Thời gian của buổi hẹn đã bị sửa lại nên Tư Nam không thể trì hoãn được nữa. Từ chỗ ở của hắn đến khách sạn cũng không quá gần, chỉ kịp mang giày và sửa sang lại chút quần áo mà thôi.

Đến khi Tư Nam xuất hiện thì Đồng Kinh Niên và một đám anh em đã sớm đợi sẵn ở khu ghế chờ. Đồng Kinh Niên không nói gì nhiều nhưng vẫn mang tư thế chúng tinh phủng nguyệt*.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Một bầu trời sao tôn lên ánh trăng, ý chỉ một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Theo sau Tư Nam chính là Tô Tâm Đường.

“Anh Tư Nam đã trở về rồi.”

“Mọi người đều nhớ anh lắm. Lúc trước anh đi vội vàng quá, anh em mình còn chưa có bữa tụ tập vui vẻ nào đâu đấy.”

“Thức ăn ở nước ngoài hẳn là khó ăn lắm, anh phải chịu khổ rồi, cả người đều gầy thế này. Hôm nay mọi người chỉ toàn gọi những món anh thích nhất thôi đấy!”

Bọn họ đều là anh em đã quen biết hơn hai mươi năm, mặc dù không quá thân thiết nhưng đối xử với nhau vẫn rất tốt. Tư Nam vừa bước vào liền nhận được sự hoan nghênh của mọi người, đây hoàn toàn không phải vì nguyên nhân đã một tháng không gặp.

Sau đó bọn họ cũng không quên chào hỏi Tô Tâm Đường.

“Chào chị dâu.”

Bọn họ vẫn nhớ rõ Tô Tâm Đường, một mặt là vì quan hệ của cô với Tư Nam, mặt khác chính là do cô lớn lên quá xuất sắc.

Vẻ ngoài lạnh lùng không thể che dấu được hết vẻ đẹp ấy.

Cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu đỏ cùng với giày boots cao đến đầu gối. Đồng Kinh Niên phát hiện Tô Tâm Đường rất thích mặc những gam màu sắc tươi sáng giống như thế này.

Sắc đỏ không dễ khống chế, nếu phối đồ không tốt thì sẽ rất quê mùa, nhưng khi đặt ở trên người cô lại không xảy ra loại tai nạn này.

Màu đỏ giống như được dành riêng cho cô, khiến cho gương mặt của cô càng thêm diễm lệ, sáng rọi bức người.

Cô còn quàng thêm một chiếc khăn lông trắng, phần lông xù bao lại gương mặt, cái cằm nhỏ xinh chôn ở bên trong.

Chắc do ngoài trời quá lạnh nên chóp mũi đã hơi đỏ lên.

Đồng Kinh Niên thu hồi ánh mắt. Đợi Tô Tâm Đường đáp xong mấy câu “Chị dâu” kia, anh liền bước đến chỗ Tư Nam.

Hai người bắt tay rồi chạm vai vào nhau.

Những lúc đối diện với Tư Nam thì thần sắc lạnh lùng trên gương mặt của anh cũng hòa hoãn lại, mang theo chút dịu dàng: “Trở về là tốt rồi.”

Tô Tâm Đường đứng sau lưng Tư Nam, cô liếc mắt nhìn Đồng Kinh Niên, trong lòng khẽ mắng một câu.

Nếu không phải Đồng Kinh Niên đã úp cho Tư Nam một cái nón xanh thì đúng là cô sẽ tin vào tình anh em cảm động đất trời này.



Trên bàn đã bày sẵn một vài món ăn, đợi sau khi Tư Nam đến thì nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn xếp đầy cả một bàn tròn lớn.

Mọi người đều biết Tô Tâm Đường là bạn gái của Tư Nam nên chỗ ngồi của cô cũng tự nhiên ở bên cạnh hắn.

Toàn bộ bầu không khí đều rất tốt. Ngoại trừ Tô Tâm Đường thì xung quanh không có một người lạ nào hết, vì thế mà nhóm công tử thiếu gia lại càng thoải mái nói chuyện trên trời dưới biển.

“Đường Đường muốn ăn gì để anh lấy cho em.”

Tư Nam là kiểu người ôn hòa, hầu như những ai đã từng tiếp xúc với hắn đều sẽ có ấn tượng tốt. Loại ấn tượng này không phải là nảy sinh tình yêu mà là cảm thấy hắn rất có sức hút, nguyện ý cùng nhau nói chuyện với hắn. Bạn bè xung quanh hắn cũng đều có suy nghĩ như vậy cả.

Nói cho cùng thì Tư Nam cũng là một người bạn trai tốt. Giống như bây giờ hắn thấy Tô Tâm Đường không có hứng thú ăn uống nên cho rằng cô đang ngượng ngùng, vì thế mà chủ động nhìn cô, nhẹ giọng hỏi han.

Đúng là không có món gì mà cô muốn ăn. Sau khi trầm ngâm một lúc lại nghe thấy gợi ý của Tư Nam.

“Có muốn ăn cua không? Anh nhớ rõ là em rất thích ăn cua, nếu em không muốn chạm vào thì để anh giúp em bóc nhé.”

Tuy rằng Tư Nam nói rất nhỏ nhưng vì Đồng Kinh Niên vẫn luôn chú ý về phía này nên anh cũng thấy được động tác của hắn.

Nhấp môi, mở miệng.

“Tư Nam, lấy một con cua cho tôi.”

Hành động của Đồng Kinh Niên khiến Tư Nam ngẩn cả người. Có vài người ngồi xung quanh cũng quay sang nhìn theo, nhưng chỉ đơn giản là họ không nghĩ tới lão đại nhà mình cũng thích ăn cua mà thôi.

Còn có người dựa gần vào Tư Nam, tung ta tung tăng muốn giúp hắn lấy cua cho Đồng Kinh Niên, mồm miệng cũng rất nhanh nhạy.

“Lão đại, tiểu nhân hầu hạ người.”

“Để tôi.” Lời này là của Tư Nam.

Hắn dùng kẹp lấy cua đặt trước mặt Tô Tâm Đường, sau đó cũng lấy cho anh một con.

Đồng Kinh Niên có cua rồi thế nhưng Tư Nam lại không bóc vỏ cho anh.

“…”

Đối diện với chú cua đang nằm trên đĩa giương nanh múa vuốt, Đồng Kinh Niên hơi khó xuống tay. Nhưng đến cuối thì vẫn phải vất vả mà ăn.

Trước mặt của Tô Tâm Đường là phần thịt cua chất như ngọn núi nhỏ đã được Tư Nam bóc ra sạch sẽ. Nhìn đến người đối diện vẫn đang chật vật với chú cua trong tay, cô liền quay sang phía Tư Nam nói một câu cảm ơn ngọt ngào.

Loảng xoảng —-

Bất ngờ có một tiếng vang lớn.

Chiếc đĩa vốn được bày ở trước mặt của Đồng Kinh Niên rơi xuống dưới mặt đất.

Anh bình tĩnh nói với mọi người: “Không sao, đổi một cái khác là được. Mọi người tiếp tục đi.”

Ăn tôm cũng muốn người khác lột, ăn cua cũng muốn khác bóc. Cô bao nhiêu tuổi rồi? Không có tay à? Đương nhiên anh không có ý gì khác, chỉ đau lòng thay anh em của mình mà thôi. Ngay cả những chuyện như thế này cũng phải làm cho cô.



Khách sạn dạo gần đây đang tiến hành đổi mới, trong lúc khách hàng vừa ăn vừa uống còn phục vụ thêm karaoke giải trí.

Trong phòng đang bật một bài nhạc nhẹ nhàng, không ảnh hưởng đến việc mọi người dùng cơm.

Sau khi Tô Tâm Đường ăn gần hết phần thịt cua, Tư Nam liền quay sang hỏi cô còn muốn ăn gì nữa hay không. Ngay lúc này đây giai điệu vui vẻ bỗng thay đổi.

Một khúc tình ca rất đau khổ, rất bi thương. Nữ ca sĩ trên màn hình còn chảy nước mắt, hát về một người đàn ông phụ bạc.

“Ai mở đấy?”

Không thể không nói là bài hát này rất không phù hợp với không khí ở trong căn phòng. Lập tức có người nhanh miệng muốn tìm ra kẻ đầu sỏ gây tội.

Rất nhanh đã tìm được.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang cầm điều khiển. Sau khi nhận thấy sự chú ý của mọi người, anh liền ngước mắt, hàng mi đen dài cũng theo đó mà nâng lên.

“Tôi mở.”

“Ý kiến gì?”

Thanh âm vững vàng không có quá nhiều cảm xúc nhưng cũng đủ để cả đám phải im lặng.

Không ý kiến.

Ai mà dám có ý kiến.

Chẳng những không có ý kiến mà đám người còn sôi nổi hóa thân thành những nhà phê bình, bao nhiêu lời khen đều dành tặng hết cho bản tình ca đau khổ mà Đồng Kinh Niên đã chọn.

Nhờ bản lĩnh vuốt mông ngựa của nhóm người này mà Tô Tâm Đường bị chọc cho vui vẻ. Từng câu từng chữ của mỗi người đều xuất phát từ trái tim, đặc biệt chân thành. Dường như thứ bọn họ đang nói đến không phải là một bản tình ca già cỗi, mà thật sự là một tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng.

Tô Tâm Đường muốn cười thì cười thôi, nụ cười không một chút che dấu. Hiển nhiên Đồng Kinh Niên cũng bắt được khoảnh khắc này.

Anh xem nụ cười này trở thành một nụ cười bất lực.

Đã đau khổ vì tình đến mức này, anh không tin Tô Tâm Đường còn có thể tiếp tục diễn trò ân ái cùng với Tư Nam được nữa.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, dù cô không cảm thấy ngại thì Tư Nam cũng sẽ phải vùng lên thôi.

Có lẽ bài hát này thật sự làm cho người ta có cảm giác như đang thất tình. Tiếp sau đó lại có người còn mở cả bài “Chia tay vui vẻ”, cả đám người cùng nhau gào rống câu hát chia tay vui vẻ.

Đồng Kinh Niên khẽ giương lên khóe môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện