướng mắt mà thôi.”

Tràn Hạo đưa điếu cigar đến cái gạt tàn, anh dùng ngón tay trỏ vỗ vỗ nhẹ lên nó.

Những tro tàn từ đầu điếu cigar rơi xuống cái gạt tàn nằm gọn bên trong.

“Vậy cậu định xử lý hai tên đó như thế nào?.”

Nam Liệt thật thoải mái đặt hai tay của mình gác thẳng lên thành ghế sofa, nhướng mày nhìn Tràn Hạo nói.

“Xử lý như thế nào? Hừ.... Tôi sẽ khiến hai tên đó biến mất khỏi Thành Phố S này.”

Tràn Hạo hừ lạnh một tiếng rồi dùng giọng căm phẫn nghiến răng mà nói.

Mạnh Hùng nhìn Nam Liệt, anh không ngờ lần này Tràn Hạo lại nổi giận đến như vậy.

Nếu đổi lại là trước đây Tràn Hạo sẽ cho người đánh hai tên đó một trận, cho chừa cái thói sàm sỡ rồi thả bọn họ đi.

Nhưng hôm nay Tràn Hạo lại muốn lấy luôn, cái mạng chó của bọn họ.

Trong lúc ba người đang ngồi nói chuyện, Phi Dạ từ bên ngoài bước vào.

Trên khuôn mặt đẹp trai của anh, hiện lên sự bực tức cùng với vẻ khó tin.

“Chuyện gì?.”

Nam Liệt nhìn thấy nét mặt khó hiểu của Phi Dạ liền lên tiếng.

“Chủ nhân......”

Phi Dạ do dự mòt chút nhìn Tràn Hạo rồi mới cung kính nói với Nam Liệt.

“Chủ nhân, hai tên vừa rồi đã bị hai người đàn ông thần bí giết chết ngay trong bar của chúng ta.”

Cặp mắt sâu thâm thẳm của Nam Liệt hiện lên những tia máu đỏ làm cho Phi Dạ hoảng sợ trong lòng.

“Các người làm việc như thế nào?

Có người lẻn vào đây giết người, mà không một ai hay biết.”

Nam Liệt nộ khí xông thiên, anh đập mạnh bàn tay to lớn của mình xuống mặt bàn.

“Bangggggggg................”

Phi Dạ giật nảy mình vì hành động này của Nam Liệt, trong lòng anh hổ thẹn nhìn Nam Liệt nói.

“Chủ nhân, thuộc hạ đã xem camera theo dõi, cử chỉ và hành động của hai người lẻn vào đây vô cùng chuyên nghiệp, không phải là những kẻ giết người tầm thường.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện