Mục đích của bữa tiệc này là để chào đón năm mới, chủ nhà là người bạn của bậc cha chú trong nhà họ Đồng.
Đồng Kinh Niên uống một chút rượu cùng với vài người quen, không nghĩ tới lại nhìn thấy Tô Tâm Đường.
Anh đứng ở tầng hai, còn cô ở đại sảnh tầng một, bên cạnh còn có vài người bạn.
Cô mặc một chiếc váy dài lộ ra phần lưng tinh tế, màu đỏ càng khiến cô thêm nổi bật. Làn váy mềm mại bao trùm lên da thịt tuyết trắng giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Có một chàng trai anh tuấn tiến lại gần, cô mỉm cười nâng ly rượu. Chắc là đang nhắc đến chuyện vui nên bả vai thon gầy run lên mấy cái, khiến cho tầm mắt của đối phương càng dán chặt ở trên mặt cô, hoàn toàn bị cô mê hoặc.
Trông cô dạo này rất thoải mái.
Đồng Kinh Niên trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng.
“Kinh Niên không sao chứ?” Giọng nói kinh ngạc của chủ nhân bữa tiệc kéo anh về thực tại.
“Dạ?”
Đồng Kinh Niên có chút mờ mịt, không biết tại sao đối phương lại hỏi một câu nghi hoặc như vậy.
“Cháu uống nhiều rồi đấy.”
Đồng Kinh Niên uống xong một ly thì phục vụ lại mang tới một ly khác, cứ như vậy anh đã liên tục uống bảy, tám ly rồi.
Trước đây Đồng Kinh Niên rất ít khi uống rượu, hơn nữa anh cũng không phải người thích những thứ này.
“Thích ai ở bên dưới kia hả?” Vị chủ nhà nhìn theo ánh mắt của Đồng Kinh Niên hướng xuống đại sảnh, giọng nói rất tự nhiên.
Người đàn ông bên cạnh có bộ dáng như một con mãnh thú đang tức giận vì bị kẻ khác nhăm nhe con mồi, trừ bỏ phụ nữ ra thì ông cũng không nghĩ đến có thứ gì khác lại khiến cho một người luôn bình tĩnh từ trong xương cốt lộ ra vẻ mặt như vậy.
Đồng Kinh Niên phủ định.
“Không có.”
“Cháu thấy người quen mà thôi.”
…
Tô Tâm Đường cũng chú ý tới Đồng Kinh Niên.
Chẳng có lý do nào khác, ai bảo anh vẫn luôn xuất sắc như vậy chứ. Trên người mặc một bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ, đứng dựa vào lan can tầng trên, một bộ dáng lạnh lùng không để ai vào mắt khiến người ta vừa nhìn là muốn ngay lập tức “làm” anh.
Tô Tâm Đường biết đa số các cô gái ở đây đều nghĩ như vậy.
Cô lấy cớ đi vệ sinh sau đó bước lên tầng hai, đến chào hỏi Đồng Kinh Niên.
“Ba ba cũng ở đây sao?”
Bị người khác gọi là bố cũng chỉ có duy nhất cô gái này mà thôi, huống hồ Đồng Kinh Niên vẫn luôn chú ý đến cô, nhìn cô bước từng bước đến chỗ mình.
Miệng lưỡi nhàn nhạt: “Cô cũng vậy.”
Tô Tâm Đường: “Đến chơi cùng với bạn, học hỏi kiến thức.”
Đồng Kinh Niên “Ừm” một tiếng không rõ ý gì liền đi vào phòng nghỉ ở gần đó, Tô Tâm Đường cũng theo sau.
Trong phòng nghỉ không có ai nên rất yên tĩnh, giống như tấm màn ngăn cách với bữa tiệc bên ngoài.
Người đàn ông đi vài bước rồi đột nhiên dừng lại, quay người đối diện Tô Tâm Đường, từ trên cao nhìn xuống.
“Có vẻ cô đặc biệt thích làm ra những hành động khác người.”
“Vô cùng tùy tiện. Đàn ông nào đến cũng đều không từ chối phải không?”
Tô Tâm Đường: ??? Đang nói cái gì vậy?
Nháy mắt cô còn nghĩ Đồng Kinh Niên bị đánh tráo rồi phải không. Mặc dù anh luôn nói chuyện khó nghe nhưng dáng vẻ thất thố như vậy là lần đầu tiên cô thấy.
Tô Tâm Đường rất muốn mở miệng chửi bậy. Con mẹ nó. Cô muốn yêu ai thì liên quan cái rắm gì đến anh, cho dù rất muốn ngủ cùng anh nhưng cũng không thể chấp nhận bị nhục nhã như thế được.
Tô Tâm Đường chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
Người đàn ông này thường ngày có ném đá cũng không gợn sóng, luôn mang theo tia tự phụ trong mắt. Nhưng lúc này đôi mắt anh phảng phất như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt da thịt cô.
Anh chậm rãi bước lại gần, mùi vị xâm lược hòa lẫn trong hơi thở nồng đậm hương rượu.
Tô Tâm Đường mỉm cười, mắt đẹp linh động.
“Đúng vậy, tôi tùy tiện như thế đấy. Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan*.”
*Nguyên văn: 人生得意须尽欢,莫使金樽空对月。
Hán Việt: Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
Dịch thơ: Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙,
Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng.
Trích trong bài Thương tiến tửu (Xin mời rượu) – Lý Bạch.
“Sao nào? Lại muốn thay bạn tốt của anh giáo dục tôi?”
“Nhưng người tôi muốn nhất bây giờ lại chính là Đồng tiên sinh.”
Đừng né tránh mà hãy chấp nhận đi. Bàn tay túm lấy cà vạt của người đàn ông, kéo anh xuống dưới, nụ cười hệt yêu tinh.
“Tôi muốn ngủ với anh. Còn anh, có muốn cùng tôi ngủ hay không?”
Giọng điệu lớn mật, gương mặt quyến rũ.
Yết hầu gợi cảm khẽ trượt, Tô Tâm Đường nhìn rõ trên gương mặt tuấn tú lạnh như băng tuyết nghìn năm của anh mang theo tia chống cự.
“Không biết liêm sỉ.”
Anh lại nói như vậy.
Tô Tâm Đường thêm dầu vào lửa: “Tôi bỏ thuốc vào rượu của anh rồi.”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi lại làm cho gương mặt kia không còn chút phản kháng. Đồng Kinh Niên liếc mắt thật sâu nhìn cô gái trước mặt, sau đó vươn tay.
Một bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, tay còn lại mạnh mẽ nâng mông cô lên. Tô Tâm Đường bị anh lảo đảo đẩy về phía sau, trực tiếp đè lên cánh cửa gỗ.
Đồng Kinh Niên dời bàn tay đang đặt trên eo nhỏ, đem cửa khóa lại.
——————————————————
Editor: Sắp có thịt ăn rồi cả nhà ơi =))) há há há.