- Nóng nóng nóng!
George kêu than một tiếng, nhai thêm hai cái nữa, tuy đầu lưỡi có chút tê, nhưng vẫn không nhịn được thán phục.
- Cũng hơi bị ngon đó? - Sao gọi là cũng, vốn là ngon mà.
Diệp Tiểu Manh dương dương đắc ý ngẩng đầu lên.
- Đồ ăn ngon của Hoa Hạ chúng tôi rất nhiều, nhất định phải đi nhà hàng, anh phục vụ bà cô này thật tốt, sau này tôi dẫn anh ra ngoài mở rộng tầm mắt nhiều hơn.
George vốn có chút ghét bỏ hoàn cảnh ở dây, nhưng một xiên thịt xuống bụng, đã hoàn toàn không còn trở ngại tâm lý, rất tự nhiên cùng Diệp Tiểu Manh vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
- Diệp Tiểu Bao, đây vốn dĩ là cô nên kính hiếu với bổn thiếu gia đây, cô ăn của tôi ở của tôi, không phải nên kết cỏ ngậm vành báo đáp tôi sao?
- Hừ, còn bày đặt kết cỏ ngậm vành, chú của anh dạy tiếng Hoa Hạ tốt thật đó, không phí công cưới về một cô vợ Hoa Hạ.
Diệp Tiểu Manh không nhịn được khen ngợi tấm tắc.
- Đương nhiên.
George ngước đầu lên thực sự vì điều đó mà tự hào, mỉm cười một cái.
- Chú tôi và vợ tình cảm đặc biệt tốt, cô nói, tôi có nên cũng cưới một cô vợ Hoa Hạ không?
Diệp Tiểu Manh nghe đến những lời này, động tác đang nhai cũng chậm lại, chớp chớp mắt, đôi tai bất giác đỏ lên.
Cũng cưới một cô vợ Hoa Hạ…
Cái tên này là đang đùa, hay thật sự nghĩ như vậy thế…
Xì xì xì, cho dù anh thật sự nghĩ như vậy, phụ nữ Hoa Hạ nhiều như thế, có liên quan gì đến mình chứ.
Diệp Tiểu Manh suy nghĩ lung tung, George có chút hiếu kỳ sáp đến trước mặt cô.
- Diệp Tiểu Bao, mặt cô đỏ quá, cay quá hả?
- À… đúng rồi, có hơi cay.
Diệp Tiểu Manh vội gật đầu, lúng túng đổi chủ đề.
- Cay quá cay quá, Lạc Lạc đặc biệt ăn được cay đó…
- Cô ấy là bạn thân của cô hả?
Thấy Diệp Manh lúc nào cũng nhắc đến Đường Lạc Lạc, George tò mò hỏi.
- Đúng, chỉ là cậu ấy gần đây gặp một số rắc rối.
Diệp Tiểu Manh thay Đường Lạc Lạc phiền muộn rất lâu, lúc này không nhịn được bàn chuyện với George.
- Phải nói cậu ấy và chồng cậu ấy vẫn rất yên ổn, lại giống y như tôi, có một ông bố hiếm lạ, ồ không, còn thêm một bà mẹ và bà chị hiếm lạ, thực sự…
Nói xong liền kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện của Đường Lạc Lạc cho George nghe.
- Nhưng chồng cậu ấy rất đẹp trai, với lại người cũng rất tốt.
- Rất đẹp trai?
George có chút không vui nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Có đẹp trai như tôi không? Tên là gì?
Tại sao nghe thấy Diệp Tiểu Bao khen ngợi người khác, không hiểu sao lại chặn lòng…
Không chú ý đến khuôn mặt ấm ức của George, Diệp Tiểu Manh xoa xoa tay, trên mặt hiện ra biểu cảm ngưỡng mộ và sùng bái.
- Chồng của Lạc Lạc là cậu chủ Mặc, Mặc Thiệu Đình, nghe qua chưa? Người đàn ông thành đạt nhất thành phố S, vốn dĩ, tôi tưởng cô ấy gả cho cậu chủ Mặc, là phước từ trời ban xuống, nhưng không ngờ đằng sau còn có nhiều chuyện như vậy, haiz, hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc. À đúng rồi, chuyện hôm nay tôi nói với anh, đừng kể ra bên ngoài nha.
- Mặc Thiệu Đình?
Trong lòng George nồng nặc mùi ghen tị, đều chuyển sang thành bất ngờ.
- Cô là nói, người kế thừa của nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình?
- Đúng là, chính là anh ấy, rất lợi hại phải không.
Diệp Tiểu Manh lau lau miệng.
- Bạn thân tôi Lạc Lạc cũng rất xinh đẹp, mà lại lương thiện, lại có tài hoa.
- Không ngờ, Mặc Thiệu Đình gian manh xảo giá, lại là một tên si tình.
George nghĩ đến sự xảo giá và nhìn xa trông rộng bất ngờ của Mặc Thiệu Đình, lắc đầu.
- Nhưng mà, loại tinh thần không tiếc bất cứ giá nào ngay cả quay lưng với toàn thế giới, đúng là rất hợp với chú tôi.
- Chú anh, ngài Lance gì đó hả?
Diệp Tiểu Manh chớp chớp mắt.
- Đừng khoe khoang về chú anh nữa, cậu chủ Mặc còn hiếm thấy hơn gấu trúc nữa đó.
- Diệp Tiểu Bao, cô hứng thú với Mặc Thiệu Đình có phải sâu đậm quá rồi không?
George nheo mắt lại, vẻ mặt ấm ức.
- Đúng rồi.
Diệp Tiểu Manh cười hì hì nói tiếp.
- Soái ca ai mà không thích chứ, bớt nói mấy lời vô bổ đi, bây giờ anh ăn của bà cô này, uống của bà cô này, thành thực chút, thu lại cái mặt thúi đó đi, haiz, còn để xuống nữa, lên mặt với tôi hả?
- No rồi.
George rất có chí khí để xiên cá xuống.
- Bị tức đến no rồi, bổn thiếu gia ăn không nổi nữa.
- Vừa đúng lúc, đỡ tốn tiền.
Diệp Tiểu Manh ló đầu ra, nhìn thành quả chiến đấu trên bàn, đau lòng muốn chết, cho dù bản thân đã cố hết sức giảm thiểu chi phí, bữa ăn này cũng phải hai tờ nhân dân tệ.
Nể mặt George cho mình ăn không ở không nhiều ngày như vậy, cô không tính toán nữa.
Vừa vẫy tay gọi chủ quán đến, Diệp Tiểu Manh tiện tay lấy bóp tiền của mình, nét mặt trong chốc lát biến sắc.
- Ể, không đúng… bóp tiền của đâu? Lúc tôi đi ra, rõ ràng còn mang mà.
Cô nhớ rất rõ, lúc gọi xe đi phỏng vấn, vẫn lấy tiền từ bóp mà… sao lại có thể…
Một tia sáng loé lên trong đầu Diệp Tiểu Manh, cô trong chốc lát nhớ lại.
- Đúng rồi, nhất định là cô ta… Vu Tuyết Phi… cô ta nhặt được túi xách của tôi, và lúc trả lại cho tôi, bóp tiền trong đó đã không còn nữa…
Diệp Tiểu Manh nắm lấy túi xách, thực sự muốn khóc thành tiếng rồi.
- Trong đó còn có ba trăm đồng nữa.
Biểu cảm trên khuôn mặt George như “tôi sớm đã biết được rồi”, không nói nên lời nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Được rồi được rồi, bữa này tôi mời, đừng buồn nữa.
Nói rồi đưa tay lấy ra chiếc ví da của mình, lấy thẻ ra.
- Quẹt thẻ tôi được rồi.
- Ở đây không thể quẹt thẻ.
Diệp Tiểu Manh thực sự muốn khóc thật rồi.
- Làm ơn, cậu chủ lớn anh ngàn vạn lần đừng gọi chủ quán ra, ở đây không thể quẹt thẻ, chỉ dùng tiền mặt đó được không?
George ngớ người ra một lúc, thăm dò moi ra vài tờ bảng Anh từ ví da.
- Vậy…
- Chỉ có thể dùng được Hoa Hạ tệ.
Diệp Tiểu Manh vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, bây giờ trên người mình không còn xu nào, George chỉ có tấm thẻ không thể quẹt được, và bảng Anh không xài được, hai người ra ngoài ăn một bữa cơm yên ổn, trở thành ăn quỵt, giờ phải làm sao đây?
- Dựa theo tình tiết phát triển trên phim, chúng ta sẽ bị giữ lại làm đầu bếp hay nhân viên rửa chén, mãi đến khi trả hết tiền.
George nhìn quanh tứ phía một lát.
- Nhưng nhà hàng trên phim không có… bình dân như vậy.
Diệp Tiểu Manh ngớ người, lập tức phản ứng lại, đứng lên cố gắng bình tĩnh đi về một bên, sau đó, liền chạy thụt mạng…
Mẹ nó, cả đời lần đầu ăn quỵt, hoang mang lắm đó được không!
Mãi đến khi chạy đến thở không ra hơi, Diệp Tiểu Manh giờ mới ngừng lại ở đường nhựa bên cạnh trường học, thở hổn hển hai tay đặt lên đùi, đang mở to miệng thở dốc, đằng sau có người vỗ vào vai cô một cái, doạ đến cô toàn thân giật mình, quay đầu qua, liền nhìn thấy George đứng ở đằng sau mình, trên trán lấm tấm vết mồ hôi, rất dễ thấy rõ vừa nãy cũng chạy điên cuồng.
Diệp Tiểu Manh ngây ngốc nhìn George,vẻ mặt của George cũng dở khóc dở cười nhìn Diệp Tiểu Manh, sau cùng, hai người đều không nhịn được nữa, nhìn bộ dạng thê thảm của nhau, cười ha hả thật to.
Nghĩ đến công tử bột như George, cả đời sau ăn ngon mặc đẹp, lại bị mình dắt theo ăn quỵt, còn ăn quán lề đường, Diệp Tiểu Manh liền cười đến nỗi không thở được, eo cũng sắp gãy luôn rồi.
George mới nãy lần đần tiên chạy bộ, đừng nhắc căng thẳng đến thế nào, nhìn dáng vẻ cười ha hả của Diệp Tiểu Manh, tâm trạng căng thẳng trong chốc lát được thả lỏng, George không suy nghĩ nhiều, không hề do dự hôn vào.
Diệp Tiểu Manh đang cười rất sảng khoái, liền cảm thấy một nụ hôn dồn dập kéo đến, cái ôm của George ấm áp mà mạnh mẽ, thân hình cao lớn che đi ánh nắng trước mặt cô, nụ hôn của anh không thể cự tuyệt, nhân lúc cô có một khoảnh khắc thất thần, đánh thẳng một mạch, quấn chặt cùng cô…
Giữ hơi thở, đều là hơi thở mát lạnh từ trên người đàn ông, hai tay cô giơ lên giữa không trung, toàn thân não bộ trống rỗng, chỉ còn lại mùi vị môi và răng xen kẽ nhau, dần dần phát tán trong không khí…
Vốn ăn mặc mỏng manh, Diệp Tiểu Manh cảm thấy có chút lạnh, nhưng lúc này, toàn thân đều giống như lửa đốt, mãi đến khi bị hôn đến có chút không thở được, Diệp Tiểu Manh giờ mới phản ứng lại, lý trí lần nữa quay về não bộ, đưa đùi lên đá một cái thật mạnh vào George, vùng vẫy ra.
- Anh… anh làm gì vậy…
George bị đau, bị Diệp Tiểu Manh đẩy ra, lùi về sau một bước, khoé miệng cong lên, lộ ra một nụ cười gian manh, nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ vào dấu vết trên mép môi, cười vừa bỡn cợt vừa cực kỳ mê người.
- Diệp Tiểu Bao, cô thật sự rất ngon.
- Ngon cái đầu anh!
Diệp Tiểu Bao thẹn quá hoá giận nhìn chằm chằm vào George, trong lòng nghĩ tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cưỡng hôn mình không nói, ngay cả khuôn mặt cũng không đỏ lên.
- Anh… anh là lấy oán báo ơn, tôi còn mời anh ăn cơm, tên họ Kiều kia, tôi muốn tuyệt giao với anh!
- Nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải họ Kiều, tôi họ Brown, George Brown…
George bất lực nhún vai, người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt đúng là ngốc chết đi được, nhưng tại sao, anh lại cứ thích dáng vẻ ngốc nghếch này của cô.
- Nói chung…
Diệp Tiểu Manh đang muốn mắng chửi George, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, cô không vui trợn mắt với George, giờ mới lấy điện thoại ra, nhận lấy cuộc gọi.
- Alo…
George kêu than một tiếng, nhai thêm hai cái nữa, tuy đầu lưỡi có chút tê, nhưng vẫn không nhịn được thán phục.
- Cũng hơi bị ngon đó? - Sao gọi là cũng, vốn là ngon mà.
Diệp Tiểu Manh dương dương đắc ý ngẩng đầu lên.
- Đồ ăn ngon của Hoa Hạ chúng tôi rất nhiều, nhất định phải đi nhà hàng, anh phục vụ bà cô này thật tốt, sau này tôi dẫn anh ra ngoài mở rộng tầm mắt nhiều hơn.
George vốn có chút ghét bỏ hoàn cảnh ở dây, nhưng một xiên thịt xuống bụng, đã hoàn toàn không còn trở ngại tâm lý, rất tự nhiên cùng Diệp Tiểu Manh vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
- Diệp Tiểu Bao, đây vốn dĩ là cô nên kính hiếu với bổn thiếu gia đây, cô ăn của tôi ở của tôi, không phải nên kết cỏ ngậm vành báo đáp tôi sao?
- Hừ, còn bày đặt kết cỏ ngậm vành, chú của anh dạy tiếng Hoa Hạ tốt thật đó, không phí công cưới về một cô vợ Hoa Hạ.
Diệp Tiểu Manh không nhịn được khen ngợi tấm tắc.
- Đương nhiên.
George ngước đầu lên thực sự vì điều đó mà tự hào, mỉm cười một cái.
- Chú tôi và vợ tình cảm đặc biệt tốt, cô nói, tôi có nên cũng cưới một cô vợ Hoa Hạ không?
Diệp Tiểu Manh nghe đến những lời này, động tác đang nhai cũng chậm lại, chớp chớp mắt, đôi tai bất giác đỏ lên.
Cũng cưới một cô vợ Hoa Hạ…
Cái tên này là đang đùa, hay thật sự nghĩ như vậy thế…
Xì xì xì, cho dù anh thật sự nghĩ như vậy, phụ nữ Hoa Hạ nhiều như thế, có liên quan gì đến mình chứ.
Diệp Tiểu Manh suy nghĩ lung tung, George có chút hiếu kỳ sáp đến trước mặt cô.
- Diệp Tiểu Bao, mặt cô đỏ quá, cay quá hả?
- À… đúng rồi, có hơi cay.
Diệp Tiểu Manh vội gật đầu, lúng túng đổi chủ đề.
- Cay quá cay quá, Lạc Lạc đặc biệt ăn được cay đó…
- Cô ấy là bạn thân của cô hả?
Thấy Diệp Manh lúc nào cũng nhắc đến Đường Lạc Lạc, George tò mò hỏi.
- Đúng, chỉ là cậu ấy gần đây gặp một số rắc rối.
Diệp Tiểu Manh thay Đường Lạc Lạc phiền muộn rất lâu, lúc này không nhịn được bàn chuyện với George.
- Phải nói cậu ấy và chồng cậu ấy vẫn rất yên ổn, lại giống y như tôi, có một ông bố hiếm lạ, ồ không, còn thêm một bà mẹ và bà chị hiếm lạ, thực sự…
Nói xong liền kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện của Đường Lạc Lạc cho George nghe.
- Nhưng chồng cậu ấy rất đẹp trai, với lại người cũng rất tốt.
- Rất đẹp trai?
George có chút không vui nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Có đẹp trai như tôi không? Tên là gì?
Tại sao nghe thấy Diệp Tiểu Bao khen ngợi người khác, không hiểu sao lại chặn lòng…
Không chú ý đến khuôn mặt ấm ức của George, Diệp Tiểu Manh xoa xoa tay, trên mặt hiện ra biểu cảm ngưỡng mộ và sùng bái.
- Chồng của Lạc Lạc là cậu chủ Mặc, Mặc Thiệu Đình, nghe qua chưa? Người đàn ông thành đạt nhất thành phố S, vốn dĩ, tôi tưởng cô ấy gả cho cậu chủ Mặc, là phước từ trời ban xuống, nhưng không ngờ đằng sau còn có nhiều chuyện như vậy, haiz, hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc. À đúng rồi, chuyện hôm nay tôi nói với anh, đừng kể ra bên ngoài nha.
- Mặc Thiệu Đình?
Trong lòng George nồng nặc mùi ghen tị, đều chuyển sang thành bất ngờ.
- Cô là nói, người kế thừa của nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình?
- Đúng là, chính là anh ấy, rất lợi hại phải không.
Diệp Tiểu Manh lau lau miệng.
- Bạn thân tôi Lạc Lạc cũng rất xinh đẹp, mà lại lương thiện, lại có tài hoa.
- Không ngờ, Mặc Thiệu Đình gian manh xảo giá, lại là một tên si tình.
George nghĩ đến sự xảo giá và nhìn xa trông rộng bất ngờ của Mặc Thiệu Đình, lắc đầu.
- Nhưng mà, loại tinh thần không tiếc bất cứ giá nào ngay cả quay lưng với toàn thế giới, đúng là rất hợp với chú tôi.
- Chú anh, ngài Lance gì đó hả?
Diệp Tiểu Manh chớp chớp mắt.
- Đừng khoe khoang về chú anh nữa, cậu chủ Mặc còn hiếm thấy hơn gấu trúc nữa đó.
- Diệp Tiểu Bao, cô hứng thú với Mặc Thiệu Đình có phải sâu đậm quá rồi không?
George nheo mắt lại, vẻ mặt ấm ức.
- Đúng rồi.
Diệp Tiểu Manh cười hì hì nói tiếp.
- Soái ca ai mà không thích chứ, bớt nói mấy lời vô bổ đi, bây giờ anh ăn của bà cô này, uống của bà cô này, thành thực chút, thu lại cái mặt thúi đó đi, haiz, còn để xuống nữa, lên mặt với tôi hả?
- No rồi.
George rất có chí khí để xiên cá xuống.
- Bị tức đến no rồi, bổn thiếu gia ăn không nổi nữa.
- Vừa đúng lúc, đỡ tốn tiền.
Diệp Tiểu Manh ló đầu ra, nhìn thành quả chiến đấu trên bàn, đau lòng muốn chết, cho dù bản thân đã cố hết sức giảm thiểu chi phí, bữa ăn này cũng phải hai tờ nhân dân tệ.
Nể mặt George cho mình ăn không ở không nhiều ngày như vậy, cô không tính toán nữa.
Vừa vẫy tay gọi chủ quán đến, Diệp Tiểu Manh tiện tay lấy bóp tiền của mình, nét mặt trong chốc lát biến sắc.
- Ể, không đúng… bóp tiền của đâu? Lúc tôi đi ra, rõ ràng còn mang mà.
Cô nhớ rất rõ, lúc gọi xe đi phỏng vấn, vẫn lấy tiền từ bóp mà… sao lại có thể…
Một tia sáng loé lên trong đầu Diệp Tiểu Manh, cô trong chốc lát nhớ lại.
- Đúng rồi, nhất định là cô ta… Vu Tuyết Phi… cô ta nhặt được túi xách của tôi, và lúc trả lại cho tôi, bóp tiền trong đó đã không còn nữa…
Diệp Tiểu Manh nắm lấy túi xách, thực sự muốn khóc thành tiếng rồi.
- Trong đó còn có ba trăm đồng nữa.
Biểu cảm trên khuôn mặt George như “tôi sớm đã biết được rồi”, không nói nên lời nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Được rồi được rồi, bữa này tôi mời, đừng buồn nữa.
Nói rồi đưa tay lấy ra chiếc ví da của mình, lấy thẻ ra.
- Quẹt thẻ tôi được rồi.
- Ở đây không thể quẹt thẻ.
Diệp Tiểu Manh thực sự muốn khóc thật rồi.
- Làm ơn, cậu chủ lớn anh ngàn vạn lần đừng gọi chủ quán ra, ở đây không thể quẹt thẻ, chỉ dùng tiền mặt đó được không?
George ngớ người ra một lúc, thăm dò moi ra vài tờ bảng Anh từ ví da.
- Vậy…
- Chỉ có thể dùng được Hoa Hạ tệ.
Diệp Tiểu Manh vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, bây giờ trên người mình không còn xu nào, George chỉ có tấm thẻ không thể quẹt được, và bảng Anh không xài được, hai người ra ngoài ăn một bữa cơm yên ổn, trở thành ăn quỵt, giờ phải làm sao đây?
- Dựa theo tình tiết phát triển trên phim, chúng ta sẽ bị giữ lại làm đầu bếp hay nhân viên rửa chén, mãi đến khi trả hết tiền.
George nhìn quanh tứ phía một lát.
- Nhưng nhà hàng trên phim không có… bình dân như vậy.
Diệp Tiểu Manh ngớ người, lập tức phản ứng lại, đứng lên cố gắng bình tĩnh đi về một bên, sau đó, liền chạy thụt mạng…
Mẹ nó, cả đời lần đầu ăn quỵt, hoang mang lắm đó được không!
Mãi đến khi chạy đến thở không ra hơi, Diệp Tiểu Manh giờ mới ngừng lại ở đường nhựa bên cạnh trường học, thở hổn hển hai tay đặt lên đùi, đang mở to miệng thở dốc, đằng sau có người vỗ vào vai cô một cái, doạ đến cô toàn thân giật mình, quay đầu qua, liền nhìn thấy George đứng ở đằng sau mình, trên trán lấm tấm vết mồ hôi, rất dễ thấy rõ vừa nãy cũng chạy điên cuồng.
Diệp Tiểu Manh ngây ngốc nhìn George,vẻ mặt của George cũng dở khóc dở cười nhìn Diệp Tiểu Manh, sau cùng, hai người đều không nhịn được nữa, nhìn bộ dạng thê thảm của nhau, cười ha hả thật to.
Nghĩ đến công tử bột như George, cả đời sau ăn ngon mặc đẹp, lại bị mình dắt theo ăn quỵt, còn ăn quán lề đường, Diệp Tiểu Manh liền cười đến nỗi không thở được, eo cũng sắp gãy luôn rồi.
George mới nãy lần đần tiên chạy bộ, đừng nhắc căng thẳng đến thế nào, nhìn dáng vẻ cười ha hả của Diệp Tiểu Manh, tâm trạng căng thẳng trong chốc lát được thả lỏng, George không suy nghĩ nhiều, không hề do dự hôn vào.
Diệp Tiểu Manh đang cười rất sảng khoái, liền cảm thấy một nụ hôn dồn dập kéo đến, cái ôm của George ấm áp mà mạnh mẽ, thân hình cao lớn che đi ánh nắng trước mặt cô, nụ hôn của anh không thể cự tuyệt, nhân lúc cô có một khoảnh khắc thất thần, đánh thẳng một mạch, quấn chặt cùng cô…
Giữ hơi thở, đều là hơi thở mát lạnh từ trên người đàn ông, hai tay cô giơ lên giữa không trung, toàn thân não bộ trống rỗng, chỉ còn lại mùi vị môi và răng xen kẽ nhau, dần dần phát tán trong không khí…
Vốn ăn mặc mỏng manh, Diệp Tiểu Manh cảm thấy có chút lạnh, nhưng lúc này, toàn thân đều giống như lửa đốt, mãi đến khi bị hôn đến có chút không thở được, Diệp Tiểu Manh giờ mới phản ứng lại, lý trí lần nữa quay về não bộ, đưa đùi lên đá một cái thật mạnh vào George, vùng vẫy ra.
- Anh… anh làm gì vậy…
George bị đau, bị Diệp Tiểu Manh đẩy ra, lùi về sau một bước, khoé miệng cong lên, lộ ra một nụ cười gian manh, nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ vào dấu vết trên mép môi, cười vừa bỡn cợt vừa cực kỳ mê người.
- Diệp Tiểu Bao, cô thật sự rất ngon.
- Ngon cái đầu anh!
Diệp Tiểu Bao thẹn quá hoá giận nhìn chằm chằm vào George, trong lòng nghĩ tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cưỡng hôn mình không nói, ngay cả khuôn mặt cũng không đỏ lên.
- Anh… anh là lấy oán báo ơn, tôi còn mời anh ăn cơm, tên họ Kiều kia, tôi muốn tuyệt giao với anh!
- Nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải họ Kiều, tôi họ Brown, George Brown…
George bất lực nhún vai, người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt đúng là ngốc chết đi được, nhưng tại sao, anh lại cứ thích dáng vẻ ngốc nghếch này của cô.
- Nói chung…
Diệp Tiểu Manh đang muốn mắng chửi George, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, cô không vui trợn mắt với George, giờ mới lấy điện thoại ra, nhận lấy cuộc gọi.
- Alo…
Danh sách chương