Chương 8:
Có lẽ sinh ở thời đại này cũng là một loại hạnh phúc, ít nhất phụ nữ không cần đi ra ngoài cạnh tranh với rất nhiều đàn ông, chỉ cần mềm mại đáng yêu chọn một người đàn ông tốt, có thể không cần lo lắng cuộc sống hằng ngày.
Đây chính là cuộc sống của phu nhân cao quý trong truyền thuyết, thật ra cũng không tệ.
“Tiểu thư, đây là điểm tâm trong cung Hoàng thượng thích ăn nhất, Tam vương gia ra lệnh cho nô tỳ đặc biệt đưa tới một ít cho tiểu thư thưởng thức.”
“Được, làm phiền muội rồi.” Nghênh Hạ vươn tay gắp một khối cho tiểu nha hoàn, “Thưởng cho muội.”
Lúc nãy nhìn thấy tiểu nha hoàn lúc nói chuyện cũng không nhìn mình, chỉ nhìn chằm chằm điểm tâm, nàng cũng biết tiểu nha hoàn đã muốn ăn đến chảy nước miếng.
"Cám ơn tiểu thư."
"Không cần khách khí."
Nhìn tiểu nha hoàn vui vẻ cầm điểm tâm ngọt chạy đi, Nghênh Hạ nhận ra mình rất nhớ em gái và chị hai, nhớ nhất là mẹ, không biết khi bọn họ phát hiện cô biến mất, đã thương tâm cỡ nào? Dĩ nhiên, bọn họ biết cô đi nơi nào, bởi vì Tam Vương gia đó cướp người đi còn không quên để lại tờ giấy thông báo.
Trừ chuyện nhớ nhà, ở chỗ này có một người đàn ông bốc đồng bảo bọc, nàng có thể thoải mái làm một đóa hoa trong lồng kính.
Nhưng mà làm Vương gia cũng bận rộn quá, một đạo thánh chỉ, hắn phải lập tức vào cung.
Lại còn cần Phụ thân hạ thánh chỉ mới mời được con trai bảo bối, chỉ sợ chỉ có tên nam nhân bị làm hư như hắn mới làm được thôi.
Cũng không thể trách hắn! Bởi vì mấy ngày qua nàng đều lôi kéo hắn đi khắp nơi, hiện tại để hắn vào cung tận hiếu đạo, nàng cảm thấy mình rất hiểu chuyện.
Ở thời đại này làm quý tộc thật là uy phong, khó trách một đống người không từ thủ đoạn cũng muốn lấy được quyền thế.
Nhưng mà người đàn ông kia không cần khổ cực nhiều cũng đã làm thiên kiêu chi tử.
Có lẽ nên suy nghĩ bảo hắn bỏ tiền giúp nàng mở một cái trung tâm thương mại, để nàng phát huy sở trường mua đồ sau này, bằng không cái thời đại không có TV này, thật nhàm chán đến muốn đập muỗi luôn rồi.
Nghĩ đến ý niệm này, nàng hưng phấn vô cùng, muốn lập tức nói với hắn.
Vừa lúc đó, một tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới.
“Tam Vương gia hồi phủ.”
"Có thật không?"
Không nghĩ tới mình lại nhớ hắn như vậy, hắn chẳng qua mới vào cung ba ngày thôi.
Khi Nghênh Hạ kích động chay tới tiền sảnh, nàng phát hiện có một bóng dáng cũng đang chạy về phía nàng.
Không cần suy nghĩ, nàng cũng biết là người nào.
Bình thường nam nhân này luôn bày ra bộ mặt hung dữ trước người ngoài, vừa thấy nàng liền cười như một con cún con, chuyển biến lớn như vậy làm không ít người kinh ngạc, nhưng mà ở trong lòng nàng lại cảm thấy hắn nên cười nhiều mới được.
"Đã lâu không gặp."
“Có nhớ Bổn vương không?” Lan Ngọc vừa nhìn thấy nàng, liền nhiệt tình ôm lấy, thoạt nhìn tưởng niệm vô cùng, ánh mắt còn có quầng thâm.
“Có nhớ, nhưng chưa tới mức muốn huynh chết.”
"Phải không?"
“Đúng vậy! Huynh chết, ai làm núi cho ta dựa! Ta không thể làm bậy xung quanh rồi.”
“Vậy cũng đúng, vậy bổn vương phải sống thật khỏe mới được.”
"Không sai."
Hai người thân mật trò chuyện nhưng Nghênh Hạ lại cảm nhận được một ánh mắt căm thù,, nàng tìm được ngọn nguồn, đó là một thiếu nữ xinh đẹp khả ái.
Cả người thiếu nữ tràn đầy thanh xuân, đàn ông đều thích những em gái thanh thuần thế này.
"Vị này là......"
“Nàng muốn tới ở vài ngày trong phủ.”
“Cái gì ở vài ngày? Sau này nơi này sẽ là nhà của Bổn công chúa.” Thiếu nữ ngọt ngào nói, một tay vòng ôm lấy cánh tay Lan Ngọc.
Hành động tuyên chiến.
"Tại sao?" Nghênh Hạ cảm giác được có cái gì không đúng.
“Bởi vì ta là Vương phi của huynh ấy!” Hòa Nhạc công chúa cười nói.
Nghênh Hạ chậm rãi buông tay ra, phát hiện mình tuyệt không muốn trở thành một trong những nữ nhân vì Lan Ngọc mà tranh giành.
“Huynh mang mỹ nữ này về làm Vương Phi của huynh?” Nghênh Hạ lạnh lùng hỏi.
“Đừng nói nữ nhân này, một lát Bổn vương sẽ gọi tổng quản đưa nàng ta về phòng, bây giờ Bổn vương dẫn nàng đi ăn món ngon.” Lan Ngọc muốn kéo Nghênh Hạ ra ngoài, lại bị nàng kéo tay áo lại.
“Nói rõ ràng.” Nàng ghét nhất là không rõ ràng, tìm chuyện đánh trống lãng.
Mở to mắt, Hòa Nhạc công chúa cũng cười nói: “Đúng vậy! Nói rõ ràng tốt hơn.”
Nghênh Hạ nhìn Hòa Nhạc công chúa một cái, chẳng qua cũng không có ác ý gì, nhiều lắm là kinh ngạc, dù sao nữ nhân nơi này đều muốn an tĩnh, không thể nói nhiều, Hòa Nhạc công chúa này tựa hồ không có tính tình buồn chết người đó.
Có lẽ sinh ở thời đại này cũng là một loại hạnh phúc, ít nhất phụ nữ không cần đi ra ngoài cạnh tranh với rất nhiều đàn ông, chỉ cần mềm mại đáng yêu chọn một người đàn ông tốt, có thể không cần lo lắng cuộc sống hằng ngày.
Đây chính là cuộc sống của phu nhân cao quý trong truyền thuyết, thật ra cũng không tệ.
“Tiểu thư, đây là điểm tâm trong cung Hoàng thượng thích ăn nhất, Tam vương gia ra lệnh cho nô tỳ đặc biệt đưa tới một ít cho tiểu thư thưởng thức.”
“Được, làm phiền muội rồi.” Nghênh Hạ vươn tay gắp một khối cho tiểu nha hoàn, “Thưởng cho muội.”
Lúc nãy nhìn thấy tiểu nha hoàn lúc nói chuyện cũng không nhìn mình, chỉ nhìn chằm chằm điểm tâm, nàng cũng biết tiểu nha hoàn đã muốn ăn đến chảy nước miếng.
"Cám ơn tiểu thư."
"Không cần khách khí."
Nhìn tiểu nha hoàn vui vẻ cầm điểm tâm ngọt chạy đi, Nghênh Hạ nhận ra mình rất nhớ em gái và chị hai, nhớ nhất là mẹ, không biết khi bọn họ phát hiện cô biến mất, đã thương tâm cỡ nào? Dĩ nhiên, bọn họ biết cô đi nơi nào, bởi vì Tam Vương gia đó cướp người đi còn không quên để lại tờ giấy thông báo.
Trừ chuyện nhớ nhà, ở chỗ này có một người đàn ông bốc đồng bảo bọc, nàng có thể thoải mái làm một đóa hoa trong lồng kính.
Nhưng mà làm Vương gia cũng bận rộn quá, một đạo thánh chỉ, hắn phải lập tức vào cung.
Lại còn cần Phụ thân hạ thánh chỉ mới mời được con trai bảo bối, chỉ sợ chỉ có tên nam nhân bị làm hư như hắn mới làm được thôi.
Cũng không thể trách hắn! Bởi vì mấy ngày qua nàng đều lôi kéo hắn đi khắp nơi, hiện tại để hắn vào cung tận hiếu đạo, nàng cảm thấy mình rất hiểu chuyện.
Ở thời đại này làm quý tộc thật là uy phong, khó trách một đống người không từ thủ đoạn cũng muốn lấy được quyền thế.
Nhưng mà người đàn ông kia không cần khổ cực nhiều cũng đã làm thiên kiêu chi tử.
Có lẽ nên suy nghĩ bảo hắn bỏ tiền giúp nàng mở một cái trung tâm thương mại, để nàng phát huy sở trường mua đồ sau này, bằng không cái thời đại không có TV này, thật nhàm chán đến muốn đập muỗi luôn rồi.
Nghĩ đến ý niệm này, nàng hưng phấn vô cùng, muốn lập tức nói với hắn.
Vừa lúc đó, một tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới.
“Tam Vương gia hồi phủ.”
"Có thật không?"
Không nghĩ tới mình lại nhớ hắn như vậy, hắn chẳng qua mới vào cung ba ngày thôi.
Khi Nghênh Hạ kích động chay tới tiền sảnh, nàng phát hiện có một bóng dáng cũng đang chạy về phía nàng.
Không cần suy nghĩ, nàng cũng biết là người nào.
Bình thường nam nhân này luôn bày ra bộ mặt hung dữ trước người ngoài, vừa thấy nàng liền cười như một con cún con, chuyển biến lớn như vậy làm không ít người kinh ngạc, nhưng mà ở trong lòng nàng lại cảm thấy hắn nên cười nhiều mới được.
"Đã lâu không gặp."
“Có nhớ Bổn vương không?” Lan Ngọc vừa nhìn thấy nàng, liền nhiệt tình ôm lấy, thoạt nhìn tưởng niệm vô cùng, ánh mắt còn có quầng thâm.
“Có nhớ, nhưng chưa tới mức muốn huynh chết.”
"Phải không?"
“Đúng vậy! Huynh chết, ai làm núi cho ta dựa! Ta không thể làm bậy xung quanh rồi.”
“Vậy cũng đúng, vậy bổn vương phải sống thật khỏe mới được.”
"Không sai."
Hai người thân mật trò chuyện nhưng Nghênh Hạ lại cảm nhận được một ánh mắt căm thù,, nàng tìm được ngọn nguồn, đó là một thiếu nữ xinh đẹp khả ái.
Cả người thiếu nữ tràn đầy thanh xuân, đàn ông đều thích những em gái thanh thuần thế này.
"Vị này là......"
“Nàng muốn tới ở vài ngày trong phủ.”
“Cái gì ở vài ngày? Sau này nơi này sẽ là nhà của Bổn công chúa.” Thiếu nữ ngọt ngào nói, một tay vòng ôm lấy cánh tay Lan Ngọc.
Hành động tuyên chiến.
"Tại sao?" Nghênh Hạ cảm giác được có cái gì không đúng.
“Bởi vì ta là Vương phi của huynh ấy!” Hòa Nhạc công chúa cười nói.
Nghênh Hạ chậm rãi buông tay ra, phát hiện mình tuyệt không muốn trở thành một trong những nữ nhân vì Lan Ngọc mà tranh giành.
“Huynh mang mỹ nữ này về làm Vương Phi của huynh?” Nghênh Hạ lạnh lùng hỏi.
“Đừng nói nữ nhân này, một lát Bổn vương sẽ gọi tổng quản đưa nàng ta về phòng, bây giờ Bổn vương dẫn nàng đi ăn món ngon.” Lan Ngọc muốn kéo Nghênh Hạ ra ngoài, lại bị nàng kéo tay áo lại.
“Nói rõ ràng.” Nàng ghét nhất là không rõ ràng, tìm chuyện đánh trống lãng.
Mở to mắt, Hòa Nhạc công chúa cũng cười nói: “Đúng vậy! Nói rõ ràng tốt hơn.”
Nghênh Hạ nhìn Hòa Nhạc công chúa một cái, chẳng qua cũng không có ác ý gì, nhiều lắm là kinh ngạc, dù sao nữ nhân nơi này đều muốn an tĩnh, không thể nói nhiều, Hòa Nhạc công chúa này tựa hồ không có tính tình buồn chết người đó.
Danh sách chương