Ngữ Đan Trân chua xót cười một tiếng bi ai, cô rõ ràng là hết lòng vì người đàn ông này, hắn lại không hề quay đầu lại nhìn cô mà nhẫn tâm tuyệt tình phủi bỏ đi tấm lòng sâu sắc của cô.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Cô yêu hắn như vậy.. chỉ là, hắn không yêu cô, hắn đem lòng yêu người con gái kia.. Hạ Ảnh!
- Tôi đã nói rồi, tôi không có xô Trang Hạ Ảnh xuống vực!
Ngữ Đan Trân oan ức thét to, những năm này, Bạc Kiệt Hạo đều cho rằng cô chính là người phụ nữ độc ác, tâm địa rắn rết, Bạc Kiệt Hạo cho rằng chính cô đã xô ngã Trang Hạ Ảnh xuống bờ vực thẳm.
Cô thực không có làm!
Cô không biết vì sao khi ấy cơ thể Trang Hạ Ảnh lại đột nhiên mềm nhũn ngã nhoài xuống bờ vực sâu thẳm đó, khi Bạc Kiệt Hạo đến cũng vừa vặn chứng kiến cảnh tượng này..
Nơi ấy chỉ có duy nhất một mình cô với Trang Hạ Ảnh.. Bạc Kiệt Hạo vốn mặc định cô là kẻ sát nhân cũng không phải là sai, cô lại còn đứng gần nơi bờ vực..
Chẳng biết trách ai, chỉ biết trách ông trời đã quá trêu ngươi rồi!
- Cô không có xô ngã Ảnh Nhi xuống vực? Hừ, tốt lắm! Cô nói xem, khi ấy lúc Ảnh Nhi ngã xuống, chỉ có duy nhất một mình cô đứng ở đó? Vậy cô nói thử xem, chứng cứ gì mà cô bảo rằng cô không hề xô Ảnh Nhi xuống vực đây a? Bạc Kiệt Hạo nghe từng lời cô nói, sắc mặt chợt sa sầm như vũ bão, hừ lạnh một tiếng.
Người phụ nữ đê tiện này còn muốn giả vờ đến khi nào?
- Tôi..
Ngữ Đan Trân nhất thời á khẩu, không biết trả lời như thế nào đối với câu hỏi của Bạc Kiệt Hạo, cô vốn không có chứng cứ..
Ngoài trong thâm tâm của cô biết rõ chính mình không hề đẩy Trang Hạ Ảnh thì cô thật sự chẳng có bằng chứng gì để minh oan cho bản thân..
Cô chỉ biết chắc chắn bản thân mình hoàn toàn trong sạch, hoàn toàn không phải kẻ sát nhân, hoàn toàn không có xô ngã Trang Hạ Ảnh!
Chỉ là, một mình cô biết thì sự việc vẫn không thể cứu vãn như ban đầu, một mình cô biết thì sự việc vẫn như vậy, Bạc Kiệt Hạo vẫn hận cô, vẫn chán ghét cô, vẫn sẽ dùng những phương thức cực hình khuôn khổ để đày đọa cô, và anh cũng sẽ không bao giờ yêu cô!
- Hừ, không nói được chứ gì! Đơn giản là cô chính là người xô ngã Ảnh Nhi xuống vực nên hiện tại cô chẳng còn gì để nói! Ngữ Đan Trân, tôi nói cho cô biết, khi ấy, tôi vốn định báo cảnh sát, cho cô phải sống mục xương trong tù nhưng khi nghĩ thông suốt nghĩ lại thì sống trong tù chẳng phải đã quá sung sướng, quá nhàn nhã cho cô sao? Vì vậy, tôi đã không dùng phương thức đó mà đã để cô dọn về đây, tôi sẽ từng chút hành hạ cô, từng chút dày vò cô, để cô phải sống trong cảnh người không ra người, ma không ra ma!
Bạc Kiệt Hạo âm trầm nhìn cô, khoé môi bạc mỏng khẽ nhếch thành một nụ cười ranh mãnh, nụ cười này cơ hồ giống như là điềm báo của một trận giông tố bập bùng sắp đến..
Lệ lần nữa tuôn ra khỏi hàng mi kép, Ngữ Đan Trân khó khăn nuốt ngược nước mắt vào tròng, tim như thắt lại từng đợt, bả vai gầy gò yếu ớt không ngừng run rẩy.
Không còn gì đau khổ hơn khi người mình yêu cơ hồ hận mình đến tâm can liệt nát, hận đến từng chút giày vò mình đến nỗi sống không bằng chết.
- Bạc Kiệt Hạo, anh hận tôi sao?!
Ngữ Đan Trân cơ hồ hỏi không ra tiếng, nhưng âm lượng vẫn đủ để Bạc Kiệt Hạo nghe rõ từng lời của cô.
Cô muốn xác định một lần nữa.. mặc dù trong lòng đã có được đáp án..
"Chát"
Lời nói Ngữ Đan Trân vừa phát ra kèm theo đó là cái tát mà Bạc Kiệt Hạo hạ xuống khuôn mặt của cô.
Cái tát này Bạc Kiệt Hạo thực sự đã dùng tất cả lực đạo có trong tay, phát ra tiếng động long trời lở đất, kinh thiên động địa.
- Ngữ Đan Trân, cô không có tư cách để hỏi rằng tôi có hận cô hay không vì đây là điều hiển nhiên rồi! Ngữ Đan Trân! Tôi hận cô!
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Cô yêu hắn như vậy.. chỉ là, hắn không yêu cô, hắn đem lòng yêu người con gái kia.. Hạ Ảnh!
- Tôi đã nói rồi, tôi không có xô Trang Hạ Ảnh xuống vực!
Ngữ Đan Trân oan ức thét to, những năm này, Bạc Kiệt Hạo đều cho rằng cô chính là người phụ nữ độc ác, tâm địa rắn rết, Bạc Kiệt Hạo cho rằng chính cô đã xô ngã Trang Hạ Ảnh xuống bờ vực thẳm.
Cô thực không có làm!
Cô không biết vì sao khi ấy cơ thể Trang Hạ Ảnh lại đột nhiên mềm nhũn ngã nhoài xuống bờ vực sâu thẳm đó, khi Bạc Kiệt Hạo đến cũng vừa vặn chứng kiến cảnh tượng này..
Nơi ấy chỉ có duy nhất một mình cô với Trang Hạ Ảnh.. Bạc Kiệt Hạo vốn mặc định cô là kẻ sát nhân cũng không phải là sai, cô lại còn đứng gần nơi bờ vực..
Chẳng biết trách ai, chỉ biết trách ông trời đã quá trêu ngươi rồi!
- Cô không có xô ngã Ảnh Nhi xuống vực? Hừ, tốt lắm! Cô nói xem, khi ấy lúc Ảnh Nhi ngã xuống, chỉ có duy nhất một mình cô đứng ở đó? Vậy cô nói thử xem, chứng cứ gì mà cô bảo rằng cô không hề xô Ảnh Nhi xuống vực đây a? Bạc Kiệt Hạo nghe từng lời cô nói, sắc mặt chợt sa sầm như vũ bão, hừ lạnh một tiếng.
Người phụ nữ đê tiện này còn muốn giả vờ đến khi nào?
- Tôi..
Ngữ Đan Trân nhất thời á khẩu, không biết trả lời như thế nào đối với câu hỏi của Bạc Kiệt Hạo, cô vốn không có chứng cứ..
Ngoài trong thâm tâm của cô biết rõ chính mình không hề đẩy Trang Hạ Ảnh thì cô thật sự chẳng có bằng chứng gì để minh oan cho bản thân..
Cô chỉ biết chắc chắn bản thân mình hoàn toàn trong sạch, hoàn toàn không phải kẻ sát nhân, hoàn toàn không có xô ngã Trang Hạ Ảnh!
Chỉ là, một mình cô biết thì sự việc vẫn không thể cứu vãn như ban đầu, một mình cô biết thì sự việc vẫn như vậy, Bạc Kiệt Hạo vẫn hận cô, vẫn chán ghét cô, vẫn sẽ dùng những phương thức cực hình khuôn khổ để đày đọa cô, và anh cũng sẽ không bao giờ yêu cô!
- Hừ, không nói được chứ gì! Đơn giản là cô chính là người xô ngã Ảnh Nhi xuống vực nên hiện tại cô chẳng còn gì để nói! Ngữ Đan Trân, tôi nói cho cô biết, khi ấy, tôi vốn định báo cảnh sát, cho cô phải sống mục xương trong tù nhưng khi nghĩ thông suốt nghĩ lại thì sống trong tù chẳng phải đã quá sung sướng, quá nhàn nhã cho cô sao? Vì vậy, tôi đã không dùng phương thức đó mà đã để cô dọn về đây, tôi sẽ từng chút hành hạ cô, từng chút dày vò cô, để cô phải sống trong cảnh người không ra người, ma không ra ma!
Bạc Kiệt Hạo âm trầm nhìn cô, khoé môi bạc mỏng khẽ nhếch thành một nụ cười ranh mãnh, nụ cười này cơ hồ giống như là điềm báo của một trận giông tố bập bùng sắp đến..
Lệ lần nữa tuôn ra khỏi hàng mi kép, Ngữ Đan Trân khó khăn nuốt ngược nước mắt vào tròng, tim như thắt lại từng đợt, bả vai gầy gò yếu ớt không ngừng run rẩy.
Không còn gì đau khổ hơn khi người mình yêu cơ hồ hận mình đến tâm can liệt nát, hận đến từng chút giày vò mình đến nỗi sống không bằng chết.
- Bạc Kiệt Hạo, anh hận tôi sao?!
Ngữ Đan Trân cơ hồ hỏi không ra tiếng, nhưng âm lượng vẫn đủ để Bạc Kiệt Hạo nghe rõ từng lời của cô.
Cô muốn xác định một lần nữa.. mặc dù trong lòng đã có được đáp án..
"Chát"
Lời nói Ngữ Đan Trân vừa phát ra kèm theo đó là cái tát mà Bạc Kiệt Hạo hạ xuống khuôn mặt của cô.
Cái tát này Bạc Kiệt Hạo thực sự đã dùng tất cả lực đạo có trong tay, phát ra tiếng động long trời lở đất, kinh thiên động địa.
- Ngữ Đan Trân, cô không có tư cách để hỏi rằng tôi có hận cô hay không vì đây là điều hiển nhiên rồi! Ngữ Đan Trân! Tôi hận cô!
Danh sách chương