Trong chốc lát, một hồi lay động mãnh liệt, giống như lơ lửng trong biển, nàng sợ hãi ôm lấy hắn thét lên.
Lý Lan Ngọc cố gắng nắm lấy máy thời gian, khống chế cục diện hỗn loạn này.
“A! Chúng ta có thể chết không?”
“Sẽ không đâu, anh còn chưa nói ba chữ kia, làm sao có thể chết.”
“Ba chữ nào?”
“Anh yêu em.”
Hắn vừa nói xong, liền cảm giác được máy thời gian giống như rơi tự do, nhanh chóng rơi xuống.
Nghênh Hạ hét lớn, hai tay ôm chặt lấy hắn không buông.
“Nếu như chết, em cũng muốn chết cũng anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…..” Cô điên cuồng nói với hắn.
“Anh biết, anh cũng vậy, thật yêu, thật yêu em!”
Hai người khẩn thiết nhìn nhau, trong lúc này, sự kinh khủng đang diễn ra với họ mà nói chẳng là cái gì hết.
Bởi vì hắn đã lựa chọn, không phải sao? Hắn có thể ở lại Đường triều làm Vương gia, nhưng mà hắn không chọn điều đó, hắn lựa chọn cùng nàng trở lại hiện đại, điều này chứng minh là hắn yêu nàng.
Quan Nghênh Hạ cảm động nhào tới, chủ động hôn hắn một nụ hôn nhiệt tình như lửa.
Khi bọn hắn lưu luyến không rời, phát hiện thanh âm rơi xuống cũng đã ngưng, bọn họ đã trở lại nhà họ Quan, bày biện bốn phía cho Quan Nghênh Hạ biết bây giờ bọn họ đã ở phòng thí nghiệm của ba.
“Chúng ta…….” Nàng lẩm bẩm.
“Trở lại.” Hắn cũng nhận ra.
Hai người giống như từ cõi chết trở về, ôm chặt lấy nhau, tựa như muốn không bao giờ tách ra. Lý Lan Ngọc không ngừng hôn nàng, Nghênh Hạ cũng ngoan ngoãn đáp lại.
Trong lúc bất chợt, nàng nhớ đến một chuyện, khẽ đẩy hắn ra.
"Không được, anh phải đi về."
“Anh đã lựa chọn cùng ở một chỗ với em, tại sao anh lại phải trở về?” Hắn không hiểu.
“Nếu anh không trở về cưới công chúa, lỡ như gây ra chiến tranh thì sao bây giờ?” Nghênh Hạ không dám nghĩ, thay đổi lịch sử.
Vậy còn tạm được!
“Có gì đâu? Anh đã xem qua lịch sử, quốc gia của nữ nhân xấu xí đó không lâu sau sẽ bị phụ vương của anh tiêu diệt, có chiến tranh ở đâu chứ?” Hắn đột nhiên nhớ lại tài liệu lịch sử từng xem qua.
“Có lẽ bởi vì anh không cưới cô ta, cho nên cô ta bất mãn, phụ vương của anh mới phái binh, cho nên…”
“Cho nên em nghĩ rằng anh đưa tới cuộc chiến tranh này?” Hắn tức giận hỏi.
“Không phải vậy, mà là….” Nàng chần chờ, “Em sợ bởi vì em hại anh đưa tới cuộc chiến tranh này, em không muốn anh trở thành người gây tội trong lịch sử.”
Nghe chính miệng người yêu nói những lời quan tâm mình, người đàn ông đang rất khó chịu kia lập tức cười vui vẻ, nụ cười tràn đầy sức quyến rũ này làm tim nàng đập mạnh.
“Thì ra là vậy, đơn giản thôi.”
Nói xong, hắn dùng sức đạp mạnh lên máy thời gian.
“Nè! Anh!”
Hắn cười xấu xa, sau đó nói như chuyện đương nhiên: “Hư rồi sẽ không về được, không thể quay về thì không cần lo lắng, anh sẽ giống như hoàng huynh, biến mất trong lịch sử, cũng sẽ không trở thành tội nhân.”
“Làm Vương gia không làm, ở nơi này, anh chỉ là một người vừa bình thường vừa không có tiền.”
“Em để ý anh là người bình thường lại không có tiền sao? Hiện tại anh không có Dạ Minh Châu cho em, em sẽ không cần anh sao?” Hắn cố ý nói.
“Em có thể không cần anh hả?”
"Dĩ nhiên không cho phép."
Đã biết trước hắn nói như vậy mà, Quan Nghênh Hạ vươn tay ôm hắn, tựa mặt vào ngực hắn, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc.
“Có trái tim của người mình yêu, càng làm bản thân thỏa mãn hơn có vô số Dạ Minh Châu.”
“Em đúng là thức thời.”
“Dĩ nhiên.” Nàng ngọt ngào nói, “Với năng lực hiện nay của em, nuôi một người đàn ông không vấn đề gì, chỉ cần khi em gặp phải nguy hiểm, anh dùng võ công cao cường bảo vệ em thì được rồi.”
“Anh đương nhiên sẽ bảo vệ em, hơn nữa còn dùng tính mạng để bảo vệ em. Chẳng qua là em không cần lo lắng phải nuôi anh, bởi vì…..”
Hắn mới nói được một nửa, đã nghe ngoài cửa có một tiếng động, sau đó truyền đến giọng của mẹ Quan, “Ai nói chuyện bên trong vậy? Ăn trộm hả? Tôi báo cảnh sát đó!!”
Không bao lâu, đã nghe giọng buồn ngủ của chị hai và em gái, “Mẹ, chuyện gì vậy?”
“Có ăn trộm.” Mẹ Quan phát hiện có cái gì đó không đúng nên gọi tất cẩ mọi người tới.
“Phải đó!”
Quan Nghênh Hạ vội mở cửa ra ngoài, được nhìn thấy người thân, nàng kích động ôm lấy, “Mẹ, chị hai, em, con rất nhớ mọi người!”
“Không phải mới gặp lúc ăn tối sao? Còn nữa, sao con lại mặc cổ trang?”
Lý Lan Ngọc mỉm cười đi ra ngoài, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Đại ca và Nhị ca, bọn họ nhìn hoàng tộc phục sức trên người hắn, còn cách ăn mặc của Quan Nghênh hạ cũng chợt hiểu ra.
Lý Lan Tĩnh nhẹ nhàng hỏi: “Đệ quyết định rồi chứ?”
Lý Lan Ngọc nhìn Quan Nghênh Hạ đang vui vẻ, bộ dạng thâm tình khẩn thiết làm cho người ta hiểu hắn không thể tự thoát ra nữa rồi, cả đời của hắn cũng không thể rời khỏi người phụ nữ hắn yêu.
"Dĩ nhiên."
“Vậy đệ nên làm một người đàn ông có trách nhiệm, chăm sóc tốt người phụ nữ của mình, đừng để nàng phải cực khổ như vậy.”
“Ừ!” Lý Lan Ngọc mỉm cười xoay người, mở rương hành lý phía sau máy thời gian ra, bên trong chứa đầy kỳ trân dị bảo.
“Đừng nói là đệ đem kho bạc trong phủ theo đó?” Lý Lan Tĩnh hỏi.
"Dĩ nhiên, toàn bộ đưa đến rồi, dù sao đây vốn chính là của đệ."
Lúc này Quan Nghênh Hạ cũng nhìn thấy, ánh mắt nàng bừng sáng, tràn đầy cảm động nhìn Lý Lan Ngọc, “Thì ra… Anh đã sớm định trở về?”
“Dĩ nhiên, anh muốn em ở lại thời đại của anh, nhưng anh không đành lòng nhìn em nhớ thương người nhà, hơn nữa, anh cũng không thể sống cuộc sống thiếu tiếng càu nhàu của hai hoàng huynh.”
“Thiệt là, tiểu tử này.” Lý Lan Tĩnh vỗ vai hắn, Lý Lan Khang cũng tới ôm, huynh đệ tình thâm.
“Nếu ôm thì tất cả cùng ôm đi!” Quan Nghênh Hạ vui vẻ nói.
"Tốt!"
Mẹ Quan đầu tiên, Quan Nghênh Xuân và Quan Nghênh Hạ cũng muốn ôm Lan Ngọc lại bị người đàn ông của mình ôm trước.
Lý Lan Ngọc ôm lấy Quan Nghênh Hạ, ôm thật chặt.
Đương nhiên, còn một món đồ nữa mới có thể là kết cục hoàn mĩ nhất.
Một tay Lý Lan Ngọc nắm lấy tay Quan Nghênh Hạ, một tay đặt viên Dạ Minh Châu lóng lánh rực rõ vào tay nàng.
Quan Nghênh Hạ cảm động khônh nói nên lời, ôm hắn chặt hơn.
Cứ như vậy, tất cả mọi người ôm nhau, vô cùng vô cùng vui vẻ.
Hết.
Lý Lan Ngọc cố gắng nắm lấy máy thời gian, khống chế cục diện hỗn loạn này.
“A! Chúng ta có thể chết không?”
“Sẽ không đâu, anh còn chưa nói ba chữ kia, làm sao có thể chết.”
“Ba chữ nào?”
“Anh yêu em.”
Hắn vừa nói xong, liền cảm giác được máy thời gian giống như rơi tự do, nhanh chóng rơi xuống.
Nghênh Hạ hét lớn, hai tay ôm chặt lấy hắn không buông.
“Nếu như chết, em cũng muốn chết cũng anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…..” Cô điên cuồng nói với hắn.
“Anh biết, anh cũng vậy, thật yêu, thật yêu em!”
Hai người khẩn thiết nhìn nhau, trong lúc này, sự kinh khủng đang diễn ra với họ mà nói chẳng là cái gì hết.
Bởi vì hắn đã lựa chọn, không phải sao? Hắn có thể ở lại Đường triều làm Vương gia, nhưng mà hắn không chọn điều đó, hắn lựa chọn cùng nàng trở lại hiện đại, điều này chứng minh là hắn yêu nàng.
Quan Nghênh Hạ cảm động nhào tới, chủ động hôn hắn một nụ hôn nhiệt tình như lửa.
Khi bọn hắn lưu luyến không rời, phát hiện thanh âm rơi xuống cũng đã ngưng, bọn họ đã trở lại nhà họ Quan, bày biện bốn phía cho Quan Nghênh Hạ biết bây giờ bọn họ đã ở phòng thí nghiệm của ba.
“Chúng ta…….” Nàng lẩm bẩm.
“Trở lại.” Hắn cũng nhận ra.
Hai người giống như từ cõi chết trở về, ôm chặt lấy nhau, tựa như muốn không bao giờ tách ra. Lý Lan Ngọc không ngừng hôn nàng, Nghênh Hạ cũng ngoan ngoãn đáp lại.
Trong lúc bất chợt, nàng nhớ đến một chuyện, khẽ đẩy hắn ra.
"Không được, anh phải đi về."
“Anh đã lựa chọn cùng ở một chỗ với em, tại sao anh lại phải trở về?” Hắn không hiểu.
“Nếu anh không trở về cưới công chúa, lỡ như gây ra chiến tranh thì sao bây giờ?” Nghênh Hạ không dám nghĩ, thay đổi lịch sử.
Vậy còn tạm được!
“Có gì đâu? Anh đã xem qua lịch sử, quốc gia của nữ nhân xấu xí đó không lâu sau sẽ bị phụ vương của anh tiêu diệt, có chiến tranh ở đâu chứ?” Hắn đột nhiên nhớ lại tài liệu lịch sử từng xem qua.
“Có lẽ bởi vì anh không cưới cô ta, cho nên cô ta bất mãn, phụ vương của anh mới phái binh, cho nên…”
“Cho nên em nghĩ rằng anh đưa tới cuộc chiến tranh này?” Hắn tức giận hỏi.
“Không phải vậy, mà là….” Nàng chần chờ, “Em sợ bởi vì em hại anh đưa tới cuộc chiến tranh này, em không muốn anh trở thành người gây tội trong lịch sử.”
Nghe chính miệng người yêu nói những lời quan tâm mình, người đàn ông đang rất khó chịu kia lập tức cười vui vẻ, nụ cười tràn đầy sức quyến rũ này làm tim nàng đập mạnh.
“Thì ra là vậy, đơn giản thôi.”
Nói xong, hắn dùng sức đạp mạnh lên máy thời gian.
“Nè! Anh!”
Hắn cười xấu xa, sau đó nói như chuyện đương nhiên: “Hư rồi sẽ không về được, không thể quay về thì không cần lo lắng, anh sẽ giống như hoàng huynh, biến mất trong lịch sử, cũng sẽ không trở thành tội nhân.”
“Làm Vương gia không làm, ở nơi này, anh chỉ là một người vừa bình thường vừa không có tiền.”
“Em để ý anh là người bình thường lại không có tiền sao? Hiện tại anh không có Dạ Minh Châu cho em, em sẽ không cần anh sao?” Hắn cố ý nói.
“Em có thể không cần anh hả?”
"Dĩ nhiên không cho phép."
Đã biết trước hắn nói như vậy mà, Quan Nghênh Hạ vươn tay ôm hắn, tựa mặt vào ngực hắn, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc.
“Có trái tim của người mình yêu, càng làm bản thân thỏa mãn hơn có vô số Dạ Minh Châu.”
“Em đúng là thức thời.”
“Dĩ nhiên.” Nàng ngọt ngào nói, “Với năng lực hiện nay của em, nuôi một người đàn ông không vấn đề gì, chỉ cần khi em gặp phải nguy hiểm, anh dùng võ công cao cường bảo vệ em thì được rồi.”
“Anh đương nhiên sẽ bảo vệ em, hơn nữa còn dùng tính mạng để bảo vệ em. Chẳng qua là em không cần lo lắng phải nuôi anh, bởi vì…..”
Hắn mới nói được một nửa, đã nghe ngoài cửa có một tiếng động, sau đó truyền đến giọng của mẹ Quan, “Ai nói chuyện bên trong vậy? Ăn trộm hả? Tôi báo cảnh sát đó!!”
Không bao lâu, đã nghe giọng buồn ngủ của chị hai và em gái, “Mẹ, chuyện gì vậy?”
“Có ăn trộm.” Mẹ Quan phát hiện có cái gì đó không đúng nên gọi tất cẩ mọi người tới.
“Phải đó!”
Quan Nghênh Hạ vội mở cửa ra ngoài, được nhìn thấy người thân, nàng kích động ôm lấy, “Mẹ, chị hai, em, con rất nhớ mọi người!”
“Không phải mới gặp lúc ăn tối sao? Còn nữa, sao con lại mặc cổ trang?”
Lý Lan Ngọc mỉm cười đi ra ngoài, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Đại ca và Nhị ca, bọn họ nhìn hoàng tộc phục sức trên người hắn, còn cách ăn mặc của Quan Nghênh hạ cũng chợt hiểu ra.
Lý Lan Tĩnh nhẹ nhàng hỏi: “Đệ quyết định rồi chứ?”
Lý Lan Ngọc nhìn Quan Nghênh Hạ đang vui vẻ, bộ dạng thâm tình khẩn thiết làm cho người ta hiểu hắn không thể tự thoát ra nữa rồi, cả đời của hắn cũng không thể rời khỏi người phụ nữ hắn yêu.
"Dĩ nhiên."
“Vậy đệ nên làm một người đàn ông có trách nhiệm, chăm sóc tốt người phụ nữ của mình, đừng để nàng phải cực khổ như vậy.”
“Ừ!” Lý Lan Ngọc mỉm cười xoay người, mở rương hành lý phía sau máy thời gian ra, bên trong chứa đầy kỳ trân dị bảo.
“Đừng nói là đệ đem kho bạc trong phủ theo đó?” Lý Lan Tĩnh hỏi.
"Dĩ nhiên, toàn bộ đưa đến rồi, dù sao đây vốn chính là của đệ."
Lúc này Quan Nghênh Hạ cũng nhìn thấy, ánh mắt nàng bừng sáng, tràn đầy cảm động nhìn Lý Lan Ngọc, “Thì ra… Anh đã sớm định trở về?”
“Dĩ nhiên, anh muốn em ở lại thời đại của anh, nhưng anh không đành lòng nhìn em nhớ thương người nhà, hơn nữa, anh cũng không thể sống cuộc sống thiếu tiếng càu nhàu của hai hoàng huynh.”
“Thiệt là, tiểu tử này.” Lý Lan Tĩnh vỗ vai hắn, Lý Lan Khang cũng tới ôm, huynh đệ tình thâm.
“Nếu ôm thì tất cả cùng ôm đi!” Quan Nghênh Hạ vui vẻ nói.
"Tốt!"
Mẹ Quan đầu tiên, Quan Nghênh Xuân và Quan Nghênh Hạ cũng muốn ôm Lan Ngọc lại bị người đàn ông của mình ôm trước.
Lý Lan Ngọc ôm lấy Quan Nghênh Hạ, ôm thật chặt.
Đương nhiên, còn một món đồ nữa mới có thể là kết cục hoàn mĩ nhất.
Một tay Lý Lan Ngọc nắm lấy tay Quan Nghênh Hạ, một tay đặt viên Dạ Minh Châu lóng lánh rực rõ vào tay nàng.
Quan Nghênh Hạ cảm động khônh nói nên lời, ôm hắn chặt hơn.
Cứ như vậy, tất cả mọi người ôm nhau, vô cùng vô cùng vui vẻ.
Hết.
Danh sách chương