Tràn Hạo ngồi bẹt xuống sofa trước mặt Nam Liệt, anh vươn tay cầm lấy điếu cigar trên bàn lên.

Bạch Tử Long đứng bên cạnh liền bước tới, cung kính mồi điếu cigar cho anh.

Tràn Hạo cầm điếu cigar lên hít vào một hơi thật sâu, anh ngã đầu về phía sau phun ra làn khói đen dày đặc, ánh mắt lim dim hưởng thụ cảm giác sảng khoái từ điếu cigar đem đến cho anh.

Nhìn thấy Tràn Hạo như vậy Nam Liệt nộ khí xông thiên, anh rút từ trong túi áo của mình ra, khẩu súng Truy Hồn bực bội ném mạnh nó xuống mặt bàn trước mặt Tràn Hạo.

“Bụp..........”

Tràn Hạo kinh ngạc nhìn xuống nơi phát ra âm thanh vạt nặng rơi xuống.

Hiện ra trước mặt của anh là khẩu súng Truy Hồn, anh khó hiểu nhìn Nam Liệt nói.

“Đây là ý gì?.”

“Hư...................................

Ý gì? Cậu không hiểu sao, tôi nghĩ cậu đã ăn gan hùm mật gấu.

Thây gì để Tần gia phanh thây của cậu, hay để tôi làm người tốt cho cậu một phát súng chầu diêm vương cho xong.”

Nam Liệt hừ lạnh một tiếng rồi nói với giọng nóng giận, tới giờ ngày mà Tràn Hạo còn chưa biết mình đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

“Cậu nói gì tôi không hiểu gì cả?

Cái gì là ăn gan hùm mật gấu, cái gì là Tần gia?”

Tràn Hạo nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt khó hiểu, anh đã làm gì mà lại khiến Nam Liệt nổi trận lôi đình.

“Không hiểu!

Phụ nữ trên thế gian này bộ chết hết rồi sao?

Ai cậu không đụng đến, lại đụng đến con gái cưng của Tần gia bên Italy.”

Nam Liệt cau mày nói với giọng vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén không hề rời khỏi người của Tràn Hạo.

“Tần gia bên Italy.

Chẳng lẽ Gia Duyên là người của Tần gia?.”

Tràn Hạo nhìn Nam Liệt nói trong sự kinh ngạc, anh nhớ lại lần đầu tiên anh gặp mặt cô là ở bên Italy.

“Bây giờ cậu mới biết, lần trước lúc Tần Gia Uy bị ám sát, Gia Duyên đã nhờ Mạnh Hùng âm thầm dùng máy bay riêng đưa cô ấy về Italy thăm Tần Gia Uy.

Lúc đó tôi và Hùng mới biết cô ta chính là em gái của Tần Gia Uy, con gái duy nhất của nhà họ Tần.”

Nam Liệt nhìn Tràn Hạo nghiêm túc nói.

Tràn Hạo không nói gì anh trầm tư một chút trong lòng thầm nghĩ.

“Vậy lần trước mình đã hiểu lầm Gia Duyên, cô ấy không phải cùng Trịnh Phó Hàn đi nghỉ mát, mà bay về Italy để thăm Tần Gia Uy.”

Suy nghĩ này léo lên trong lòng anh, làm anh cảm giác vui vẻ hẳn lên, thì ra cô không phải là loại phụ nữ lẳng lơ như anh nghĩ.

Nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của Tràn Hạo hiện lên ý cười, con ngươi đen nhánh của Nam Liệt càng trở nên u ám hơn.

Giọng nói âm lãnh của Nam Liệt làm Tràn Hạo giật nảy mình.

“Cậu vui mừng cái quái gì?

Cậu hãy tự đào cái mộ để chôn mình cho xong.”

Hai chữ cuối cùng Nam Liệt dùng giọng phẫn nộ mà gầm lên, anh đang lo lắng cho Tràn Hạo vậy mà Tràn Hạo lại không tỏ ra gì là lo ngại mà còn ngồi đó suy tư.

Tràn Hạo nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt không quan tâm nói.

“Người của Tần gia thì sao?

Chỉ cần tôi muốn thì ai cũng không cản nổi.”

Tràn Hạo thốt ra những lời ngong cuồng này làm cho Nam Liệt tức muốn hộc máu.

Tràn Hạo không phải là người trong hắc đạo, nên không biết Tần gia ra tay độc ác đến cỡ nào.

“Tôi nghe nói lúc Gia Duyên còn đi học, có một lần một cậu thanh niên không biết thân phận thật sự của cô ấy dám giở trò sàm sỡ với cô.

Chỉ trong vòng một ngày cả gia đình của hắn chết một cách thần không biết quỷ không hay, không ai biết vì nguyên nhân gì.

Cậu cũng biết những người có thể cho con của mình vào được trường nổi tiếng đó, thì thân phận của họ cũng không phải là dạng tầm thường.

Vậy mà Tần gia có thể tiêu diệt một các gọn gàn như vậy, cũng đủ chứng tỏ thế lực của Tần gia mạnh đến cỡ nào, hiện tại Tần gia là bá chủ bên Italy.”

Nghe Nam Liệt nói vậy Tràn Hạo không hề tỏ ra lo lắng gì, anh ngồi thỏai mái ngã lưng về phía sau ghế nhìn Nam Liệt nói.

“Vậy thì sao?

Từ trước tới giờ tôi không hề biết chữ sợ viết như thế nào.”

Tuy anh không phải là người trong hắc đạo, nhưng anh cũng không phải là loại công tử bột.

Từ nhỏ Tràn Hạo đã cùng Mạnh Hùng và Lôi Lạc Thiên huấn luyện đặc biệt.

Dù không có thế lực của riêng mình trong hắc đạo, nhưng anh vẫn có thể tự do mà sai khiến người của Nam Liệt, Mạnh Hùng và Lôi Lạc Thiên.

Đừng nghĩ anh là một công tử ăn chơi, tâm tư của anh vô cùng sâu xa không ai có thể đóan được trong lòng anh đang nghĩ gì.

Trong lúc này từ ngoài cửa Hàn Mạc bước vào, Lưu Bằng và Lưu Xuyên cung kính đi theo sau cô.

Hàn Mạc vừa buớc vào cửa liền quan sát sắc mặt của Nam Liệt.

Nhìn thấy cơn giận dữ trong ánh mắt của anh, rồi nhìn xuống khẩu súng Truy Hồn trên bàn.

Cô biết anh rất coi trọng người anh em tốt này, nên mới khẩn trương đến như vậy.

Nhưng ngược lại với vẻ mặt nghiêm túc của Nam Liệt, Tràn Hạo thì thoải mái hơn nhiều trên khuôn mặt của anh không hề tỏ ra chút gì là lo lắng.

Hàn Mạc quan sát Tràn Hạo trong lòng thầm nghĩ.

“Tràn Hạo quả thật làm người ta không yên tâm, dù ở trong hoàn cảnh gì đi chăng nữa, anh ấy vẫn có thể giữ bình tĩnh.

Điều đáng sợ nhất chính là trên khuôn mặt bất cần đời của anh ấy, không hề biểu hiện ra tâm tư thật sự của mình.”

Cô bước đi tao nhã đến ngồi xuống bên cạnh của Nam Liệt, tay cô dịu dàng đặt lên bàn tay ấm áp của anh.

Ánh mắt phát ra lửa giận của Nam Liệt khi nhìn vào Hàn Mạc liền thay đổi thành ánh mắt dịu dàng yêu thương, anh không muốn Hàn Mạc phải vì anh mà lo lắng.

“Liệt anh yên tâm, bên Gia Duyên em đã xử lý xong.”

Tràn Hạo nghe Hàn Mạc nói vậy liền quýnh lên, anh không biết cô đã dùng thủ đoạn bạo lực gì để xử lý Gia Duyên.

“Hàn gia, cô đã làm gì với cô ấy?.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện