Tô Tâm Đường không hiểu mục đích của anh.
Thấy Phương Chính ở cách đó không xa, Tô Tâm Đường đột nhiên ghé sát lại gần Đồng Kinh Niên, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu kéo dài: “Dùng những tấm ảnh này để nói cho tôi biết bạn gái cũ của anh rất ưu tú?”
“Tôi và các cô ấy đều không phải mẫu hình lý tưởng của anh… Muốn nhắc tôi đừng có những suy nghĩ quá phận, hửm?”
Âm cuối hơi nâng cao, cùng lúc đôi con ngươi cũng giương lên.
Trong nháy mắt liền bỏ thêm một chút gia vị mang tên “Tô Tâm Đường” khiến cho gương mặt cô sinh động hẳn lên.
Theo suy nghĩ của Tô Tâm Đường thì Đồng Kinh Niên dùng nhóm bạn gái cũ ưu tú của anh để nhắc nhở cô, đừng tưởng rằng ngủ với nhau một đêm là có thể si tâm vọng tưởng*.
*Si tâm vọng tưởng: Say mê đắm đuối, mơ mộng hão huyền.
Cô với những người kia hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng —-
Ai thèm quan tâm? …
Đồng Kinh Niên một lúc sau cũng không có phản ứng lại.
Anh đang chìm trong một khung cảnh khác.
Tô Tâm Đường đột nhiên tiến lại gần, khiến anh ngửi được mùi hương trên người cô. Nó không giống với bất kỳ một loại nước hoa nào khác, ngọt mà không ngấy.
Cô có chiếc mũi nhỏ nhắn, tinh xảo. Bên dưới là đôi môi đỏ thắm, không có lúc nào là không hấp dẫn tầm mắt của anh. Từ góc độ này anh còn có thể nhìn thấy xương quai xanh của cô, trên đó đã không còn những dấu vết xanh tím.
Lùi ra phía sau nửa bước, Đồng Kinh Niên mới ý thức được Tô Tâm Đường vừa nói câu gì đó, anh khẽ nhăn mày nhớ lại nội dung.
Suy nghĩ của cô có chút lạ…
Điều anh muốn nhấn mạnh không phải như thế.
Kỳ thật Đồng Kinh Niên đã nghĩ oan cho Tô Tâm Đường. Mặc cho ai rơi vào trường hợp có một người đàn ông mang ảnh của bạn gái cũ ra khoe, chắc hẳn cũng đều không thể nghĩ theo hướng của Đồng Kinh Niên, rằng anh muốn chứng minh bản thân mình không phải tay mơ.
Rõ ràng là muốn giải thích nhưng khi lời đến bên môi lại thay đổi.
“Ừ.”
Quả nhiên giống như những gì Tô Tâm Đường nghĩ, rất phù hợp với tính cách của anh.
“Anh không cần lo, tôi không muốn làm bạn gái anh đâu.”
Cô chỉ đơn thuần muốn làm bạn tình mà thôi.
Bạn gái của Đồng Kinh Niên?
Sao có thể chứ.
Sau đó Đồng Kinh Niên buột miệng thốt ra một câu.
“Vì sao lại không muốn?”
Tô Tâm Đường: ???
Cô buồn cười nhìn người đàn ông đang mím chặt cánh môi mỏng: “Anh đang ra ám hiệu với tôi à?”
Không có tiếng đáp lại lời trêu đùa của Tô Tâm Đường, cô nhìn gương mặt của Đồng Kinh Niên đang bắt đầu đổi thành màu đen, có khi giây tiếp theo anh sẽ nói câu gì đó tương tự như “Si tâm vọng tưởng”.
Phương Chính vẫn còn ở gần đây.
Tô Tâm Đường vươn tay đến trước ngực của Đồng Kinh Niên, nhẹ nhàng sờ soạng hai cái, sau đó lùi về sau.
Hương thơm cũng theo cô mà nhạt đi không ít.
“Ôi, trên áo có vết bẩn, để tôi phủi đi giúp anh.”
Một giây trước bàn tay mềm mại không xương còn vuốt ve ở trước ngực anh, một giây sau cô lại không chớp mắt mà nói áo dính bẩn.
Đồng Kinh Niên: “…”
Tô Tâm Đường liếc nhìn mấy khung ảnh trên bàn thêm lần nữa, cảm khái nói.
“Mặc dù tôi chỉ là người ngoài, nói nhiều quá cũng không thích hợp… Nhưng Đồng tiên sinh này, với mỗi một cô bạn gái cũ anh đều đem ảnh của họ đóng khung rồi bày ở trong nhà sao?”
“Tôi không có ý gì đâu. Chỉ là thấy sở thích của anh có chút kỳ lạ.” Tô Tâm Đường duỗi tay che lại môi đỏ, cười khẽ hai tiếng.
Cô đang phá đám.
Không riêng gì Tô Tâm Đường, Phương Chính đứng ở bên kia đã sớm nóng lòng muốn hóng chuyện, trực tiếp hóa thân thành một nhân viên tình báo.
“Không phải đâu cô giáo Tô ơi! Cậu của cháu vừa mới mang khung ảnh ra xếp hàng ở trên bàn đấy, bình thường trong nhà không có những thứ này đâu.”
“Mà… đây là bạn gái cũ của cậu sao?”
Ánh mắt của cậu nhóc nhìn đến những tấm ảnh mới lạ: “Một người cũng chưa từng gặp qua.”
Bởi vì Đồng Kinh Niên chưa bao giờ dẫn bạn gái về nhà, nên hôm nay Phương Chính mới biết thì ra ông cậu quý hóa còn có tận ba cô bạn gái cũ cơ đấy!
Đồng Kinh Niên: “Câm miệng.”
Lạnh lùng quát lớn.
Anh không thể ngờ rằng giữa trận địa của mình lại xuất hiện một tên phản đồ, chuyện gì cũng nói hết ra ngoài.
“Bài tập đã làm xong chưa? Môn toán học đến đâu rồi? Từ mới tiếng Anh thuộc hết rồi sao?”
Người đàn ông đứng ở đó uy nghiêm vô cùng, Phương Chính sợ hãi rụt cổ.
Ghét học bài nhất cũng ghét cậu nhất. Nhóc mập Phương Chính bị Đồng Kinh Niên răn dạy không dám ho he câu nào, nhưng vẫn không nhịn được mà ngẩng mặt hướng đến Tô Tâm Đường.
“Cô giáo Tô vẫn xinh đẹp nhất.”
Bạn gái của cậu trông rất bình thường, làm sao đẹp bằng cô giáo Tô chứ? Cho nên mới nói gu thẩm mỹ của chú Tư Nam rất tốt.
Tô Tâm Đường đứng xem trận đại chiến của hai cậu cháu nhà này, cô vẫn là thích nhóc mập hơn, nghe được lời khen của cậu cũng rất vui vẻ.
Duỗi tay sờ lên tóc của Phương Chính: “Cảm ơn nha.”
Phương Chính cảm thấy tâm hồn cậu nhóc đã được nụ cười của cô giáo xinh đẹp chữa khỏi, dăm ba lời quát mắng kia chẳng là cái gì, cậu đỡ được hết.
Hai người một lớn một nhỏ vui vẻ, hòa thuận. Chỉ có tâm tình của Đồng Kinh Niên là không thể tốt cho được.
Cảm giác giống như anh đang bị bài xích ở bên ngoài?
…
Tô Tâm Đường chạm mặt Đồng Kinh Niên ở hành lang. Cô nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đứng trước mặt, nhưng lần này cô không chủ động bước lại gần mà chỉ mỉm cười nhìn anh.
Tùy thời điểm mà hành động, không nên lúc nào cũng chủ động.
Tô Tâm Đường đi thẳng qua anh, dường như cảm nhận được điều gì đó nên bước chân chợt dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.
“Cô giáo Tô.”
Giọng nói của anh rất hay, trầm ấm giống như tiếng đàn cello vang trong đêm tối.
“Đồng tiên sinh đang làm cái gì thế?”
Tô Tâm Đường bày ra bộ dáng không hề vui vẻ.
Trong bàn tay khớp xương rõ ràng của anh đang nắm một sợi dây màu đen, mà sợi dây này…
Từ trên người của Tô Tâm Đường.
Dây áo ngực.
Lần trước tham gia buổi tiệc cuối năm, bởi vì thiết kế của lễ phục nên Tô Tâm Đường phải dùng miếng dán nhũ hoa. Còn lúc này đây cô đang mặc áo ngực có dây buộc ở cổ, giống với chiếc cô mặc hôm ở trong phòng tối cùng Đồng Kinh Niên.
Mà hiện tại Đồng Kinh Niên đang duỗi tay kéo dây áo ra.
Chủ động nắm chặt.
Trên gương mặt của cô toàn là ý cười, vẻ đoan trang dịu dàng biến mất. Rõ ràng cái gì cô cũng biết nhưng lại không chịu nói ra.
Cô giống như một yêu ma xinh đẹp, kiều diễm đến từ địa ngục nhằm mê hoặc chúng sinh.
Ngón tay của Đồng Kinh Niên quấn quanh sợi dây giống như bị bỏng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt của người con gái, nói ra những lời ma xui quỷ khiến.
“Thuốc trong người tôi vẫn chưa tan hết.”
“Chị gái tôi đã đón Phương Chính về rồi, dì giúp việc cũng không ở lại đây.” Anh lại bổ sung thêm một câu.
Cho nên…
Bây giờ ở trong nhà chỉ còn hai người bọn họ.
Không khí trong nháy mắt bỗng trở nên cực nóng, giữa hai người tràn ngập hơi thở ái muội.
Tô Tâm Đường đã hiểu ý của Đồng Kinh Niên.
Anh đang “mời”.
Cô cười nhẹ hai tiếng: “Vậy là Đồng tiên sinh muốn giúp tôi buộc lại dây áo ngực sao?”
Không đợi đối phương trả lời, Tô Tâm Đường bước đến trước mặt người đàn ông, nhón chân vòng hai tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, cười duyên: “Đồng tiên sinh… Chúng ta đến căn phòng nào đó… để buộc dây nhé.”
Cô nhấn mạnh từng chữ cuối, ánh mắt sâu xa nhìn anh.
Đồng Kinh Niên chăm chú nhìn Tô Tâm Đường vài giây, sau đó trực tiếp vươn tay nhấc bổng cô lên.
——————————————————
Editor: Ngày trước còn bảo sẽ không gọi Đường Đường bằng hai chữ “Cô giáo” vì thấy người ta không xứng. Thế mà bây giờ lại vật đến mức vả vào mồm đôm đốp