Sau khi Tràn Hạo và Ngô Phong được xử lý vết thương xong, y tá đã đưa hai người về phòng bệnh VIP dưỡng sức.

Trịnh Phó Hàn, Ngạn Thắng và Cẩm Tú ở lại bên cạnh của Ngô Phong, Cẩm Tú thật tỉ mỉ cô chuẩn bị nước ấm, hoa và mua vài quyển tạp chí xe đua để sẳn bên cạnh giường cho Ngô Phong để khi anh thấy buồn chán có thể lấy ra xem.

Ngô Phong ngồi trên giường bệnh nói chuyện với Ngạn Thắng và Trịnh Phó Hàn, nhưng cặp mắt không hề rời khỏi người của Cẩm Tú.

Cẩm Tú sắp xếp xong mọi việc, cô tao nhã cầm lấy túi sách của mình trên ghế sofa lên bước đến trước mặt của Ngô Phong lễ phép nói.

"Ngô tổng, tôi đã chuẩn bị sẳn nước và tạp chí cho anh.

Không còn gì nữa tôi xin phép về trước, nếu anh cần gì cứ gọi cho ý tá."

Ngô Phong nghe Cẩm Tú nói phải về, tuy trong lòng anh rất lưu luyến nhưng ngoài mặt anh vẫn giữ thái độ không quan tâm.

Không biết vì sao trong lòng của Cẩm Tú hơi thất vọng với biểu hiện hờ hững này của anh, dưới tận đáy lòng của cô mong rằng anh có thể giữ cô ở lại để chăm sóc cho anh.

Cẩm Tú liền xoay qua nhìn Ngạn Thắng và Trịnh Phó Hàn cúi đầu chào.

"Trịnh tổng, Ngạn tổng tôi xin đi trước."

Trịnh Phó Hàn nhìn Cẩm Tú gật đầu một cái, Ngạn Thắng đứng một bên nhìn cô bằng ánh mắt tinh ranh anh tươi cười nói ra những lời trêu chọc.

"Ngày mai cô nhớ mua thêm vài quyển tạp chí đến cho Ngô tổng nhe."

Cẩm Tú nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch cùng với nụ cười quỷ quyệt trên khuôn mặt của Ngạn Thắng, trong lòng cô cảm giác ngượng ngùng, cô không nói gì lập tức rời khỏi phòng bệnh ngay.

Ánh mắt của Ngô Phong vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng còn hơi tiếc nuối, không phải lúc này cô sẽ nhưng những người phụ nữ khác, viện cớ ở lại bên cạnh chăm sóc vết thương cho anh sao.

Trịnh Phó Hàn nhìn thấy nét mặt không vui của Ngô Phong, liền biết tâm tư của anh.

"Cậu đừng nghĩ người ta sẽ vì cậu làm "anh hùng cứu mỹ nhân" mà lấy thân đền đáp.

Với những người phụ nữ khác thì có lẽ sẽ là như vậy, còn với Cẩm Tú thì cậu đừng có mơ."

Trịnh Phó Hàn đứng hai tay đút vào túi quần tây của mình nhìn Ngô Phong cười cười nói.

"Cô gái này nhìn kỹ thật xinh đẹp."

Ánh mắt của Ngạn Thắng cũng nhìn theo bóng lưng của Cẩm Tú.

"Cậu nghĩ, cũng đừng nghĩ tới."

Ngô Phong nghe Ngạn Thắng nói vậy liền bực bội nói, anh biết quá rõ tính tình của Ngạn Thắng thích nhất là trêu chọc phụ nữ.

Trịnh Phó Hàn và Ngạn Thắng nhìn nhau bằng ánh mắt khó tin, từ lúc nào mà Ngô Phong lại để tâm đến phụ nữ, không phải anh chỉ thích xe đua thôi sao, còn phụ nữ thì không hề có hứng thú tới.

Trong phòng bệnh VIP của Tràn Hạo, Gia Duyên ngồi bên cạnh giường gọt táo cho anh ăn.

Anh nghịch ngợm bắt cô phải đút cho anh, Du Tấn nhìn thấy hai người như vậy cũng bó tay lắc đầu.

Trong lòng anh thầm nghĩ cũng may Nhã Thanh không giống như Gia Duyên, cô không thích ở trước mặt người khác có cử chỉ thân mật.

"Hạo, vết thương của cậu không được thấm nước, bằng không sẽ bị nhiễm trùng."

Du Tấn vừa nói xong thì ngoài cửa Mạnh Hùng, Kiều Nhi, Lôi Lạc Thiên, Trình Lam, Nam Liệt và Hàn Mạc bước vào.

Mạnh Hùng không muốn cho Kiều Nhi đến bệnh viện, nhưng vừa nghe tin Tràn Hạo và Gia Duyên gặp chuyện cô bắt buộc anh phải đưa cô đến đây.

Chỉ còn một tháng nữa là Kiều Nhi hạ sinh em bé, Mạnh Hùng rất khẩn trương anh không muốn cô phải vất vả, sợ sức khỏe của cô không chịu nổi.

Tất cả mọi người đều thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, trước giường bệnh của Tràn Hạo.

"Hai người có sao không?."

Mạnh Hùng một tay ôm Kiều Nhi, tay còn lại đặt trên đùi của mình nói.

"Không sao!

Chỉ là vết thương nhỏ."

Tràn Hạo nhìn Gia Duyên cười ngọt ngào nói.

"Hạo, Tử Long điều tra được

người đứng sau lưng chuyện này chính là Mạch Tử."

Nam Liệt nhìn anh nói với giọng nghiêm túc.

"Mạch Tử!."

Tràn Hạo lập lại tên Mạch Tử trong miệng của mình, anh không ngờ lần này lại là cô.

"Tôi sẽ không tha cho cô ta."

Tràn Hạo phẫn nộ nói, anh sẽ không tha cho bất kỳ ai muốn làm hại đến Gia Duyên.

"Không cần cậu phải đích thân ra tay, đã có người giải quyết cô ta một cách vô cùng tàn nhẫn.

Nghe Phi Dạ báo cáo, hai tiếng trước cảnh sát đã tìm được xác của Mạch Tử trong nhà của cô ta.

Cô ta bị giết chết một cách tàn độc nhất, họ đã buộc sống Mạch Tử vào một cái ghế bằng gỗ, rồi rưới lên người của cô ta một lượng axit rất lớn, để cho cô ta chết lần chết mòn, quần quại trong đau đớn.

Khi cảnh sát nhìn thấy thân thể của Mạch Tử, không ai có thể nhận ra là cô ta, vì toàn thân của Mạch Tử đã bị thối nát đến thận xương tủy."

Hàn Mạc nghiêm túc nói ra những gì Phi Dạ vừa mới vừa báo cáo với Nam Liệt và cô.

Nghe xông những lời Hàn Mạc vừa nói, không biết vì sao trong lòng của Gia Duyên lại cảm thấy khó chịu vô cùng, cảm giác buồn nôn cuồn cuộn dâng lên trong bụng của cô.

Gia Duyên dùng tay bụm miệng của mình lại chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tràn Hạo nhìn thấy phản ứng của Gia Duyên như vậy liền lo lắng, anh mặc kệ vết thương trên vai của mình bước vội vả theo sau cô.

Anh lo lắng bước tới vỗ nhẹ lên tấm lưng mảnh mai của cô, lúc này Gia Duyên rất khó chịu cô cúi đầu nôn liên tục vào trong bồn cầu.

Sau khi nôn xong Gia Duyên được Tràn Hạo đỡ lên, tay anh cầm sẳn khăn giấy nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên môi cô.

"Em còn khó chiệu không?."

Tràn Hạo đau lòng nhìn Gia Duyên không chớp mắt, đột nhiên con ngươi đen nhánh của Tràn Hạo hiện lên tia sáng.

Anh tươi cười bá đạo khom người bế Gia Duyên lên, Gia Duyên bất ngờ vì hành động đột ngột này của anh, cô không biết trong lòng anh đang nghĩ gì tại sao anh lại làm như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện