Giữa ban ngày ban mặt lại không nằm ở trên giường, dưới cái nhìn chăm chú của hơn một nghìn người, mặc dù không làm tình một cách chính thức nhưng cũng chẳng khác là bao.
Nếu một tháng trước bạn nói với Đồng Kinh Niên rằng anh sẽ trải qua sự việc như thế này, thì chắc chắn ánh mắt anh nhìn bạn sẽ giống như nhìn một người điên.
Mà căn bản anh còn chẳng thèm nhìn đến bạn ấy chứ.
Đúng là “Nghìn lẻ một đêm”*.
*Thiên phương dạ đàm (天方夜谭) – Nghìn lẻ một đêm: Ý nói những chuyện hoang đường, khoác lác, không chân thực.
Nhưng ngay lúc này đây, Đồng Kinh Niên lại đang làm ra loại chuyện hoang đường như vậy đấy.
Hơn nữa khi anh nhìn xuống cô gái bị sặc đến mức nước mắt lưng tròng đang cố gắng phun ra nuốt vào côn thịt, thậm chí anh còn cảm thấy cũng không tồi.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng anh vẫn phải nói thật là…
Thật sự rất s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Còn Tô Tâm Đường có muốn s͙ư͙ớ͙n͙g͙ cũng không được.
Tư thế cắm vào cổ họng càng ngày càng sâu khiến Tô Tâm Đường muốn nôn khan. Kế hoạch của cô là làm cho Đồng Kinh Niên phải quẫn bách, đem chiếc mặt nạ hoàn mỹ kia xé nát.
Chứ không phải là làm cho anh thoải mái!
Đồng Kinh Niên không chỉ có IQ cao mà ngay cả năng lực thích ứng của anh cũng thuộc hạng nhất. Vừa rồi chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô đã thành công.
Tô Tâm Đường giờ đây rất khó chịu, cô trốn ở dưới gầm bàn bị anh cắm vào cổ họng, cắm tới nỗi chảy cả nước mắt. Vậy mà cái người khiến cô thành ra thế này đã sớm khôi phục như thường, còn đang đứng trên sân khấu giảng giải về những từ ngữ chuyên ngành cao thâm nữa đấy.
Từ trước đến nay Tô Tâm Đường vẫn luôn là kiểu người tùy tâm sở dục*. Một khi cô đã không vui thì người khác cũng đừng mong chờ gì.
*Tùy tâm sở dụng: Thích tự làm việc theo ý mình, không nghe theo ai.
Nghĩ là làm. Cô rất quyết liệt coi côn thịt của người đàn ông giống như cái lạp xưởng mà cắn.
Còn muốn dùng sức cắn thật mạnh.
Thế nhưng Đồng Kinh Niên rất nhanh nhận ra được có điểm không thích hợp nên đã kịp thời ngăn chặn.
Anh vươn tay bóp chặt gương mặt của Tô Tâm Đường, tránh để hai hàm răng của cô xác nhập vào nhau.
Dù vậy thì côn thịt của Đồng Kinh Niên vẫn bị ăn đau, chỉ cần nghĩ trong đầu cũng thấy sợ.
Vừa rồi cô gái này thật sự đã dùng sức rất mạnh, cô muốn cắn đứt “giống nòi” của anh thật sao? Gương mặt đang bị bóp chặt của Tô Tâm Đường hiện lên vẻ tiếc nuối. Mặc dù không đến mức cắn đứt nhưng theo như cô đoán thì chắc cũng bị trầy da rồi?
Ai biết được người này lại phản ứng nhanh như thế chứ.
Muốn giết!
Đồng Kinh Niên đem côn thịt đỏ hồng sưng to từ giữa đôi môi đỏ rút ra.
Đến mức này rồi mà còn tiếp tục để ở trong đó, thì anh dám chắc “em trai” của mình sẽ thật sự bị cô cắn rụng.
Côn thịt càn quấy trong miệng của Tô Tâm Đường đã sớm ướt dầm dề, khi rút ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc run rẩy trong không khí.
Tô Tâm Đường nhìn cự điểu thô sưng đang lắc qua lắc lại trước mặt mình, mã mắt còn rỉ ra tinh dịch —-
Một lượng lớn tinh dịch nóng bỏng trực tiếp được phóng thích ra ngoài mà không có một lời báo trước…
Toàn bộ bắn thẳng lên mặt của Tô Tâm Đường.
Trên má, trên tóc, trên cằm và cả cánh môi sưng đỏ vì ban nãy đã khẩu giao cho anh.
Ánh mắt của cô dại ra, tình huống xảy ra đột ngột khiến cô trong chốc lát không kịp phản ứng.
Tô Tâm Đường ngồi bệt dưới đất, đôi mắt phiếm hồng mang theo giọt lệ rũ xuống, gương mặt ửng đỏ vì thiếu oxy. Nhìn cô bây giờ giống như búp bê bằng sứ tinh xảo, chỉ là nơi nơi trên gương mặt của búp bê sứ này đều dính tinh dịch của đàn ông.
Hình ảnh kích thích thị giác như thế này khiến bất kỳ một người đàn ông nào cũng khó lòng kháng cự.
Đôi mắt lưu ly xinh đẹp của Tô Tâm Đường mờ mịt trong chốc lát, dần dần mới tìm lại được tiêu điểm.
Cô… vừa bị Đồng Kinh Niên… bắn lên mặt?