Lý Kỳ nhìn Kiều Nhi nở một nụ cười niềm nở, cô biết Kiều Nhi là người phụ nữ mà Mạnh Hùng côi trọng nhất nên muốn thiết lập quan hệ tốt với Kiều Nhi.

Kiều Nhi không nói gì cô chỉ lịch sự gật đầu chào hỏi.

Bên cạnh của Ngạn Thắng là cô người mẫu Trương Diệu, đang được công ty giải trí Minh Hạo lăng xê.

Cô ta vừa nhìn thấy ông chủ lớn Tràn Hạo và Lý Kỳ liền bước tới chào hỏi.

“Xin chào Tràn Thiếu, chị Lý Kỳ.”

Trương Diệu nhìn hai người gật đầu chào hỏi, rồi quay sang nhìn Lý Kỳ nói.

“Chị Lý Kỳ, cái đầm Chanel này mặc trên người chị, còn đẹp hơn trên người của cô người mẫu trên tạp chí nữa.”

Trương Diệu tươi cười thốt lên những lời nịnh nọt.

Lý Kỳ nhìn thấy cử chị nịnh hót và lời nói khen ngợi của cô ta, trên khuôn mặt đắc ý của cô liền hiện lên vẻ dương dương tự đắc.

Cô nhìn Trương Diệu nói với giọng tự hào.

“Đây là cái đầm mà đích thân Hạo cố tình đặt từ Paris về cho tôi, ở Thành Phố S này chỉ có duy nhất một cái mà thôi.”

Tràn Hạo nghe cô nói vậy anh cũng không nói gì, anh biết Lý Kỳ là người hay khoe khoang.

Những việc tặng hoa tặng quà cho phụ nữ đều do Tạ Chánh tự quyết định anh không quan tâm đến.

“Tràn Thiếu thật coi trọng đến chị.”

Trương Diệu nhìn Lý Kỳ nói với giọng hâm mộ, hôm nay là lần đầu tiên cô được Ngạn Thắng để ý tới.

Cô tự nói với bản thân của mình, cô nhất định phải giống như Lý Kỳ là người phụ nữ duy nhất của Tràn Hạo.

Cô phải làm người phụ nữ duy nhất của Ngạn Thắng mà thôi.

Kiều Nhi đứng một bên nghe hai người nói chuyện mà trong lòng khinh thường.

Cô ghét nhất là những người phụ nữ giống như họ, chỉ biết lợi dụng đàn ông để leo lên vị trí cao nhất trong sự nghiệp của mình.

“Tràn Thiếu, xin chào ngài tôi là quản lý của Cẩm Tú.”

Phó Cảnh vừa nói vừa đẩy Cẩm Tú đến trước mặt của Tràn Hạo.

Anh muốn Cẩm Tú được công ty giải trí Minh Hạo ký hợp đồng.

“Xin chào Tràn Thiếu.”

Cẩm Tú vừa nói vừa cười ngọt ngào, trong ánh mắt của cô hiện lên tia sợ sệt không dám nhìn thẳng vào mặt của anh.

“Cô là người mẫu hay diễn viên?.”

Tràn Hạo dùng án mắt thâm dò quan sát Cẩm Tú từ trên xuống dưới hỏi.

“Tràn Thiếu, Cẩm Tú là người mẫu hiện tại em ấy vừa mới hết hợp đồng trong tay, nên muốn được vào công ty giải trí Minh Hạo làm người mẫu.”

Phó Cảnh dùng giọng ân cần và cung kính nói với Tràn Hạo, công ty giải trí Minh Hạo là một công ty lớn ai nấy đều muốn được ký hợp đồng cùng.

Chỉ cần được Tràn Thiếu lăng xê thì sự nghiệp của họ sẽ lên như diều gặp gió.”Tạ Chánh, chuẩn bị hợp đồng ngày mai ký với cô Cẩm.”

“Dạ, Tràn Thiếu tôi sẽ chuẩn bị.”

Tạ Chánh cung kính nhìn Tràn Hạo nói.

Cẩm Tú nghe Tràn Hạo nói vậy trong lòng cô mừng đến khó tả, bây giờ ba cô đang bệnh nặng nằm trong bệnh viện cần tiền để thay thận.

Nếu cô không được công ty của Tràn Hạo ký hợp đồng, thì cô không biết phải kiếm đâu ra đủ tiền để lo cho ba cô.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện đột nhiên Ngô Phong lên tiếng.

“Sao tôi đến đây từ nãy giờ mà không thấy nữ chính của ngày hôm nay.”

Ngô Phong thắc mắc hỏi Trịnh Phó Hàn, đáng lẽ ra Crystal phải có mặt ở đây từ sớm.

Ngạn Thắng nghe Ngô Phong nói vậy mới nhớ đến siêu mẫu mà ai nấy đều đang bàn tán xôn xao.

Trương Diệu nghe nhắc đến Crystal trong ánh mắt cô chợt hiện lên tia khinh thường, cô dùng giọng chán ghét nói.

“Cô ta vừa mới đến đây mà đã lên mặt không xem ai ra gì.

Tôi nghe những người trong ngành, phê bình về nhân phẩm của cô ta.

Họ nói cô ta rất phách lối, không thích giao tiếp với bất kỳ ai.”

Tràn Hạo nghe nhắc đến Crystal trong ánh mắt anh chợt thay đổi, từ một con ngươi sắc bén đột nhiên trở nên u ám hẳn đi.

Kiều Nhi nhìn thấy được sự thay đổi trong ánh mắt của Tràn Hạo.

Cô rất hiếu kỳ muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

“Hùng, em thấy Tràn Hạo có gì đó thất thường.

Mỗi khi nhắc đến cô gái Crystal kia, anh ấy liền có phẩn ứng rất kỳ lạ.”

Mạnh Hùng nhìn sang Tràn Hạo, trong ánh mắt anh chợt hiện lên sự đồng tình.

Mạnh Hùng vỗ nhẹ nhàng lên mu bàn tay mềm mại của Kiều Nhi đang choàng qua tay mình.

“Em đừng quá đa nghi, Hạo không có gì đâu.”

Dù Mạnh Hùng có cố tình che giấu nhưng Kiều Nhi cũng biết chắc trong chuyện này không đơn giản.

Nếu anh không muốn nói thì cô cũng không ép, tự mình cô sẽ tìm ra đáp án.

Trong lúc mọi người đang bàn tán về sự kiêu căng của siêu mẫu Crystal, thì cô từ bên ngoài cửa cùng với Châu Ân quản lý của mình bước vào.

Trên người cô là bộ váy dạ hội màu trắng của thương hiệu Chanel chuẩn bị tung ra thị trường vào mùa tới, chỉ mới ra mắt trên tạp chí mà thôi.

Váy dạ hội được thiết kế theo kiểu không dây, cổ hình trái tim bó sát vào thân hình gợi cảm của cô, chân Crystal mang đôi giày cao gót làm bằng thủy tinh phát hành có số lượng của Prada.

Thất cả ánh mắt của mọi người có mặt đều nhìn chằm chằm vào người cô.

Họ biết siêu mẫu Crystal là một người đẹp nhưng họ không ngờ sắc đẹp của cô lại hút hồn đến như vậy.

Bộ váy màu trắng hòa lẫn với làn da trắng như tuyết của cô nhìn vào thật tao nhã và sang trọng, cặp mắt màu xanh lam càng tôn thêm sức cám dỗ của cô.

Khuôn mặt của Crystal đẹp một cách lạ thường, nó hiện lên sự thanh khiết y như một thiên thần, nhưng lại lạnh lùng hơn cả một tản băng, làm cho người nhìn vào bị mê muội trong giây lát.

Cô kiêu ngạo ngẩn đầu lên cao tao nhã bước đi chậm rãi đến trước mặt của Mạnh Hùng, Tràn Hạo, Trịnh Phó Hàn, Ngô Phong và Ngạn Thắng.

“Xin lỗi Mạnh tổng, Trịnh tổng tôi vừa chụp xông hình bìa cho tạp trí liền đến đây ngay.”

Crystal nhìn hai người nói với giọng lạnh lùng không cảm xúc.

Ánh mắt ngạo mạn của cô không hề liếc nhìn đến Tràn Hạo một cái.

“Không sao, chỉ cần cô Crystal có mặt là được.”

Ngạn Thắng nhìn Crystal không chớp mắt nói, anh cũng bị sắc đẹp của cô làm cho điêu đứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện