Đồng Kinh Niên nói sẽ chú ý đến cô, chuyện này đối với Tô Tâm Đường không những không đáng sợ mà còn khiến cô rất sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.

Nhìn nhiều có khả năng còn không nhịn được mà ăn cô luôn ấy chứ.

Lúc trước anh luôn coi cô như không khí, bây giờ lại chủ động nói sẽ chú ý đến cô, giác ngộ rồi sao? Tô Tâm Đường vui vẻ đến mức muốn nhảy nhót vài điệu, khoe một chút dáng người cho anh xem nữa đấy.

Sau đó…

Tô Tâm Đường cảm thấy dường như mọi chuyện không giống như cô nghĩ.



Thời điểm Tô Tâm Đường dạy học cho Phương Chính, Đồng Kinh Niên ngồi một bên chằm chằm quan sát như thể sợ cô làm gì cậu nhóc.

Ở trường học có nam sinh nào ngỏ ý muốn đưa cô về thì ngay lập tức sẽ thấy anh xuất hiện bên cạnh, mang bộ mặt lạnh băng kéo cô lên xe.

“Sao thế? Ghen à?”

Tô Tâm Đường cười cười nói đùa lại khiến cho gương mặt đẹp trai kia thêm một tầng băng.

“Tôi sẽ thay Tư Nam trông chừng cô. Bây giờ hai người vẫn còn chưa chia tay, vậy nên hãy cư xử cho đúng bổn phận.”

Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, khiến cho Tô Tâm Đường cảm thấy không tự nhiên.

Mấy ai có thể thoải mái trong hoàn cảnh này được chứ?

Tâm trạng đang vui vẻ bỗng nhiên người này như quỷ chạy đến đeo lên cổ cô một cái gông xiềng, yêu cầu phải tuân thủ đúng bổn phận. Không hề xuất hiện một tia dụ̶c̶ vọng.

Mọi chuyện xảy ra không những không quá giống, mà phải nói là hoàn toàn trái ngược.

Tô Tâm Đường ngồi trong lớp học cảm thấy buồn chán, liền chuồn ra ngoài hút điếu thuốc, không ngờ lại bị Đồng Kinh Niên bắt được.

“Cô còn hút thuốc?”

Người đàn ông nhíu mày, con ngươi đen nhánh tràn ngập ý không tán đồng, giống như đây là chuyện trời đất không tha vậy.

Ngón tay đang kẹp thuốc của Tô Tâm Đường run rẩy, bất đắc dĩ ngẩng đầu.

“Làm tổng giám đốc cũng rảnh rỗi quá nhỉ?”

Rảnh đến mức ngay cả lúc cô hút thuốc, anh cũng có thể bất ngờ nhảy ra.

Nói thật, nếu như không phải do anh có gương mặt quá mức đẹp trai cùng với khí chất đặc biệt thì chỉ với bộ dạng vừa rồi, anh và thầy chủ nhiệm hói đầu những năm cấp ba của cô giống nhau y như đúc.

Đồng Kinh Niên vì câu hỏi của cô mà giật mình.

Đương nhiên anh không rảnh rỗi, ở công ty còn rất nhiều việc phải xử lý. Nhưng vì sao anh lại nghe thấy giọng nói của cô có cảm giác rất ghét bỏ nhỉ?

“Bạn thân của anh còn muốn anh quản cả việc tôi hút thuốc sao?”

Đối mặt với câu hỏi châm biếm của Tô Tâm Đường, Đồng Kinh Niên nhấn mạnh.

“Là tôi muốn giúp Tư Nam quan sát cô.”

“Cậu ấy không thích con gái hút thuốc.”

Tô Tâm Đường buông tay, được thôi, có lẽ trong lòng Đồng Kinh Niên chỉ Thánh nữ mới xứng được đứng bên cạnh Tư Nam.

“Thật ngại quá! Tư Nam biết tôi hút thuốc, trước giờ cũng chưa từng ngăn cản.”

Cô cố tình muốn cho anh một cái vả mặt.

“Có vẻ như anh cũng không hiểu bạn mình lắm nhỉ?”

Tô Tâm Đường một lần nữa đặt điếu thuốc đến bên môi, nhẹ nhàng nhả ra hai vòng khói, sau đó chợt cười.

Cô nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Đồng Kinh Niên, giống như yêu tinh kéo dài giọng nói: “Nhìn xem bạn tốt của anh thích tôi như vậy, tục tằng, ham giàu, hút thuốc, làm tóc, ăn chơi nhậu nhẹt gái gú cờ bạc.”

Người đàn ông đứng cách cô không quá gần, Tô Tâm Đường có thể cảm nhận được tâm tình anh hẳn rất tệ.

Có lẽ đang nghĩ xem tại sao Tư Nam lại coi trọng một người giống như cô.

Đồng Kinh Niên rốt cuộc cũng mở miệng nhưng trọng điểm có vẻ hơi khác.

“Cô còn… chơi gái?”

Đến chữ cuối cùng kia, đầu lưỡi của Đồng Kinh Niên giống như bị bỏng, nói năng không rõ ràng.

Tô Tâm Đường: “…”

Việc này thật sự không có nhưng cũng không phải là không thể, nếu như gặp được người thích hợp thì cô sẽ sẵn sàng chi tiền ra đấy.

Cô gái đứng ở góc tường, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, gương mặt tinh xảo mang theo một chút mờ mịt. Đồng Kinh Niên thấy vậy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, đại khái biết cô chỉ đang nói đùa.

Thì ra là không đi…

Hơn nữa mấy ngày gần đây anh đều chú ý đến cô, cũng không thấy cô đi chơi trò phạm tội đó.

“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”

Cuối cùng Đồng Kinh Niên để lại một câu như vậy.

Tô Tâm Đường: “Anh nói chuyện thật sự rất giống bố tôi.”

Mí mắt Đồng Kinh Niên giật giật, tuổi còn trẻ mà lại bị người ta gọi là bố.

Anh không có khả năng có một cô con gái phiền phức như thế này được.

“Đi đây.”

Đồng Kinh Niên hơi gật đầu, nhìn qua trông rất tự phụ, dáng vẻ người bố khi nãy cũng biến mất, lại trở về với hình ảnh thần tiên cao cao tại thượng.

Sau khi đã ngồi lên xe, Đồng Kinh Niên ngẫm nghĩ có phải gần đây mình rất rảnh rỗi hay không mà cứ liên tục đến trường học để quan sát Tô Tâm Đường.

Đến mức cô cũng bắt đầu chán ghét anh.

Đồng Kinh Niên cảm thấy kế hoạch của mình có vấn đề, suy nghĩ vẫn nên bớt chú ý đến cô thì hơn, cô gái đó có độc.

Tuy vậy Đồng Kinh Niên vẫn liên lạc với trợ lý, giao cho hắn việc quan sát Tô Tâm Đường.

Anh thật sự lo lắng thời điểm không có anh ở đó, cô sẽ đi đến chơi với mấy “em gái”.

Dù không biết tại sao nhưng Đồng Kinh Niên chắc chắn rằng Tô Tâm Đường có thể sẽ làm ra những chuyện mà người thường không dám làm.

Phía trong góc tường, Tô Tâm Đường dùng răng cắn vào đầu lọc thuốc lá, chăm chú nhìn vào chiếc xe phóng đi như bay.

Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.

Đây là đang quan tâm sao?



Đồng Kinh Niên quay về liền ngập đầu trong công việc, không quá để tâm đến Tô Tâm Đường nên trong người cũng không còn thấy nôn nóng.

Vốn dĩ nên như vậy, anh trả tiền thuê người làm không phải để bản thân thoải mái hơn một chút sao, quả nhiên chỉ cần cách xa cô là cả người đều thấy nhẹ nhõm.

Vẫn như thường ngày tăng ca đến nửa đêm, bên ngoài không khí cũng rất náo nhiệt.

“Ngày mai là Giáng Sinh.”

Vị trợ lý nhìn nét mặt của Boss nhà mình, biết anh đang thắc mắc việc gì, liền mau chóng giải thích.

Cho nên thanh niên trẻ tuổi đều đang đi chơi hết cả rồi.

“Ừ.”

Đồng Kinh Niên không mặn không nhạt đáp lại một tiếng, anh không quá quan tâm đến mấy ngày lễ như thế này.

Sau khi gỡ bỏ thắc mắc, Đồng Kinh Niên tính toán tiếp tục làm việc thì điện thoại chợt vang lên.

Là Tô Tâm Đường.

Đồng Kinh Niên không nghĩ ngợi liền trực tiếp nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc inh tai nhức óc cùng với tiếng người cười nói ồn ào.

Anh bèn đứng dậy tránh đi vị trợ lý.

Thật ra Đồng Kinh Niên cũng không biết tại sao bản thân lại muốn tránh mặt người khác khi nói chuyện với cô.

Anh hỏi: “Cô ở đâu?”

Qua một lúc bên kia mới đáp lại, dường như chơi rất vui, vừa nói vừa thở mạnh.

“A?”

“Sao tôi lại gọi cho anh chứ.”

“Không có gì đâu, chắc do tôi bất cẩn gọi nhầm, anh mau tắt đi.”

Sau khi nói vài câu có lệ liền tiếp tục nhảy.

Đồng Kinh Niên nắm chặt điện thoại, nhịn xuống tức giận trong người: “Cô ở đâu?”

“Đường Đường còn làm gì mà không mau qua đây!”

Đồng Kinh Niên nghe thấy giọng nói của một chàng trai trẻ đang gọi cô.

Đường Đường??

Tô Tâm Đường: “Sao anh lại quản nhiều thế nhỉ?”

Không tình nguyện mà đọc cho anh một chuỗi địa chỉ, Đồng Kinh Niên nghe thấy tiếng cô cách xa điện thoại nhưng vẫn mơ hồ biết cô đang đáp lại lời của tên vừa rồi.

“Tới đây.”

“Bố tôi gọi điện hỏi han chút thôi.”

Đồng Kinh Niên: “…”



Đồng Kinh Niên kiểm tra địa chỉ Tô Tâm Đường vừa đọc, là một quán bar, trực giác mách bảo rằng không ổn.

“Hôm nay có theo dõi Tô Tâm Đường không?” Quay sang hỏi trợ lý.

Trợ lý hơi do dự: “Ban ngày thì có nhưng buổi tối…”

Buổi tối mà còn đi theo thì khác nào biến thái đâu chứ.

“Đồng tổng ngài muốn đi đâu vậy?”

Mắt thấy người đàn ông đứng dậy với lấy áo khoác, mở cửa đi ra ngoài, hắn còn muốn chạy theo thì bị Đồng Kinh Niên từ chối.

….

Bên trong quán bar vô cùng náo nhiệt, ánh đèn đủ loại màu sắc, âm nhạc sôi động khiến con người ta không nhịn được mà nhảy nhanh hơn.

Đồng Kinh Niên mang theo gió lạnh từ bên ngoài vào, nhận được không ít ánh mắt xem thường thế nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt kia lại biến thành kinh ngạc. Một đám các cô gái trang điểm lòe loẹt hai mắt sáng rực, giống như nhìn thấy con mồi mà cố ý tiến lại gần, đều bị Đồng Kinh Niên ném cho ánh mắt lạnh nhạt liền bỏ chạy.

Đồng Kinh Niên rất không thích những nơi như thế này.

Đắm mình trong trụy lạc, sống mơ mơ màng màng.

Không cẩn thận bị người khác đụng vào góc áo cũng khiến anh cảm thấy như bị vấy bẩn.

Ánh mắt nhạy bén quét một vòng quán bar, anh muốn nhanh chóng tìm được Tô Tâm Đường.

Tầng một không có, Đồng Kinh Niên lập tức bước lên tầng hai. Phía bên kia có nhân viên muốn đến ngăn anh lại.

“Thưa anh, tầng trên là khu vực V.I.P…”

Lời còn chưa nói hết nhưng hắn đã im bặt, tránh qua một bên nhường đường cho Đồng Kinh Niên.

Người đàn ông này khí thế quá mạnh, nhìn qua cũng biết là người quyền quý. Hắn làm phục vụ ở đây lâu như vậy tất nhiên phải có mắt nhìn người.



Tầng hai yên tĩnh hơn một chút, hình như có người bao trọn. Một nhóm nam nữ mười mấy người đang ngồi cạnh nhau, trên bàn dưới đất bày không ít các loại rượu, đắt có rẻ có.

Rốt cuộc Đồng Kinh Niên cũng thấy người anh muốn tìm.

Cô mặc một chiếc váy bó sát màu bạc miễn cưỡng bao bọc được phần mông, mái tóc xoăn dài buông xõa, có lẽ đã uống không ít rượu nên gương mặt cũng ửng đỏ. Một đám người đang vây xung quanh cô.

Tô Tâm Đường đưa lưng về phía anh nên không phát hiện đang có người đứng híp mắt nhìn mình.

Cởi quần áo?

“Tôi dám cởi quần áo đấy. Các người ai dám không?”

Bên cạnh có một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi đứng la hét, thách thức mọi người cởi quần áo, nhận được một tràng reo hò.

Đồng Kinh Niên: “…”

Đây rốt cuộc là cái loại trò chơi gì? Do anh lớn tuổi nên không hiểu được thú vui của thanh niên bây giờ sao?

“Tôi dám.”

Giọng nói ngọt ngào chậm rãi vang lên, mí mắt Đồng Kinh Niên giật giật, rõ ràng lời nói này là của Tô Tâm Đường.

Không khí náo nhiệt cộng thêm một đống người reo hò, Tô Tâm Đường đứng dậy, đôi tay giữ chặt vạt váy hướng lên phía trên cởi bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện