*A miêu a cẩu: người qua đường, không rõ thân phận (giống như chó hoang, mèo hoang).

KTV xa hoa tràn ngập ánh đèn ái muội, tuấn nam mỹ nữ tựa như mây.

Trong đó còn có những gương mặt diễn viên quen thuộc, được fan xưng là nữ thần cao lãnh* không dính bụi trần hôm nay cũng hạ phàm, mặt mày tươi cười lấy lòng chẳng giống với hình ảnh trên mạng.

*Cao lãnh: cao ngạo, lạnh lùng.

Các nàng tới đây là được dắt đi theo, những kẻ ở đây đều là những nhân vật không tầm thường, nói không chừng cái tên nhóc mặt búng ra sữa đang cầm micro kia lại là thiếu gia của một gia tộc lớn nào đó.

Cho dù những nữ nghệ sĩ này có đẹp, những tên công tử kia có lợi hại đi chăng nữa thì tất cả bọn họ cũng đều phải căng da đầu mà nhìn vào nhân vật đang ngồi vững vàng trên chiếc ghế sofa làm bằng da kia.

Đó là một chiếc ghế đôi lộng lẫy hơn hẳn những chiếc có trong căn phòng này, ngồi trên đó là một đôi tình nhân.

Người đàn ông có khuôn mặt tuấn lãng, dịu dàng như ngọc, khóe môi mang theo nét cười nhạt khiến người ta như tắm trong gió xuân, đang cúi đầu chú tâm nói chuyện với cô gái trong lồng ngực, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh.

Cô mặc chiếc váy đỏ giống như một sợi dây bám trên người đàn ông này, cơ thể cao lớn của hắn che khuất diện mạo của cô gái. Mặc dù chỉ có thể thấy cánh tay trắng muốt không chút thịt thừa và đôi chân dài miên man nhưng cũng đủ để biết dáng người này đẹp thế nào.

Ngực đại eo thon.

Đến khi cô nghiêng nghiêng đầu, lộ ra mái tóc suôn dài như sóng nước cùng với toàn bộ diện mạo của mình. Gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, mũi cao môi đỏ, đôi mắt long lanh ngập nước.

Ánh đèn rực rỡ chiếu qua mặt, khiến cho làn da cô như đang phát sáng.

Cho dù là dáng người hay gương mặt cũng đều đẹp hệt như một yêu tinh.

Chính vì vậy mới có thể đem Tư Nam tóm gọn.

Nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Tư Nam mang theo một người phụ nữ đến đây, nghe nói họ vừa mới xác định quan hệ không được bao lâu.

Một thời gian ngắn mà có thể được hắn trực tiếp đưa tới nơi này.

Haizzz…

Đám người xung quanh nhịn không được mà than trong lòng, mang theo chút hâm mộ cùng ghen tỵ.

…..

“Đường Đường, không vui sao?” Tư Nam ngửi hương thơm mái tóc của mỹ nhân trong ngực, cằm đặt nhẹ trên đỉnh đầu cô, cười khẽ: “Liên tục thở dài.”

“Mệt?”

“Quá nhàm chán.”

Tô Tâm Đường không có nửa điểm khó chịu khi bị tên đàn ông này quấy nhiễu, hỏi hắn: “Khi nào có thể về? Tôi muốn đi ngủ.”

Cô còn tưởng rằng đám thiếu gia này sẽ chơi trò gì đó hay ho, không nghĩ tới đây lại nghe họ hát mấy bài tình ca quê mùa muốn chết. Thà rằng ở nhà dưỡng da còn hơn.

Tô Tâm Đường cảm nhận được những người ở đây đều đang đánh giá mình, thế nhưng cô từ nhỏ đến lớn đều đẹp nên có bị soi mói cũng không sợ, hơn nữa những ánh nhìn này hơn một nửa là vì Tư Nam.

Tư Nam: “Chờ một lát, Kinh Niên sắp đến rồi.”

Tô Tâm Đường: “Ừm.”

Tô Tâm Đường cũng không quá hiểu biết cái vòng tròn này, cô cùng lắm có thể coi như nhà giàu mới nổi, mấy năm nay kiếm được không ít tiền. Nhưng Tư Nam hai ngày nay liên tục nói mãi bên tai.

Đồng Kinh Niên, bạn từ nhỏ của hắn, ra nước ngoài làm việc được nửa năm. Hôm nay vừa xuống máy bay, bọn họ muốn làm cho Đồng Kinh Niên một bữa tiệc tẩy trần, cũng chính thức giới thiệu thân phận bạn gái của cô.

Tô Tâm Đường cũng không hề kích động, cô chỉ nghe từ lời nói của Tư Nam, biết rằng người bạn thuở nhỏ này gia cảnh so với hắn còn tốt hơn, là người mà Tư Nam rất sùng bái.

“Đường Đường có muốn ăn nho không?”

Tư Nam là một người cẩn thận, hắn cảm nhận được cô gái trong ngực đang mất kiên nhẫn, vì thế nên hỏi dò mấy câu.

Trên bàn bày không ít trái cây, còn có các loại kẹo nhập khẩu, nhưng chỉ có quả nho là Tô Tâm Đường liếc nhìn vài lần, trước mặt Tư Nam còn lấy cho cô mấy quả.

“Có.”

Cô thiếu kiên nhẫn phun ra một chữ.

Không để cô phải động tay, Tư Nam đã cẩn thận lột vỏ quả nho rồi đưa đến bên môi, một người lười biếng há miệng ăn, một người lại vui vẻ vô cùng, dường như chẳng thèm để ý đến tiếng ồn ào xung quanh.

Tô Tâm Đường ăn rất vui vẻ, sự nhàm chán trong lòng cũng đã bớt, cho đến khi cánh cửa nặng nề bị người từ ngoài mở ra.

Trong phòng đang ấm áp liền bị hơi lạnh từ ngoài xông vào, Tô Tâm Đường lạnh đến mức phát run, ánh mắt khó chịu nhìn người ngoài cửa, vừa lúc chạm phải một đôi con ngươi đen nhánh.

Người đàn ông một thân tây trang tối màu, trên quần áo không có một nếp nhăn dư thừa, dáng người anh rất cao, lưng thẳng tắp, đầu tóc cũng không có một chút cẩu thả, thoạt nhìn vừa nghiêm túc lại vừa cấm dục.

Cao ngạo, khó gần, cơ thể mang theo hơi lạnh mà chỉ cần đứng một chỗ cũng làm cho không khí náo nhiệt vừa rồi bay sạch.

Những ánh mắt khi nãy ở trên người cô và Tư Nam đều không hẹn mà cùng hướng về người đàn ông này.

Dù sao thì cô cũng chỉ có cái danh là bạn gái của Tư Nam mà thôi, đâu tính là gì, nhân vật chính đang ở trước mặt đây này.

“Kinh Niên!”

Tô Tâm Đường cảm nhận lồng ngực bên cạnh mình rung lên vài cái, giọng nói mang theo vui vẻ từ đỉnh đầu vang lên.

Tình cảm giữa bọn họ nhìn qua cũng rất tốt.

Ánh mắt người đàn ông từ trên mặt Tô Tâm Đường dời đi, bước lên phía trước nhẹ nhàng bắt tay Tư Nam, chắc hẳn đây là phương thức giao lưu của bọn họ.

Tư Nam kích động: “Sao giờ mới đến?”

Chậm nửa tiếng.

Giọng nói người đàn ông rất cuốn hút, giống như bá chủ bóng đêm vậy.

“Máy bay hạ cánh hơi muộn.”

Dù sao đây cũng là bạn thân từ nhỏ của người yêu, Tô Tâm Đường cũng đứng lên, ở một bên chơi đùa móng tay của mình.

Giống như mọi chuyện chẳng có quan hệ gì với cô.

Sau đó cô lại cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của người kia hướng về phía mình, giây tiếp theo:

“Tư Nam, cậu như thế nào lại mang theo a miêu a cẩu đến đây?”

….

Người đàn ông cao lớn cùng với Tư Nam đi ra ngoài, nhưng không khí trong phòng cũng không náo nhiệt lại như trước được nữa.

Tiểu võng hồng* run rẩy đứng bên cạnh Tô Tâm Đường, kéo tay cô nói nhỏ.

*Võng hồng: những người nổi tiếng trên mạng.

“Đường Đường, Đồng Kinh Niên vừa rồi nói a miêu a cẩu là có ý tứ gì, không phải ghét bỏ tôi chứ?”

Nhóm tiểu võng hồng này là theo Tô Tâm Đường đến đây, một đám người vui vẻ nói muốn tới nơi này chơi cho biết, ở bên cạnh nịnh nọt Tô Tâm Đường mấy câu, làm cho cô vui vẻ mà nói với Tư Nam cho bọn họ theo cùng.

Cô gái đó cho rằng “A miêu a cẩu” kia là Đồng Kinh Niên nói bọn họ, Tô Tâm Đường cũng không trả lời.

Bởi vì cô biết câu đó là nói chính mình.

“Nhưng mà Đồng Kinh Niên thật sự rất đẹp trai, còn có tiền… Tôi cứ nghĩ rằng thần tiên như Tư Nam chỉ có một thôi chứ, ai dè còn tới thêm một người nữa.”

Tiểu võng hồng mong chóng gạt bỏ lo sợ qua một bên, mồm miệng không biết mệt mỏi.

“Tư Nam đã có cậu rồi, tôi chắc chắn sẽ không cướp anh ấy đâu.”

Tô Tâm Đường vốn dĩ lười phản ứng, cô chị em plastic* này cũng chẳng phải thân thiết gì, cô nâng một bàn tay chống cằm, gương mặt hơi nghiêng, nói thẳng ra một câu: “Cậu cướp nổi sao?”

*Chị em plastic: hội chị em tình bạn như hoa, nhưng là hoa nhựa, giả 100%.

Cả gương mặt đầy dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ, Tư Nam mắt mù mới có thể coi trọng cô ta.

Nếu Tư Nam thích kiểu như vậy, không cần cô gái kia phải tranh cướp, Tô Tâm Đường chắc chắn sẽ cùng Tư Nam nói lời tạm biệt.

Phụ nữ đều cậy vào đẹp mà kiêu, tiểu võng hồng mặc dù ăn phải cục tức nhưng vẫn giả lả cười.

“Đường Đường cậu đẹp như vậy, khẳng định không ai tranh được… Cậu đừng hiểu lầm.”

“Tư Nam yêu cậu như vậy, nghĩ nhiều làm gì chứ…. Số cậu thật tốt, nhà có điều kiện, bạn trai lại vừa giàu vừa đẹp vừa chiều chuộng, nếu như ổn thỏa gả vào hào môn* thì đúng là toàn thắng.”

*Hào môn: gia đình giàu có, quyền thế

“Thật ra tôi có hứng thú với bạn thân của bạn trai cậu cơ.”

“Đường Đường, cậu nói xem nếu tôi theo đuổi anh ấy thì có thể có cơ hội không?”

Tô Tâm Đường đối với lời chúc gả vào hào môn kia cũng chẳng có ý kiến gì, còn về việc tiểu võng hồng này có cơ hội hay không…

“Có, cơ hội rất lớn, cậu cố lên nha.”

Tiểu võng hồng lập tức đỏ mặt.

Tô Tâm Đường: Haha.

Cơ hội cái rắm, lúc trước Tư Nam đã nói qua với cô, dặn dò đám người này đừng có suy nghĩ gì quá phận với Đồng Kinh Niên. Vậy mà cô lại truyền đạt sai lệch ý tứ.

Tô Tâm Đường đứng lên, hai cánh tay vòng vào nhau, nói muốn ra ngoài hóng gió.

“Chị dâu đi đâu thế, mau tới đây cùng hát.”

Tuy rằng Tư Nam không có ở đây nhưng vẫn có người chú ý đến Tô Tâm Đường, người vừa kêu tên cô lớn lên mập mạp, giống như cục bột bánh bao lên men, vậy mà cố tình gọi tên là “Khỉ ốm”.

Chính lí do này mà Tô Tâm Đường nhớ kỹ tên hắn.

Cô không xoay người, chỉ vẫy vẫy tay: “Mọi người hát đi, tôi ra ngoài một lát, không cần để ý.”

Đừng nghĩ lúc này gọi cô một tiếng “Chị dâu”, không biết ở sau lưng bọn họ có thể dùng từ ngữ gì mà nghiền nát cô nữa đấy.

Cánh cửa một lần nữa mở ra rồi đóng lại.

“Khỉ ốm” nhìn người mỹ nữ giống như ngọn lửa bước ra ngoài, làn váy đong đưa phảng phất như còn ở trước mặt, trong không khí vẫn còn thoang thoảng hương thơm, khiến hắn cảm thấy thân thể có chút khô nóng.

Không thể không nói cô rất tuyệt! Hắn muốn có một người phụ nữ giống như vậy, hắn cũng sẽ giúp cô lột vỏ nho!

“Khỉ ốm” liền mau chóng dẹp suy nghĩ này sang một bên, chị dâu gì kia cũng không phải hàng thật, nhưng vẫn là bạn gái của Tư Nam.

Chính là xem thái độ của lão đại, chỉ sợ cô Tô này cũng không thể ở bên anh Tư Nam được lâu đâu.

Vài giây sau, “Khỉ ốm” điều chỉnh lại tâm tư, trên mặt không nhìn ra được điều gì: “Nhìn gì nhìn gì, tiếp tục hát thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện