Qua giọng điệu của người đàn ông, Tô Tâm Đường biết anh không nói đùa. Nếu thời điểm đó anh kịp cầm dao hay dĩa thì chắc chắn sẽ dùng nó mà đâm vào chân cô.

“Anh thật sự có bệnh đấy, bệnh này không thể diễn tả được bằng từ ngữ!”

Tô Tâm Đường hơi thở nóng nảy, phải làm đến mức đó sao, lòng dạ người đàn ông này quá hẹp hòi.

Bởi vì đưa lưng về phía có ánh sáng nên Tô Tâm Đường không thấy được sắc mặt của anh. Chỉ cảm thấy anh giống như một ngọn núi bị bóng đêm bao phủ, nhưng còn Đồng Kinh Niên lại có thể quan sát được Tô Tâm Đường.

Ánh trăng chiếu từ cửa sổ vừa vặn bao phủ lên người cô.

Ban nãy bị anh túm cổ vào đây nên mái tóc cô có chút hỗn độn, vài sợi tóc vương trên gương mặt trắng nõn, vì tức giận mà hai má ửng đỏ, đôi mắt ướt trừng lớn, bộ ngực căng tròn theo từng nhịp thở mà phập phồng lên xuống…

Đồng Kinh Niên làm như không thấy gì, một lần nữa dịch chuyển tầm mắt đến gương mặt của cô.

Người con gái tức muốn hộc máu, giống y con mèo Ragdoll mà chị gái anh nuôi trong nhà, hoàn toàn không có một chút điềm đạm nào.

“Không giả vờ nữa à?”

Anh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt mang theo vài phần mỉa mai.

Tô Tâm Đường nhìn bộ dáng này của anh liền cố gắng bình tĩnh lại, gạt bỏ tức giận sang một bên, duỗi tay sửa sang lại mái tóc, lộ ra gương mặt tinh xảo.

Cô nâng mặt, nở một nụ cười ngọt ngào, so với người bừng bừng lửa giận lúc trước hoàn toàn khác nhau.

Đôi mắt chớp chớp, thanh âm mềm mại: “Đồng tiên sinh kéo tôi vào căn phòng tối như vậy là có chuyện gì sao?”

“Hay là… anh muốn làm gì với tôi?”

Cánh môi kiều diễm ướt át lúc đóng lúc mở, cần cổ thiên nga thon dài, giống như bông hoa hồng nở rộ trong đêm tối.

Rất đẹp cũng rất xấu xa.

“Chia tay với Tư Nam đi.”

Đồng Kinh Niên không quan tâm đến những gì cô vừa nói, cũng không có ý định tiếp lời mà trực tiếp nói ra mục đích của mình.

“Tránh xa cậu ấy. Cô không xứng.”

Xét về điểm nào cũng không xứng.

Tô Tâm Đường bật cười, tiếng cười trong trẻo như âm thanh của những chiếc chuông bạc. Nếu cô không nhanh dùng răng cắn vào mu bàn tay thì chắc sẽ không nhịn được mà cười to.

Đồng Kinh Niên nghi hoặc: Buồn cười lắm sao? Anh đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy.

“Cười cái gì?” Giọng nói người đàn ông vẫn êm tai như vậy nhưng rõ ràng là không vui.

Tô Tâm Đường cười đến mức chảy nước mắt, mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn như cũ mang theo ý cười.

“Tôi cười anh đấy, có phải tiếp theo anh sẽ ném tấm chi phiếu trăm vạn vào người tôi không?”

Thái độ của anh bây giờ rất giống với người mẹ dùng chi phiếu để ép người ta phải chia tay với con trai mình.

“Không được, trăm vạn thì quá coi thường Tư Nam rồi, ít nhất cũng phải nghìn vạn.”

*Trăm vạn: khoảng từ 3,3 tỉ VNĐ trở lên

Nghìn vạn: khoảng từ 33,1 tỉ VNĐ trở lên

Nhà Tư Nam vốn rất nhiều tiền mà.

Người đàn ông giống như đã hiểu rõ: “Cô quả nhiên là vì tiền của Tư Nam.”

Tô Tâm Đường chỉ tùy ý nói một câu, không ngờ anh lại nhất quyết cho rằng như vậy, nhưng cô cảm thấy cũng chẳng sao, liền gật đầu.

“Anh muốn nghĩ thế nào cũng được.”

Dù sao trong mắt anh cô cũng là một kẻ đào mỏ.

Tô Tâm Đường ôm lấy một bên cánh tay, ý định ra khỏi phòng.

Đây là một căn phòng trống, không lắp điều hòa nên có hơi lạnh lẽo.

Đồng Kinh Niên nhìn cô gái chuẩn bị rời đi, cô còn chưa đồng ý với yêu cầu của anh đâu.

Rõ ràng nắm chắc thắng lợi nhưng bây giờ lại loạn cả lên.

“Cô không sợ tôi đem chuyện ở bàn ăn nói với Tư Nam sao?” Giọng nói có chút gấp gáp.

Trong một ngày mà cô gái này có thể làm ra loại chuyện không thể tha thứ đến hai lần.

“Đi đi, vẫn là câu nói lúc trước, nếu anh không làm sẽ là cháu trai tôi.”

Tô Tâm Đường đến đầu cũng chẳng buồn quay, tiếp tục đưa lưng về phía anh.

Lải nhà lải nhải, vẫn chỉ có mỗi mấy câu này, hơn nữa—–

“Anh vẫn chưa nói gì đúng không?”

Thái độ của Tư Nam hôm nay rất bình thường, không giống như đã nghe mấy lời của Đồng Kinh Niên.

Yết hầu lên xuống vài cái.

Anh quả thật chưa nói.

Đúng hơn là không dám.

Không ngờ lại bị cô phát hiện.

Bên kia Tô Tâm Đường bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, vào tai của Đồng Kinh Niên lại giống như cô đang khiêu khích anh.

Tô Tâm Đường đặt tay lên then cửa, chuẩn bị đẩy cửa ra.

“Cô không được đi.”

Nhìn người trước mặt có ý rời đi, Đồng Kinh Niên cũng không biết đầu óc nghĩ thế nào liền vươn tay túm chặt cô.

Hình như nắm phải một sợi dây.

Thân thể cô gái đột nhiên cứng lại, sững người vài giây.

“Anh vừa cởi áo ngực của tôi rồi.”

Đồng Kinh Niên: “…”

Tay anh vẫn giữ nguyên ở nơi ấy, buông ra không được mà nắm lại cũng chẳng xong.



Không gian dường như đông cứng lại, vừa yên tĩnh lại vừa mang theo chút hương vị không nói thành lời, nhẹ nhàng lên men trong đêm tối.

Tô Tâm Đường cảm nhận trước ngực được nới lỏng.

Hôm nay cô mặc loại áo ngực có dây buộc trên cổ, mặc dù hơi rườm rà nhưng lại rất có tình thú*. Trước đó cô đã chỉnh phần dây vào bên trong áo, khả năng trong lúc hoạt động không cẩn thận mà lộ ra ngoài.

*Tình thú: Cảm giác thích thú, thú vị, hấp dẫn.

Không nghĩ Đồng Kinh Niên lại chuẩn xác túm vào đó.

“Thật xin lỗi.”

Đồng Kinh Niên chưa từng gặp qua loại tình huống như vậy, nhưng có thế nào đi nữa thì người sai cũng là anh, quay mặt sang một bên, không tự nhiên nói: “Cô mau sửa lại đi. Tôi sẽ không nhìn.”

Sau đó lại nghĩ anh không nhất định phải ở lại đây.

“… Tôi ra ngoài trước.”

Tô Tâm Đường vốn dĩ đang cầm tay nắm cửa, nếu muốn đi ra ngoài thì anh phải bước qua cô.

Mặc dù bản thân bị người ta rút dây áo ngực nhưng Tô Tâm Đường cũng chỉ kinh ngạc vài giây.

Dù sao quần áo trên người vẫn chưa bị cởi sạch, hơn nữa cô còn có thêm cơ hội trêu ghẹo người đàn ông kia.

Cơm đã dâng đến tận miệng rồi làm sao có thể đánh rơi được chứ.

Tô Tâm Đường dựa cả cơ thể lên cánh cửa, xoay người đối mặt với Đồng Kinh Niên, trêu đùa.

“Thì ra Đồng tiên sinh dùng cách này để giữ tôi lại sao?”

Toàn thân Đồng Kinh Niên tỏa ra nhiệt độ cực thấp.

Đây rõ ràng là chuyện xảy ra ngoài ý muốn nhưng cô lại dùng cái giọng như thể anh cố tình vậy.

“Tôi đã xin lỗi cô rồi. Bây giờ để tôi ra ngoài thì cô có thể mặc nó lại.”

Tô Tâm Đường: “Một mình tôi làm không tiện.”

“Kiểu áo này buộc dây ở phía sau, ai làm hỏng thì người đó phải có trách nhiệm chứ.”

“Đồng tiên sinh mang áo ngực của tôi cởi bỏ mà lại không giúp tôi mặc lại như cũ sao?”

Muốn anh giúp cô buộc lại? Trầm mặc vài giây.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính mình.

Người đàn ông đứng trong bóng đêm chậm rãi nói ra bốn chữ: “Không có đạo lý.”

Anh làm sao có thể buộc dây áo ngực cho người phụ nữ của bạn mình.

“Tránh ra!”

“Suỵt.”

Tô Tâm Đường giơ ngón tay ra hiệu anh im lặng, sau đó liền híp mắt dán chặt lỗ tai lên cánh cửa.

“Hình như… có tiếng bước chân.”

“Tư Nam tới tìm tôi.”

Cô quay lại nở một nụ cười với anh.

“Nếu tôi cứ thế này mà đi ra ngoài, lại còn ở cùng với anh lâu như vậy, thử đoán xem Tư Nam sẽ nghĩ thế nào?”

“Tôi cho anh ba giây.”

Để xem vị thần tiên này sẽ chọn giúp cô hay mặc kệ cho cô đi ra ngoài đây.

“Ba—-“

Giọng nói của cô không lớn, vừa mềm vừa ngọt.

Người đàn ông không có động tác gì.

Tô Tâm Đường cũng không vội, tiếp tục đếm theo tiết tấu.

“Hai—-“

Anh vẫn đứng im không nhúc nhích.

“Một.”

Tô Tâm Đường mở to đôi mắt, vừa dứt lời liền trực tiếp xoay người mở khóa cửa.

Cô còn chưa kịp động đến tay nắm thì người phía sau đã vội vàng bước tới.

Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy eo cô, một tay còn lại nhanh chóng túm được bàn tay Tô Tâm Đường ghì lên cánh cửa, giơ cao qua đỉnh đầu.

Cả cơ thể Tô Tâm Đường dán chặt vào người phía sau, hoàn toàn bị bao phủ trong mùi hương gỗ tuyết tùng của anh.

“A—“

Tuy rằng đã có sự chuẩn bị nhưng đối với việc trực tiếp bị anh đụng như vậy, Tô Tâm Đường không nhịn được mà phát ra một tiếng rên ngắn ngủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện