Gia Duyên đang ngồi dưới mặt đất, nép thân thể mảnh mai của mình sát vào bức tường lạnh lẽo phía sau, cặp mắt sắc bén quan sát chung quanh.

Lúc này từ bên ngoài cửa tên đại ca dẫn đầu đưa Lý Kỳ bước vào trong.

Lý Kỳ với nét mặt hứng hỡ đi theo sau tên đại ca, vì sắp được xem một màn kịch vui.

Khi Lý Kỳ nhìn thấy Gia Duyên thật thê thảm, quần áo nhếch nhác trong lòng cô cảm giác thật hả hê.

"Không phải thường ngày cô kiêu ngạo lắm sao?

Sao bây giờ lại nhìn sa sút đến như vậy?."

Lý Kỳ nhếch môi cười nham hiểm, nói với giọng giễu cợt.

"Là cô!."

Gia Duyên nhìn Lý Kỳ nói, cô không ngờ người muốn hại cô chính là Lý Kỳ.

Cô còn tưởng họ là vì Tần gia nên mới bắt cô.

Đôi môi gợi cảm của Gia Duyên bất giác công lên thành một nụ cười khinh miệt.

Cô còn tưởng Lý Kỳ là một người thông minh, thật không ngờ cô ta lại là một người đần độn nhất.

Dám vuốt râu hùm trên miệng cọp, chỉ sợ dù Lý Kỳ có tám cái mạng cũng không thể thoát khỏi người của Tần gia.

Ánh mắt của Tràn Hạo hiện lên ngọn lửa chết chóc, khi anh nghe được giọng nói hống hách của Lý Kỳ.

Trong lòng anh cảm giác thất vọng vô cùng, anh không ngờ cô lại ở sau lưng anh làm ra nhiều việc độc ác đến như vậy.

Thì ra mọi chuyện đều do anh ma ra, anh nôn nóng nhấn mạnh chân mình xuống cần ga, chiếc xe tăng tốc phóng như bay về phía trước.

"Phải là tôi thì sao?

Lần trước tại quán bar Night Angel không thể làm hại đến cô, tới Lam Hưng cũng bị thất bại không làm gì được cô.

Cô biết tôi ghét cô đến cỡ nào không?".

Lý Kỳ nhìn Gia Duyên bằng ánh mắt thăm độc, nghiến răng nói với giọng căm phẫn.

"Là vì Tràn Hạo?"

Gia Duyên nhìn Lý Kỳ nói, phụ nữ ganh ghét lẫn nhau đều do đàn ông mà ra.

"Phải!

Tôi hận cô, hận cô có thể chiếm được trái tim của Hạo."

Gia Duyên nghe Lý Kỳ nói vậy, trên khuôn mặt diểm lệ của cô chợt hiện lên một nụ cười chua xót.

"Lý Kỳ, cô nhầm rồi.

Người chiếm được trái tim của Hạo không phải là tôi.

Tôi chỉ là vật thay thế mà anh ấy dùng để quên đi Sở Hương mà thôi."

Gia Duyên nói ra những lời cay đắng này, trong lòng cô cũng cảm giác đau đớn như trái tim của mình đang bị ai đó bóp thật chặt lại.

Tràn Hạo nghe Gia Duyên nói vậy trái tim của anh đột nhiên hiện lên cảm giác đau nhói, hơi thở cũng vì vậy mà trở nên nặng nề hơn.

Anh biết trong lòng cô đã có anh, chắc cô phải đau khổ lắm mới có thể nói ra những lời xót xa này.

"Cô còn biện bạch để làm gì, dù cô có nói gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không tin.

Từ lúc cô xuất hiện đến nayHạo đã không đụng vào tôi, cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao?"

Càng nghĩ Lý Kỳ càng thêm tức giận, cô quay sang nói với tên đại ca cầm đầu bằng giọng nóng nảy.

"Các người còn đứng đó để làm gì?

Còn không ra tay."

""Kétttttttt.........."

Tiếng thắng xe vang lên, xe của Tràn Hạo và Bạch Tử Long đến trước cửa của căn nhà hoang một lượt.

Bạch Tử Long cùng với thuộc hạ của mình mở đường cho Tràn Hạo.

Tràn Hạo gấp gáp xuống xe xông thẳng vào trong.

Những tên canh chừng cửa đều bị thuộc hạ của Bạch Tử Long chế ngự.

Hai tên canh chừng Gia Duyên nghe Lý Kỳ nói vậy liền khoái chí trong lòng.

Họ nhìn Gia Duyên bằng ánh mắt thèm thuồng, một tên bước tới gần Gia Duyên.

Hắn đứng trước mặt cô cởi bỏ quần áo trên người của mình quăng sang một bên.

Tên còn lại thì cầm sẵn máy quay phim, để quay lại lúc hai người đang đắm chìm trong trụy lạc.

"Cô sẽ hối hận vì hạnh động ngu xuẩn này của mình."

Gia Duyên nhìn thẳng vào mặt của Lý Kỳ nói.

Ánh mắt độc ác của Gia Duyên nhìn chăm chăm vào Lý Kỳ, làm cô cảm giác thấp thỏm không yên trong lòng.

Gia Duyên bình tĩnh dùng tay mò dưới mặt đất chung quanh, để tìm bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí để bảo vệ mình, tay cô đụng phải một cây đinh nhọn liễu.

Cô lập tức giấu nó vào trong lòng bàn tay của mình, đợi đến lúc nguy kịch cô sẽ dùng nó để giết chết tên cặn bã kia.

Tay cô vì hồi hộp nên xiết chặt cây đinh làm nó đâm thẳng vào lòng bàn tay của cô, tạo thành một vết thương thật sâu, máu chảy từ bàn tay của cô từng giọt từng giọt xuống mặt đất.

Tên cặn bã đó trên người không mặc gì xông tới người của Gia Duyên, hắn dùng tay cầm chặt vạt áo của cô định mở toang nó ra.

"Tránh ra........đừng đụng vào tôi."

Gia Duyên quýnh lên, tay cô vẫn giữ chặt vạt áo của mình hét lên trong sự ghê tởm.

Đột nhiên tiếng súng vang lên làm cho tất cả mọi người đều hốt hoảng, xoay đầu hướng về tiếng súng nổ.

"Ahhhhhhhhhh........."

Viên đạn bắn thẳng vào đầu của tên cặn bã kia, hắn chết ngay lập tức thân thể trần truồng của hắn ngã lăng xuống mặt đất trước mặt của Gia Duyên.

Gia Duyên không hề tỏa ra kinh ngạc hay sợ hãi, trong lòng cô biết trước nhất định sẽ có người đến cứu cô.

Lý Kỳ nhìn thấy Tràn Hạo với nét mặt hung tợn ánh mắt tỏa ra sát khí đằng đằng trong lòng cô hoảng hốt.

Cô lặng lẽ lùi về phía sau định âm thầm trốn khỏi nơi này, nhưng không ngờ lại bị Bạch Tử Long bắt giữ.

Thuộc hạ của Bạch Tử Long đã bao vây chung quanh, tên được gọi là đại ca cầm đầu và thuộc hạ của hắn không dám động đậy khi nhìn thấy một đám người tay cầm súng hung hăng xông vào.

Ánh mắt yêu thương dịu dàng của Tràn Hạo nhìn vào người phụ nữ trong lòng của mình.

Nhìn thấy trên người của Gia Duyên toàn là vết thương, nửa bên mặt bị đánh đến sưng phù, trái tim của Tràn Hạo đau đớn thắt lại.

Tràn Hạo bước đi hùng hổ về phía của Gia Duyên, ánh mắt nguy hiểm giống như quỷ satan hiện lên những tia mái đỏ, làm người ta nhìn vào cảm giác thất kinh trong lòng.

Tràn Hạo không thèm nhìn đến tên được gọi là đại ca kia, anh phẫn nộ cầm súng bắng liên tục vào người của hắn.

"Pằng....pằng.....pằng.....pằng......"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy cơn thịnh nộ long trời lở đất này của Tràn Hạo.

Nhất là Lý Kỳ, cô sợ đến nỗi toàn thân rung lẩy bẩy, thân thể không còn sức lực của cô ngã quỵ xuống mặt đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện