Khi mua xong tất cả thì trời cũng đã tối, nhưng nàng vẫn chưa muốn về, cho nên tìm một quán trà nhỏ thoạt nhìn cao nhã, thuận tiện ăn no bụng.

Ăn uống no rồi, cơn buồn ngủ ập tới, nàng gục đầu xuống bàn.

Không biết qua bao lâu, tiểu nhị chần chờ đứng trước mặt Nghênh Hạ.

Khi cô nương này xuất hiện trong quán, đã thu hút mọi người chú ý, bởi vì khí chất cao quý và cách ăn mặc hoa lệ cho thấy nàng có xuất thân bất phàm, quan trọng nhất là nàng đi một mình, không có nha hoàn hay gia nhân theo.

Nàng chọn rất nhiều thức ăn ngon, ăn no lại không để ý tới ánh mắt của người khác, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Hiện tại quán sắp đóng cửa nhưng hắn vẫn không dám kêu nàng tỉnh.

Vừa lúc đó chưởng quỹ đi tới bên cạnh tiểu nhị, “Làm gì đứng ngơ ngác ở đây? Ngươi không thu dọn rồi về à?”

"Chưởng quỹ, nhưng mà......"

Chưởng quỹ nhìn theo ánh mắt của tiểu nhị, phát hiện trong quán còn khách, hơn nữa lại ngủ thiếp đi.

“Nàng trả tiền chưa?”

Tiểu nhị lắc đầu một cái.

Chưỡng quỹ đi tới, gõ nhẹ cái bàn, gọi nàng tỉnh.

“Cô nương, thật ngại quá, chúng ta sắp đóng cửa.”

Nghênh Hạ dụi mắt, giật mình vì ngủ trễ đến thế, vội vàng nói tiếng xin lỗi, “Bao nhiêu tiền?”

"Tổng cộng là một lượng bạc."

“Được.” Nghênh Hạ sờ thắt lưng, chuẩn bị trả tiền, lại phát hiện hầu bao không cánh mà bay.

Không thể nào? Tình huống như vậy cũng phát sinh trên người nàng sao? Chưỡng quỹ nhìn nàng sờ tới sờ lui, đương nhiên biết chuyện gì xảy ra.

“Hầu bao có phải bị rớt rồi không?”

Gò má Nghênh Hạ nóng lên, nàng gật đầu, “Nhất định bị trộm rồi, khi ra cửa, ta mang rất nhiều tiền.”

“Vậy sao? Hình như kẻ trộm đó may mắn quá.” Chưỡng quỹ lạnh giọng, “Ngươi chờ bỏ tù đi.”

*

Lan Ngọc nổi giận đùng đùng, vọt tới huyện đường, cầm dùi trống cạnh cửa, gõ thật mạnh.

Tiếng trống ầm ầm vang dội huyện nha, bên trong nhanh chóng lao ra mấy tên binh lính, uy phong lẫm lẫm lên tiếng quát.

"Người phương nào đánh trống kêu oan?"

“Lập tức gọi huyện thái gia của các ngươi ra ngoài.” Lan Ngọc không nhịn được hầm hừ.

Vừa lúc đó Huyện thái gia đi ra, gương mặt hắn thật không vui, bởi vì đang ngủ ngon lại bị đánh thức, một bụng lửa giận không có chỗ trút.

Hắn cũng muốn xem kẻ nào không có mắt, dám quấy rầy giấc ngủ của người khác!

“Muốn giả oan, đánh trước hai mươi đại bản.” Huyện thái gia vừa ngáp vừa nói.

Lan Ngọc vừa thấy quan phụ mẫu vô trách nhiệm, lại nghĩ tới, nếu Nghênh Hạ rơi vào tay thứ người này không biết ăn bao nhiêu khổ, hắn càng phát điên lên.

“Dám đánh Bổn vương thì cứ thử đi.”

Huyện thái gi nhìn thấy nam nhân uy phong lẫm lẫm đang nộ khí xung thiên, dụi mắt nhìn kỹ lại, thiếu chút nữa mềm chân.

“Tam vương gia đại giá quang lâm không biết có chuyện gì?” Huyện thái gia gần như bò đến trước mặt Lan Ngọc.

“Bớt sàm ngôn, lập tức thả cô nương bị đưa vào quan nha tối nay.”

“Cô nương nào? Đúng rồi! Là cô nương ăn uống không trả tiền sao?” Huyện thái gia vừa nói xong, lập tức nhận lấy một ánh mắt muốn giết người.

“Có Bổn vương nuôi nàng, nàng muốn ăn uống chùa không được sao? Ngươi có biết cái quán không có mắt đó đã bị Bổn vương phái người đốt rồi không, chẳng lẽ ngươi cũng muốn Bổn vương xử lý ngươi?”

Cái gì? Đốt? Không nghĩ tới sau lưng cô nương kia lại có núi dựa vững chắc như vậy, đừng nói là ăn uống chùa, ngay cả xin nàng ăn cũng được vinh quang, bởi vì chỉ cần một câu nói của Tam Vương gia, vinh hoa phú quý đều hưởng không hết.

“Người đâu, lập tức đem nữ phạm nhân……”

“Hửm?” Một tiếng bén nhọn cảnh cáo, Huyện thái xa lập tức đổi lời nói.

“Nhanh mời vị khách quý ra, nếu dám động một sợi lông của nàng, không tha các ngươi.” Nói như vậy đã có thể tiêu bớt lửa giận của Tam Vương gia chưa?

Lúc Nghênh Hạ đi ra ngoài, trong lòng đã sớm biết ai cứu nàng ra, cũng chỉ có cái tên Tam Vương gia hô phong hoán vũ, không gì làm khó được.

“Nàng…..” Hắn rất muốn nói chuyện dịu dàng, nhưng mà khẩn trương quá nên chưa kịp lựa lời nói, “Nếu nàng báo danh hiệu của Bổn vương ra thì cũng không bị bắt lại.”

“Cám ơn ngài, tôi đã không có tư cách dựa vào Tam vương gia ngài nữa.” Nàng lạnh giọng, bỏ lại một câu nói rồi vội vã ra ngoài.

Lan Ngọc bị ném lại, tức giận cũng không dám phát, những người khác tò mò nhìn hắn nhưng khi ánh mắt Lan Ngọc đảo tới thì mọi người đều xoay đầu, làm bộ dáng bề bộn nhiều việc.

Ngay cả muốn giận chó đánh mèo cũng không tìm được người, Lan Ngọc đành phải nặng nề phẩy tay áo bỏ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện