Sau khi giải hoà với Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc mới phát hiện, dọn ra ngoài ở thật sự rất đã!
Không cần vừa mở mắt đã đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng giống như mình nợ hai trăm vạn từ bà ấy nữa, phong cảnh xung quanh biệt thự dễ chịu, bình thường lười ra ngoài, ở xung quanh đây dạo quanh cũng không tệ, càng không phải nhắc căn biệt thự nhỏ có riêng một hồ bơi ngoài trời sân golf và cả một loạt các phương tiện giải trí có thể tưởng tượng đến, tuy nhỏ hơn so với biệt thự Mặc gia một chút, nhưng nhỏ mà có võ.
Đương nhiên, Đường Lạc Lạc thực sự cần nhất vẫn là một phòng ngủ, dù sao ngày chung kết cuộc thi thiết kế ngày càng gần kề, thời gian của cô thật sự không còn nhiều nữa.
Nhưng thiết kế váy cưới, đây e rằng là nhiệm vụ đơn giản nhất cũng là khó nhằn nhất rồi, Đường Lạc Lạc mấy ngày nay lao tâm khổ tứ, cũng không có ý tưởng nào hay ho, đến ngày hôm đó, đoán chừng khắp nơi đều là váy to màu trắng, bản thân làm sao mới có thể vì gây được bất ngờ đây…
Tuy nói Mặc Thiệu Đình bây giờ đã quyết định muốn rời khỏi nhà họ Mặc, nhưng cuộc thi thiết kế là một cơ hội để chứng minh bản thân, nếu như thắng được cuộc thi, sau này bản thân trên con đường thiết kế này có thể càng đi càng xa, nếu đã quyết định ở lại bên Mặc Thiệu Đình, thì nhất định phải trở thành người phụ nữ đủ xứng với anh…
Cho dù không thể xứng đôi ở mặt tiền bạc, nhưng ít nhất, trên lĩnh vực mà mình yêu thích, Đường Lạc Lạc muốn làm tốt nhất, cái tốt nhất này, không phải so với người khác, chỉ so với bản thân cô, làm đến tốt nhất trong khả năng của cô.
Ôm lấy suy nghĩ như vậy, mấy ngày nay Đường Lạc Lạc quên ăn quên ngủ, lật xem không biết bao nhiêu tác phẩm bậc thầy để khơi dậy cảm hứng, đi dạo cũng đứng ngơ ra trước tủ kính, khoảng cách đến sự điên dại đã không còn xa nữa.
Sáng hôm nay, Đường Lạc Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng mịn của phòng ngủ, trong không phí phảng phất ít mùi hương ấm áp, tuy nói gần đây Mặc Thiệu Đình có vẻ như công việc đặc biệt nhiều, nhưng Mặc Thiệu Đình với việc chăn gối lại không hề thuyên giảm, ban ngày tăng ca ở công ty, đêm về phòng ngủ cửa vừa đóng, thì tăng ca ở nhà…
Đường Lạc Lạc thật lòng rất khâm phục sinh lực và thể lực dồi dào của Mặc Thiệu Đình, nhưng cô thật sự có chút không chịu được đó được không…
Lúc này cô nâng cánh tay lên, hừ một tiếng, ngước đầu nhìn thời gian vẫn còn sớm, bò dậy vươn người trước cửa sổ sát trần, tắm rửa xong xuôi liền bước đi nhẹ nhàng xuống dưới lầu.
Chỉ là, đi một vòng dưới dầu, cũng không thấy bóng dáng Mặc Thiệu Đình đâu, Đường Lạc Lạc có chút nghi ngờ vò đầu, tưởng Mặc Thiệu Đình có chuyên đi trước rồi, đi đến phòng bếp nghĩ xem sáng hôm nay ăn gì, kết quả vừa vào phòng bếp, liền ngớ người trước cửa ra vào.
Phòng bếp ở nhà mới không to như ở Mặc gia, người hầu cũng không nhiều, diện tích phòng bếp lại không nhỏ, lúc này trong phòng bếp trống không, vài người hầu đứng ở bên góc, đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, chỉ có một mình Mặc Thiệu Đình.
Có một số đàn ông, chính là mặc cái gì cũng rất ưa nhìn.
Lúc này Mặc Thiệu Đình mặc một chiếc sơ mi sạch sẽ, đeo tạp dề sọc ca rô, bóng lưng cao to mạnh mẽ, bộ quần áo đơn giản đến không thể đơn giản hơn, mặc trên người anh, trông chốc lát hiện lên cao lớn, bóng lưng này cũng đủ Đường Lạc Lạc nhìn ngắm ba năm trời.
Tuy sau khi kết hôn thời khắc nào cũng gặp được khuôn mặt điển trai này, nhưng Đường Lạc Lạc chính là cảm thấy nhìn chưa đủ, trạng thái si mê đã khoá chặt, trong thời gian ngắn xem ra không thể giải trừ được.
Cô nhẹ nhàng cẩn thận tìm một vị trí đắt địa để ngắm nhìn, đúng chỗ có thể nhìn thấy góc nghiên tinh tế rõ ràng của Mặc Thiệu Đình, nhìn thấy anh nhẹ nhàng cuộn tay áo sơ-mi lên, dùng bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng, có chút không quen nhưng vẫn ung dung như cũ đập một quả trứng, bỏ vào trong chảo, lại từ máy nướng lấy ra hai miếng bánh mì nóng hổi…
Sữa màu trắng trong đổ vào ly thuỷ tinh, Mặc Thiệu Đình nâng hai ly sữa quay người, liền thấy Đường Lạc Lạc say mê dựa vào cửa, trên mặt hiện ra một nụ cười nuông chiều, ánh nắng phản chiếu chút vệt sáng trong đôi mắt đen láy của anh, sức sát thương của nụ cười này tuyệt đối bùng nổ.
- Con sâu lười, dậy rồi hả? - Ừa.
Đường Lạc Lạc bất giác cắn đầu ngón tay.
- Cái đó… Tiểu Ca Ca, hôm nay tự xuống bếp?
Tuy là miếng bánh mì trứng chiên đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng cũng là lần đầu tiên Mặc Thiệu Đình xuống bếp, lúc trước Đường Lạc Lạc chưa từng mang chuyện bếp núc và Mặc Thiệu Đình liên hệ nhau.
Đây có được tính là bữa sáng tình yêu không?
A a a a trong lòng Đường Lạc Lạc nhịn không được cuộn trào bọt sóng nước hạnh phúc, nhanh mang cô vỗ vào bãi cát.
Mặc Thiệu Đình mỉm cười mang thức ăn từng món một bày trên đĩa, cùng Đường Lạc Lạc đi vào phòng ăn.
- Anh thấy em gần đây làm việc rất mệt, muốn uỷ lạo em một chút, nhưng trước đây chưa từng xuống bếp qua, vì vậy… hôm nay em phải làm chuột bạch rồi.
Đôi mắt chuột bạch nhỏ sáng lấp lánh nhìn anh, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, đợi đến lúc đồ ăn để trên bàn ăn, Đường Lạc Lạc không chờ được lấy nĩa tiến công vào miếng trứng chiên bên ngoài trông không tệ.
Nhưng mà…
Vừa bỏ vào miệng, nhai vài cái, Đường Lạc Lạc liền nhịn không được chau mày… miếng trứng này, chưa chín.
- Không ngon sao?
Trên mặt Mặc Thiệu Đình xuất hiện thần sắc thấp thỏm hiếm thấy, cẩn thận dò hỏi.
- Ngon ngon!
Đường Lạc Lạc cười miễn cưỡng, quyết tâm bất luận thế nào cũng không thể đánh tan đi sự tích cực của Mặc Thiệu Đình.
- Trứng lòng đào đó!
Trời, thực sự trứng lòng đào với trứng chưa chín, còn có một khoảng cách không nhỏ.
- Phải không?
Mặc Thiệu Đình đắc ý mép môi cong lên.
- Anh học theo sách dạy nấu ăn đó.
Nói xong vui vẻ phấn chấn lấy nĩa hướng về phía đĩa của mình…
Đường Lạc Lạc thấy thế, vội cầm ngang nĩa cướp lấy, xiên miếng trứng chiên trên đĩa Mặc Thiệu Đình qua đây, nhét hết vào miệng mình, vừa nhai trứng chiên chưa chín, vừa nhồm nhoàm.
- Ôi, ngon quá đi, cho em hết đi, anh ăn cái khác đi.
Nhìn thấy tiểu nha đầu phục tùng mình như vậy, Mặc Thiệu Đình tự nhiên thấy hân hoan và đắc ý, mỉm cười cũng không giành với Đường Lạc Lạc, đem sữa đưa cho Đường Lạc Lạc.
- Ăn chậm thôi.
Đường Lạc Lạc nhận lấy ly sữa, gần như húp một ngụm uống hết, mùi vị miếng trứng nửa chín nửa sống trong miệng mới coi như bị áp chế xuống, thực sự có cảm giác sống dậy từ cõi chết đó được không, mới vừa bình thường lại một chút, liền nghe thấy giọng nói quan tâm của Mặc Thiệu Đình vang lên.
- Em thử miếng bánh mì xem, anh làm đó.
Miếng bánh mì thứ đơn giản như vậy, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, Đường Lạc Lạc lấy lên một miếng bánh mì nướng, quệt phô mai, cắn một miếng, gần như nước mắt lưng tròng – vì sao, vì sao miếng bánh mì thao tác đơn giản như thế, Mặc Thiệu Đình lại có khả năng làm đến vừa cứng vừa khó ăn như vậy…
Ăn như nhai giấy vậy!
Có phải là học theo sách dạy nấu ăn không, thật sự muốn hỏi anh rốt cuộc là sách dạy nấu ăn nào, cô muốn đốt đi cái thứ hại người đó quá…
Với lại miếng bánh mì bình thường, sao có thể mặn như vậy, mặn như vậy…
Có phải nhầm đường thành muối rồi không?
- Như thế nào?
Mặc Thiệu Đình dán chặt mắt vào mặt Đường Lạc Lạc.
- Ngon lắm luôn! Quá ngon, a a a thật ngon quá!
Trong đáy mắt Đường Lạc Lạc ngấn lệ, vừa khen vừa giành lấy ly sữa bên tay Mặc Thiệu Đình, một ngụm uống cạn hết.
Giờ mới cảm thấy mùi vị trong miệng mình nhạt đi nhiều, cười khổ khen ngợi Mặc Thiệu Đình.
- Anh có thiên phú quá.
Mặc Thiệu Đình lộ ra vẻ mặt như “anh cũng không còn cách”, vừa mới đưa tay hướng về miếng bánh mì trên đĩa, liền bị Đường Lạc Lạc một phát giành lấy.
- Của em!
Trong tay Đường Lạc Lạc bê một đĩa đầy ắp bánh mì, trong đáy lòng ứa máu, hậu quả của việc nói dối chính là, bạn phải không ngừng dùng lời nói dối để làm trọn lời nói dối trước đó, sau đó trở thành lời nói dối thấu trời, sau cùng không thể thu dọn được nữa, bây giờ ngoài trừ việc cô phải ăn hết mấy “món ăn ngon” mà Mặc Thiệu Đình làm ra, còn có đuờng lui nào khác sao…
Nhìn thấy Đường Lạc Lạc vẻ mặt phòng bị nhìn mình, Mặc Thiệu Đình bất lực mỉm cười, không uổng công anh nghiên cứu cả buổi sáng, xem ra tiểu nha đầu rất thích bữa sáng mình làm, chỉ là… có chút quá thích thú rồi, anh còn đói mà.
- Nếu em thích vậy ngày mai anh cũng làm cho em ăn.
Mặc Thiệu Đình đưa tay lướt qua chóp mũi của Đường Lạc Lạc.
- Không cần đâu!
Đường Lạc Lạc lập tức kêu lên.
- Mỹ vị không thể được nhiều! Thỉnh thoảng ăn một lần là được rồi, em sợ em sẽ hạnh phúc đến ngất đi mất, đừng làm, đừng nha!
Ngày nào cũng bắt cô ăn thứ đồ này, chi bằng giết cô luôn đi.
Mặc Thiệu Đình đang nghĩ nói gì tiếp, liền nghe thấy điện thoại để trên bàn Đường Lạc Lạc rung ong ong lên, Đường Lạc Lạc để chiếc đĩa trên tay xuống, vô cùng cảnh giác cảnh cáo Mặc Thiệu Đình.
- Đừng đụng vào bánh mì của em!
Sau đó mới đưa tay nắm lấy điện thoại, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi đến, lập tức cả người đều bất ổn.
Là Đường Quý Lễ.
Tính ra cách cái lần đi Đường gia trở về, đã sắp qua một tuần rồi, người của Đường gia quả nhiên không giữ được bình tĩnh.
Đường Lạc Lạc cắn môi, biết có một số chuyện tránh không khỏi, nhưng mỗi lần lời cự tuyệt treo trên miệng, lại không sao nói ra được, bọn họ… dù sao cũng là người thân của mình.
Nhấn vào phím nghe, giọng nói tha thiết của Đường Quý Lễ từ loa truyền qua đây.
- Lạc Lạc, con đang ở đâu? Chuyện đã nói lần trước, con làm đến đâu rồi? Chia tay với Mặc Thiệu Đình chưa?
- Vẫn chưa.
Đường Lạc Lạc nhìn qua Mặc Thiệu Đình đối diện, cẩn thận trả lời.
- Vậy tốt quá rồi.
Đường Quý Lễ thở phào nhẹ nhõm.
- Tốt quá rồi?
Đường Lạc Lạc hiếu kỳ gặng hỏi, lần trước người của Đường gia không phải vẫn muốn mình và Mặc Thiệu Đình đường ai nấy đi, đem vị trí để lại cho Đường Phù Dung sao?
- Là như vậy, ba và mẹ con bàn bạc một chút, cảm thấy Mặc gia thực sự không dễ vào, Phù Dung là một cô gái đơn thuần lương thiện, không giỏi việc tranh giành đấu đá trong hào môn, muốn tiếp cận cậu chủ Mặc càng khó khăn, dù sao con cũng làm vợ chồng nửa năm với cậu chủ Mặc rồi, ít nhiều quen thuộc hoàn cảnh của Mặc gia và tính tình của cậu chủ Mặc, nhân lúc tụi con hiện giờ vẫn chưa chia tay, chi bằng nhờ con giới thiệu Phù Dung cho cậu chủ Mặc… để hợp theo ý thích của cậu chủ Mặc, cái này con chắc là rõ nhất rồi nhỉ?
Không cần vừa mở mắt đã đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng giống như mình nợ hai trăm vạn từ bà ấy nữa, phong cảnh xung quanh biệt thự dễ chịu, bình thường lười ra ngoài, ở xung quanh đây dạo quanh cũng không tệ, càng không phải nhắc căn biệt thự nhỏ có riêng một hồ bơi ngoài trời sân golf và cả một loạt các phương tiện giải trí có thể tưởng tượng đến, tuy nhỏ hơn so với biệt thự Mặc gia một chút, nhưng nhỏ mà có võ.
Đương nhiên, Đường Lạc Lạc thực sự cần nhất vẫn là một phòng ngủ, dù sao ngày chung kết cuộc thi thiết kế ngày càng gần kề, thời gian của cô thật sự không còn nhiều nữa.
Nhưng thiết kế váy cưới, đây e rằng là nhiệm vụ đơn giản nhất cũng là khó nhằn nhất rồi, Đường Lạc Lạc mấy ngày nay lao tâm khổ tứ, cũng không có ý tưởng nào hay ho, đến ngày hôm đó, đoán chừng khắp nơi đều là váy to màu trắng, bản thân làm sao mới có thể vì gây được bất ngờ đây…
Tuy nói Mặc Thiệu Đình bây giờ đã quyết định muốn rời khỏi nhà họ Mặc, nhưng cuộc thi thiết kế là một cơ hội để chứng minh bản thân, nếu như thắng được cuộc thi, sau này bản thân trên con đường thiết kế này có thể càng đi càng xa, nếu đã quyết định ở lại bên Mặc Thiệu Đình, thì nhất định phải trở thành người phụ nữ đủ xứng với anh…
Cho dù không thể xứng đôi ở mặt tiền bạc, nhưng ít nhất, trên lĩnh vực mà mình yêu thích, Đường Lạc Lạc muốn làm tốt nhất, cái tốt nhất này, không phải so với người khác, chỉ so với bản thân cô, làm đến tốt nhất trong khả năng của cô.
Ôm lấy suy nghĩ như vậy, mấy ngày nay Đường Lạc Lạc quên ăn quên ngủ, lật xem không biết bao nhiêu tác phẩm bậc thầy để khơi dậy cảm hứng, đi dạo cũng đứng ngơ ra trước tủ kính, khoảng cách đến sự điên dại đã không còn xa nữa.
Sáng hôm nay, Đường Lạc Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng mịn của phòng ngủ, trong không phí phảng phất ít mùi hương ấm áp, tuy nói gần đây Mặc Thiệu Đình có vẻ như công việc đặc biệt nhiều, nhưng Mặc Thiệu Đình với việc chăn gối lại không hề thuyên giảm, ban ngày tăng ca ở công ty, đêm về phòng ngủ cửa vừa đóng, thì tăng ca ở nhà…
Đường Lạc Lạc thật lòng rất khâm phục sinh lực và thể lực dồi dào của Mặc Thiệu Đình, nhưng cô thật sự có chút không chịu được đó được không…
Lúc này cô nâng cánh tay lên, hừ một tiếng, ngước đầu nhìn thời gian vẫn còn sớm, bò dậy vươn người trước cửa sổ sát trần, tắm rửa xong xuôi liền bước đi nhẹ nhàng xuống dưới lầu.
Chỉ là, đi một vòng dưới dầu, cũng không thấy bóng dáng Mặc Thiệu Đình đâu, Đường Lạc Lạc có chút nghi ngờ vò đầu, tưởng Mặc Thiệu Đình có chuyên đi trước rồi, đi đến phòng bếp nghĩ xem sáng hôm nay ăn gì, kết quả vừa vào phòng bếp, liền ngớ người trước cửa ra vào.
Phòng bếp ở nhà mới không to như ở Mặc gia, người hầu cũng không nhiều, diện tích phòng bếp lại không nhỏ, lúc này trong phòng bếp trống không, vài người hầu đứng ở bên góc, đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, chỉ có một mình Mặc Thiệu Đình.
Có một số đàn ông, chính là mặc cái gì cũng rất ưa nhìn.
Lúc này Mặc Thiệu Đình mặc một chiếc sơ mi sạch sẽ, đeo tạp dề sọc ca rô, bóng lưng cao to mạnh mẽ, bộ quần áo đơn giản đến không thể đơn giản hơn, mặc trên người anh, trông chốc lát hiện lên cao lớn, bóng lưng này cũng đủ Đường Lạc Lạc nhìn ngắm ba năm trời.
Tuy sau khi kết hôn thời khắc nào cũng gặp được khuôn mặt điển trai này, nhưng Đường Lạc Lạc chính là cảm thấy nhìn chưa đủ, trạng thái si mê đã khoá chặt, trong thời gian ngắn xem ra không thể giải trừ được.
Cô nhẹ nhàng cẩn thận tìm một vị trí đắt địa để ngắm nhìn, đúng chỗ có thể nhìn thấy góc nghiên tinh tế rõ ràng của Mặc Thiệu Đình, nhìn thấy anh nhẹ nhàng cuộn tay áo sơ-mi lên, dùng bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng, có chút không quen nhưng vẫn ung dung như cũ đập một quả trứng, bỏ vào trong chảo, lại từ máy nướng lấy ra hai miếng bánh mì nóng hổi…
Sữa màu trắng trong đổ vào ly thuỷ tinh, Mặc Thiệu Đình nâng hai ly sữa quay người, liền thấy Đường Lạc Lạc say mê dựa vào cửa, trên mặt hiện ra một nụ cười nuông chiều, ánh nắng phản chiếu chút vệt sáng trong đôi mắt đen láy của anh, sức sát thương của nụ cười này tuyệt đối bùng nổ.
- Con sâu lười, dậy rồi hả? - Ừa.
Đường Lạc Lạc bất giác cắn đầu ngón tay.
- Cái đó… Tiểu Ca Ca, hôm nay tự xuống bếp?
Tuy là miếng bánh mì trứng chiên đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng cũng là lần đầu tiên Mặc Thiệu Đình xuống bếp, lúc trước Đường Lạc Lạc chưa từng mang chuyện bếp núc và Mặc Thiệu Đình liên hệ nhau.
Đây có được tính là bữa sáng tình yêu không?
A a a a trong lòng Đường Lạc Lạc nhịn không được cuộn trào bọt sóng nước hạnh phúc, nhanh mang cô vỗ vào bãi cát.
Mặc Thiệu Đình mỉm cười mang thức ăn từng món một bày trên đĩa, cùng Đường Lạc Lạc đi vào phòng ăn.
- Anh thấy em gần đây làm việc rất mệt, muốn uỷ lạo em một chút, nhưng trước đây chưa từng xuống bếp qua, vì vậy… hôm nay em phải làm chuột bạch rồi.
Đôi mắt chuột bạch nhỏ sáng lấp lánh nhìn anh, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, đợi đến lúc đồ ăn để trên bàn ăn, Đường Lạc Lạc không chờ được lấy nĩa tiến công vào miếng trứng chiên bên ngoài trông không tệ.
Nhưng mà…
Vừa bỏ vào miệng, nhai vài cái, Đường Lạc Lạc liền nhịn không được chau mày… miếng trứng này, chưa chín.
- Không ngon sao?
Trên mặt Mặc Thiệu Đình xuất hiện thần sắc thấp thỏm hiếm thấy, cẩn thận dò hỏi.
- Ngon ngon!
Đường Lạc Lạc cười miễn cưỡng, quyết tâm bất luận thế nào cũng không thể đánh tan đi sự tích cực của Mặc Thiệu Đình.
- Trứng lòng đào đó!
Trời, thực sự trứng lòng đào với trứng chưa chín, còn có một khoảng cách không nhỏ.
- Phải không?
Mặc Thiệu Đình đắc ý mép môi cong lên.
- Anh học theo sách dạy nấu ăn đó.
Nói xong vui vẻ phấn chấn lấy nĩa hướng về phía đĩa của mình…
Đường Lạc Lạc thấy thế, vội cầm ngang nĩa cướp lấy, xiên miếng trứng chiên trên đĩa Mặc Thiệu Đình qua đây, nhét hết vào miệng mình, vừa nhai trứng chiên chưa chín, vừa nhồm nhoàm.
- Ôi, ngon quá đi, cho em hết đi, anh ăn cái khác đi.
Nhìn thấy tiểu nha đầu phục tùng mình như vậy, Mặc Thiệu Đình tự nhiên thấy hân hoan và đắc ý, mỉm cười cũng không giành với Đường Lạc Lạc, đem sữa đưa cho Đường Lạc Lạc.
- Ăn chậm thôi.
Đường Lạc Lạc nhận lấy ly sữa, gần như húp một ngụm uống hết, mùi vị miếng trứng nửa chín nửa sống trong miệng mới coi như bị áp chế xuống, thực sự có cảm giác sống dậy từ cõi chết đó được không, mới vừa bình thường lại một chút, liền nghe thấy giọng nói quan tâm của Mặc Thiệu Đình vang lên.
- Em thử miếng bánh mì xem, anh làm đó.
Miếng bánh mì thứ đơn giản như vậy, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, Đường Lạc Lạc lấy lên một miếng bánh mì nướng, quệt phô mai, cắn một miếng, gần như nước mắt lưng tròng – vì sao, vì sao miếng bánh mì thao tác đơn giản như thế, Mặc Thiệu Đình lại có khả năng làm đến vừa cứng vừa khó ăn như vậy…
Ăn như nhai giấy vậy!
Có phải là học theo sách dạy nấu ăn không, thật sự muốn hỏi anh rốt cuộc là sách dạy nấu ăn nào, cô muốn đốt đi cái thứ hại người đó quá…
Với lại miếng bánh mì bình thường, sao có thể mặn như vậy, mặn như vậy…
Có phải nhầm đường thành muối rồi không?
- Như thế nào?
Mặc Thiệu Đình dán chặt mắt vào mặt Đường Lạc Lạc.
- Ngon lắm luôn! Quá ngon, a a a thật ngon quá!
Trong đáy mắt Đường Lạc Lạc ngấn lệ, vừa khen vừa giành lấy ly sữa bên tay Mặc Thiệu Đình, một ngụm uống cạn hết.
Giờ mới cảm thấy mùi vị trong miệng mình nhạt đi nhiều, cười khổ khen ngợi Mặc Thiệu Đình.
- Anh có thiên phú quá.
Mặc Thiệu Đình lộ ra vẻ mặt như “anh cũng không còn cách”, vừa mới đưa tay hướng về miếng bánh mì trên đĩa, liền bị Đường Lạc Lạc một phát giành lấy.
- Của em!
Trong tay Đường Lạc Lạc bê một đĩa đầy ắp bánh mì, trong đáy lòng ứa máu, hậu quả của việc nói dối chính là, bạn phải không ngừng dùng lời nói dối để làm trọn lời nói dối trước đó, sau đó trở thành lời nói dối thấu trời, sau cùng không thể thu dọn được nữa, bây giờ ngoài trừ việc cô phải ăn hết mấy “món ăn ngon” mà Mặc Thiệu Đình làm ra, còn có đuờng lui nào khác sao…
Nhìn thấy Đường Lạc Lạc vẻ mặt phòng bị nhìn mình, Mặc Thiệu Đình bất lực mỉm cười, không uổng công anh nghiên cứu cả buổi sáng, xem ra tiểu nha đầu rất thích bữa sáng mình làm, chỉ là… có chút quá thích thú rồi, anh còn đói mà.
- Nếu em thích vậy ngày mai anh cũng làm cho em ăn.
Mặc Thiệu Đình đưa tay lướt qua chóp mũi của Đường Lạc Lạc.
- Không cần đâu!
Đường Lạc Lạc lập tức kêu lên.
- Mỹ vị không thể được nhiều! Thỉnh thoảng ăn một lần là được rồi, em sợ em sẽ hạnh phúc đến ngất đi mất, đừng làm, đừng nha!
Ngày nào cũng bắt cô ăn thứ đồ này, chi bằng giết cô luôn đi.
Mặc Thiệu Đình đang nghĩ nói gì tiếp, liền nghe thấy điện thoại để trên bàn Đường Lạc Lạc rung ong ong lên, Đường Lạc Lạc để chiếc đĩa trên tay xuống, vô cùng cảnh giác cảnh cáo Mặc Thiệu Đình.
- Đừng đụng vào bánh mì của em!
Sau đó mới đưa tay nắm lấy điện thoại, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi đến, lập tức cả người đều bất ổn.
Là Đường Quý Lễ.
Tính ra cách cái lần đi Đường gia trở về, đã sắp qua một tuần rồi, người của Đường gia quả nhiên không giữ được bình tĩnh.
Đường Lạc Lạc cắn môi, biết có một số chuyện tránh không khỏi, nhưng mỗi lần lời cự tuyệt treo trên miệng, lại không sao nói ra được, bọn họ… dù sao cũng là người thân của mình.
Nhấn vào phím nghe, giọng nói tha thiết của Đường Quý Lễ từ loa truyền qua đây.
- Lạc Lạc, con đang ở đâu? Chuyện đã nói lần trước, con làm đến đâu rồi? Chia tay với Mặc Thiệu Đình chưa?
- Vẫn chưa.
Đường Lạc Lạc nhìn qua Mặc Thiệu Đình đối diện, cẩn thận trả lời.
- Vậy tốt quá rồi.
Đường Quý Lễ thở phào nhẹ nhõm.
- Tốt quá rồi?
Đường Lạc Lạc hiếu kỳ gặng hỏi, lần trước người của Đường gia không phải vẫn muốn mình và Mặc Thiệu Đình đường ai nấy đi, đem vị trí để lại cho Đường Phù Dung sao?
- Là như vậy, ba và mẹ con bàn bạc một chút, cảm thấy Mặc gia thực sự không dễ vào, Phù Dung là một cô gái đơn thuần lương thiện, không giỏi việc tranh giành đấu đá trong hào môn, muốn tiếp cận cậu chủ Mặc càng khó khăn, dù sao con cũng làm vợ chồng nửa năm với cậu chủ Mặc rồi, ít nhiều quen thuộc hoàn cảnh của Mặc gia và tính tình của cậu chủ Mặc, nhân lúc tụi con hiện giờ vẫn chưa chia tay, chi bằng nhờ con giới thiệu Phù Dung cho cậu chủ Mặc… để hợp theo ý thích của cậu chủ Mặc, cái này con chắc là rõ nhất rồi nhỉ?
Danh sách chương