CHÚ Ý: 18++++++++++++++++

Cảm giác lạ lẫm tê tê lan tỏa toàn thân cô, anh không cho Gia Duyên phân tâm, môi của Tràn Hạo từ từ di chuyển xuống cái cổ trắng nõn, tay anh thản nhiên cởi bỏ áo ngủ trên người của Gia Duyên ra.

Cặp ngực trắng như tuyết của cô hiện ra trước mắt của anh, Tràn Hạo không do dự liền khom xuống ngậm lấy đỉnh hồng nhạy cảm của cô, anh dùng lưỡi của mình liếm nhẹ nhàng chung quanh, rồi đột nhiên anh cắn nhẹ một cái làm toàn thân Gia Duyên rung lên vì khoái lạc.

Toàn thân Gia Duyên toát mồ hôi lạnh vì kích thích, lần trước khi cô và anh làm chuyện này trong lòng cô có sự kháng cự mãnh liệt nên cảm giác cũng khác nhau.

Nhưng lần này cảm giác thỏa mãn mà Tràn Hạo đem lại cho cô làm cô rất chờ mong.

Gia Duyên sung sướng ánh mắt lim dim mơ màng nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẩm của Tràn Hạo, lúc này đã được thay thế bởi ánh mắt lu mờ của dục vọng.

Gia Duyên không tự chủ được bản thân của mình, cô vươn tay tháo thắt lưng của anh ra.

Tràn Hạo đứng lên anh lưu loát cởi bỏ y phục trên người của mình, nào là áo sơ mi, quần tây đều bị anh quăng sang một bên.

Thân thể tráng kiện của Tràn Hạo hiện ra trước mặt của Gia Duyên, lần này cô mới thật sự có can đảm quan sát thân thể vạm vỡ của anh.

Gia Duyên ngây người trong giây lát khi cô nhìn thấy cơ bắp rắn chắc cùng với cái bụng sáu múi của anh.

Tràn Hạo cúi xuống cởi bỏ quần lót chữ T trên người của cô, anh liền áp thân thể Mạnh mẽ của mình lên thân thể tuyệt đẹp của Gia Duyên.

Hai tay anh luồng nhẹ nhàng vào bàn tay của cô đặt trên đỉnh đầu, dù đang trong trạng thái mê ly nhưng Tràn Hạo vẫn kiềm chế được bản thân của mình.

Anh rất cẩn thận không dùng quá sức sợ làm động đến vết thương trên tay của cô.

Anh hôn lên trán, rồi từ từ di chuyển xuống cái mũi cao thẳng, đôi môi khiêu gợi, cái cổ trơn tru, cặp ngực căng tròn rồi xuống cái bụng bằng phẳng của cô.

Từng nơi đôi môi mỏng đầy mê hoặc của anh chạm vào làm toàn thân cô run lên vì thỏa mãn.

Gia Duyên dùng ánh mắt mê muội nhìn vào ánh mắt lờ mờ của anh.

Hai thân thể của hai người cọ sát vào nhau, Gia Duyên cảm giác được vật to lớn của anh đã vì cô mà cương cứng.

Anh nâng người của Gia Duyên lên đặt cô ngồi trên đùi của mình, hai chân cô giăng ra đặt bên hông của anh.

Từ thế này làm cho cặp ngực quyến rũ của cô ép sát vào lồng ngực vạm vỡ của anh.

Tay Tràn Hạo ôm gọn thân thể của Gia Duyên vào lòng, môi thì không ngừng thăm dò từng tắc da trên người cô.

Lúc này hạ thân của Gia Duyên đã trở nên ướt đẫm, trong lòng cô khao khát được anh lấp đầy.

Nhìn thấy hành động cùng với cử chỉ của cô, anh biết ngay đã đến lúc.

Tràn Hạo nâng cặp mông gợi cảm của cô lên để nơi tư mật nhất của cô bao phủ vật to lớn của mình.

Tràn Hạo đột nhiên thở gấp, tim anh đập loạn xạ, ánh mắt cũng trở nên mịt mù vì sung sướng.

Đôi tay cường tráng cùng với cơ bắp rắn chắc không ngừng dùng sức nâng thân thể mảnh mai của cô lên xuống theo thiết tấu.

"Um......Um........Um.........Hạo...."

"Gia Duyên.........Gia Duyên....."

Đôi môi mỏng mang theo nụ cười hấp dẫn của Tràn Hạo quyến luyến hôn khắp nơi trên cổ rồi xuống bờ vai trơn tru của cô, giọng trầm trầm chứa đựng muôn trùng dụ hoặc của Tràn Hạo không ngừng kêu tên của Gia Duyên.

Tiếng Tràn Hạo thở gấp cùng với tiếng rên rỉ mê hồn của Gia Duyên tạo thành một điệu nhạc động lòng người.

Ngoài trời đang mưa lâm dâm, tiếng mưa lộp độp trên mái nhà cùng với tiếng gầm nhẹ của người đàn ông trong lúc đạt đến đỉnh, càng khiến lòng người say đắm trong dục vọng.

Sau khi hai người trải qua cuộc ái ân kịch liệt, Tràn Hạo tinh thần sản khoái.

Lần đầu tiên trong đời anh mới có cảm giác thỏa mãn như thế này.

Tuy anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng đối với họ anh không hề có tình yêu.

Nên khi làm những chuyện ái ân này cũng chỉ có thể thỏa mãn được thân xác, còn về phần tinh thần thì chỉ có Gia Duyên mới có thể thỏa mãn được cho anh.

Hai người không mặc gì âu yếm nằm trên giường lớn, tay anh thỏi mái choàng qua bờ vai của cô ôm cô vào lòng mình.

Hôm nay là ngày đầu tiên của mùa động lạnh buốt, tuy ngoài trời đang mưa thời tiết rét lạnh nhưng trong lòng của Gia Duyên lại ấm áp vô cùng.

Chỉ cần được ở bên cạnh của Tràn Hạo dù cô biết đoạn đường đi đến tượng lai hạnh phúc của anh và cô, sẽ có rất nhiều trắc trở nhưng cô không quan tâm.

Nghĩ đến tương lai về sau của hai người, ánh mắt ảm đạm của Gia Duyên bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những giọt mưa trong suốt không ngừng đua nhau mà rơi xuống mặt đất ẩm ướt.

Cô tự nhủ với bản thân của mình sau này có dịp cô sẽ nói cho anh biết về chuyện của Thomas Franco Jr, nhưng hiện tại cô không muốn phá vỡ bầu không khí lãng mạn này.

Tràn Hạo vươn tay cầm lấy điện thoại di động của mình, anh thuận tay bấm một vẫy số.

"Reng......reng......reng...."

"Tràn Thiếu, có chuyện gì?"

Giọng nói nghiêm túc của Trịnh Phó Hàn vang lên trong điện thoại.

"Gia Duyên sẽ nghỉ phép hai

tuần, cậu hãy sắp xếp."

"Tôi thì không sao, nhưng bên của Mạnh Tổng thì hơi khó.

Còn vài hoạt động của Mystery cần Gia Duyên có mặt."

Trịnh Phó Hàn khó xử nói.

"Bên Mạnh Tổng cậu không cần lo, để tôi tự nói với cậu ấy."

Nói xong Tràn Hạo cúp máy, anh khom xuống hôn lên trán của Gia Duyên.

"Hai tuần này, em không được rời khỏi Nam Viên."

Tràn Hạo với ánh mắt kiên định nhìn cô bá đạo nói, anh muốn cô ở lại nơi mà anh cảm thấy là an toàn nhất để tịnh dưỡng.

Gia Duyên nhìn anh mỉm cười dịu dàng ánh mắt cũng hiện lên tia vui sướng, cô không ngờ anh lại ngang ngược đến như vậy không thèm hỏi ý kiến của cô.

"Không được! làm sao em có thể ở lại đây?

Đây là nhà của anh."

Gia Duyên nhìn anh bằng ánh mắt sáng lung linh của mình, cô cố tình trêu chọc anh nói với giọng khó xử.

"Sao không được.

Em là người phụ nữ của anh, là nữ chủ nhân tương lai của nơi này.

Có chổ nào thuộc về anh mà em không thể ở được."

Tràn Hạo nhìn Gia Duyên nghiêm túc nói, những gì thuộc về anh cũng sẽ thuộc về cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện